Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 254: Giết người thì sao?

Chương 254: Giết người thì sao?
Giọng nói nữ nhân mặc cung trang rất dịu dàng nhưng cũng toát lên sự uy hiếp cho người đối diện.
Không đợi Dương Thủ Văn trả lời, Địch Quang Viễn đã chạy lên trước, khom mình hành lễ:
- Địch Quang Viễn bái kiến Thượng Quan xá nhân.
Thượng Quan xá nhân?
Sau khi nghe được cái tên này, Dương Thủ Văn không khỏi sửng sốt.
Ở thời đại này, nữ nhân họ Thượng Quan mà có đủ khả năng thống soái binh mã, có thể khiến cho Địch Quang Viễn phải cung kính, ngoài Thượng Quan Uyển Nhi thì còn có thể là ai được nữa?
Đây chính là Thượng Quan Uyển Nhi hay sao?
Nữ tử mặc trang phục cung đình nhìn Địch Quang Viễn một cái, ánh mắt để lộ ra vẻ thương tiếc.
- Nhị Lang, Quốc Lão có lệnh, bảo người lập tức quay về nhà, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm.
- Hả?
Sau khi nghe xong, Địch Quang Viễn ngẩn người ra, sau đó thì tối sầm mặt lại.
Đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm? Thế có nghĩa là, Địch Nhân Kiệt vô cùng bất mãn với biểu hiện của y trong lần đi sứ đến Huỳnh Dương này.
Địch Quang Viễn cúi đầu, trông bộ dạng có vẻ hồn bay phách lạc, nhưng vị nữ tử kia lại không thèm nhìn y mà quay sang nhìn Dương Thủ văn, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, dịu dàng nói với hắn:
- Sao vậy, Dương Đại Lang đã sợ rồi à?
Nữ nhân này có ý gì đây?
Nhất thời tất cả mọi người ở bên ngoài bảo điện Đại Hùng đều tỏ ra nghi ngờ.
Võ Sùng Huấn thì càng bị doạ đến mức mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố cao giọng mà rằng:
- Thượng Quan Uyển Nhi, người điên rồi?
Quả nhiên là Thượng Quan Uyển Nhi.
Trong lòng Dương Thủ Văn thầm than thở một tiếng nhưng bên ngoài lại không tỏ ra sợ hãi hay lo lắng gì hết. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi xách đao đi về phía Võ Sùng Huấn.
Mũi đao bị kéo lê trên mặt đất phát ra những tiếng kêu chói tai, ánh lửa lóe lên.
- Thượng Quan Uyển Nhi, người muốn làm gì?
Đến giờ phút này thì Võ Sùng Huấn đã bị luống cuống chân tay, gã rất muốn chạy trốn nhưng cây thương trước ngực kia đã khiến cho y không dám động đậy.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ mỉm cười, hạ giọng đáp lại:
- Cao Dương Quận Vương, không phải là thần thiếp điên rồi mà chính là ngài đã điên rồi!
Ngài rõ ràng biết rằng, Dương Đại Lang chính là người được Thánh Nhân gọi tới, vậy mà ngài lại còn dám dẫn theo người đến vây giết. Ngài phải biết rằng, sau khi Thánh Nhân biết được chuyện này thì Người sẽ tức giận như thế nào? Phụ thân của ngài đã được Thánh Nhân gọi vào trong cung, giờ phút này e rằng vẫn đang bị quở trách đó, ngài đã khiến Thánh Nhân cảm thấy khó xử rồi.
- Ta….
Sau khi Võ Sùng Huấn nghe được những lời này của Thượng Quan Uyển Nhị thì trong lòng liền run sợ, nhất thời không phản bác được câu gì.
Dương Thủ Văn bỗng dưng dừng bước lại, quay đầu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
Ngoài mặt thì Thượng Quan Uyển Nhi đang trách cứ Võ Sùng Huấn nhưng hắn có thể hiểu được rằng những lời này của Thượng Quan Uyển Nhi còn có hàm ý khác, chính là đang nhắc nhở hắn.
Chuyện này đã truyền đến tai của Thánh Nhân.
Nếu như hắn giết chết Võ Sùng Huấn thì đương nhiên Thánh Nhân sẽ không truy cứu lỗi lầm của hắn, nhưng nhất định sẽ có cái nhìn thành kiến, ác ý với hắn. Hiện tại Thánh Nhân vẫn còn chưa đưa ra quyết định, cho nên trước khi chuyện này kết thúc thì bà ấy sẽ bảo vệ tính mạng cho hắn. Nhưng một khi hắn giết chết Võ Sùng Huấn thì Thánh Nhân sẽ không để yên cho hắn nữa. Võ Sùng Huấn có lỗi, tự nhiên sẽ bị Thánh Nhân trách phạt nhưng nếu như hắn giết chết y thì tự nhiên bản thân hắn sẽ mất đi sự bảo vệ che chở của Thánh Nhân dành cho hắn, đến lúc đó, Võ Tam Tư nhất định sẽ tìm cơ hội mà gây khó dễ cho hắn, hắn nên biết như thế nào là tốt, như thế là nào đúng?
Thượng Quan Uyển Nhi vẫn giữ nụ cười và giọng nói dịu dàng đó mà rằng:
- Dương Đại Lang, công tử thực sự muốn giết người?
Dương Thủ Văn hơi nheo mắt lại, đột nhiên bước nhanh lên trước vài bước, đổi đao dựng lên chém về phía Võ Sùng Huấn.
Đúng lúc này, Tiết Sở Ngọc người vẫn luôn đứng bên cạnh không nói câu gì đột nhiên nhảy xổ ra, vung thương đỡ lấy đại đao của Dương Thủ Văn.
- Thanh Chi, nơi đây không phải là Xương Bình, tất cả mọi chuyện đều có Thánh Nhân quyết định, con không được lỗ mãng.
- Gã có thể giết con vậy tại sao con lại không thể giết gã?
Dương Thủ Văn đột nhiên xoay người lại, ngón tay chỉ vào Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Chẳng phải người muốn hỏi tôi là tôi có muốn giết người hay không à. Vậy bây giờ thì tôi sẽ cho người biết, người không phạm tôi, tôi cũng sẽ không phạm người, nếu như người đã phạm tôi thì tôi nhất định phải giết.
- Nói rất hay!
Thượng Quan Uyển Nhi vỗ nhẹ tay mà cười cười đáp lại:
- Đại trượng phu ân oán phân minh, công tử thẳng thắn hơi phụ thân của công tử nhiều lắm đó.
- Hả?
Dương Thủ Văn bỗng dưng cảm thấy có chút cảm giác giống như hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu. (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì).
Những lời này của Thượng Quan Uyển Nhi là có ý gì vậy? Nàng ta quen biết cha mình?
Nhưng hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại thì liền nghe thấy Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng đáp lại:
- Hôm nay phản tặc có ý đồ phá hỏng quan hệ của Thánh Nhân và Thái tử, tội ác tày trời, cho nên tất cả những người đến đây tham gia vào chuyện này trong buổi tối ngày hôm nay, đều bị giết chết, không tha một ai.
Cao Dương Quận Vương không hiểu rõ nội tình, bị kẻ xấu mê hoặc, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm, giao chuyện tróc nã cho Phụng Thần Vệ, sau đó thì gửi cho Lương Vương xử lý.
Ngay sau khi Thượng Quan Uyển Nhi vừa hạ lệnh xong thì đội quân tinh nhuệ đứng cang gác ở trong tự viện đột nhiên đồng loạt xông lên.
Những tôi tớ đi theo Võ Sùng Huấn có nằm mơ cũng không nghĩ rằng bọn họ sẽ gặp phải hoàn cảnh như thế này. Bọn họ ngay lập tức liền trở nên lóng ngóng vụng về, trong số đó có một vài người vẫn muốn phản kháng nhưng khi nhìn thấy mấy chục bị thân do Hữu Giam Môn vệ suất lĩnh đồng loạt xông lên, tay cầm đao giương thương hướng về phía mấy người này.
Trong phút chốc, những tiếng kêu gào khóc lóc thảm thương không ngừng vang lên.
Sắc mặt của Võ Sùng Huấn đã trắng bệch, trơ mắt đứng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Mấy người của Phụng Thần vệ bước lên phía trước nhưng khi họ nhìn thấy Cát Đạt vẫn đứng ở đó, đang dùng thương khống chế Võ Sùng Huấn thì bọn họ liền cảm thấy do dự.
- Dương Đại Lang, công tử xem, tôi đã vì cậu mà giết người đó.
Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng nhìn Dương Thủ Văn và khẽ nói.
Ý của câu nói kia chính là: cậu đã trút được giận rồi đó, giữ lại tính mạng của Võ Sùng Huấn, đừng tiếp tục làm loạn nữa.
Những tiếng kêu cứ vang lên không ngớt, trong chùa Hương Sơn tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Dương Thị ôm chặt lấy Dương Thanh Nô, dùng tay che lấy mắt cho cô. Nhưng cái nhìn của bà dành cho Thượng Quan Uyển Nhi đã có chút thay đổi.
Khi mà Thượng quan Uyển Nhi vừa mới xuất hiện, tình cảm mà bà dành cho Thượng Quan Uyển Nhi vẫn coi như tốt đẹp.
Nhưng hiện tại…
Người phụ nữ này, trong khi miệng vẫn cười cười nói nói thì vẫn có thể hạ lệnh giết chết hơn trăm người, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, chứ đừng nói tới cái gọi là thương cảm hay do dự.
Đây chính xác là một nữ nhân độc ác.
Dương Thị do dự một chút rồi khẽ nói:
- Hủy Tử, làm người thì nên khoan dung độ lượng, con à!
Dương Thủ Văn trầm ngâm một chút rồi đột nhiên thở dài và đáp lại:
- Đại huynh, tha cho gã đi!
A Bố Tư Cát Đạt nghe thấy Dương Thủ Văn nói vậy thì lập tức rút thương lui về phía sau, còn Võ Sùng Huấn thì sau khi vừa mới đứng dậy, trong lòng đang muốn lớn tiếng chửi ầm lên thì gã lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng và đanh sắc của Thượng Quan Uyển Nhi vang lên bên tai:
- Cao Dương Quận Vương, nói nhiều sai nhiều! Nếu như tôi là ngài thì tôi sẽ lập tức quay về tiếp nhận trách phạt!
Võ Sùng Huấn nghe xong, trong lòng liền dao động, lời nói vừa đến cửa miệng thì ngay lập tức bị nuốt vào bên trong.
Đừng nghĩ rằng, Võ Tam Tư là cháu của Võ Tắc Thiên nhưng nếu nói về quyền lực thì gã không thể nào sánh được với người phụ nữ có vẻ bề ngoài nho nhã, yếu ớt đang đứng trước mặt gã.
Sự tín nhiệm mà Võ Tắc Thiên dành cho Thượng Quan Uyển Nhi có thể nói là tột đỉnh.
Nếu như bây giờ gã chọc giận đối phương, cứ cho là nàng sẽ giết chết gã thì Võ Tam Tư cũng không dám ra mặt và tìm nàng gây rắc rối.
Hai Phụng Thần Vệ bước lên trước, đặt tay lên vai Võ Sùng Huấn và nói:
- Cao Dương Quận Vương, chúng ta vẫn nên đi thôi.
- Quận Vương cứu tôi!
Đám tôi tớ chân nam đá chân xiêu chạy tới, chúng muốn chạy tới cầu xin Võ Sùng Huấn.
Nhưng đáng tiếc rằng, lúc này Võ Sùng Huấn đâu dám lên tiếng, gã cúi đầu xuống, mặt mày bí xị, lầm lũi bị người Phụng Thần vệ dẫn đi.
- Huyền Thạc pháp sư, hôm nay ở nơi thanh tĩnh giết người, đây hoàn toàn không phải là điều mà Uyển Nhi mong muốn, cúi xin pháp sư thứ tội cho tôi.
Thượng Quan Uyển Nhi không để ý đến Võ Sùng Huấn nữa mà khẽ bước tới bên cạnh Huyền Thạc pháp sư chắp tay trước ngực thỉnh tội.
Huyền Thạc pháp sư liền cười cười khoan dung đáp lại:
- Nội xá nhân có tội gì?
Dương Thanh Chi là bạn cũ của bần tăng ở Xương Bình, vốn dĩ bần tăng nên khoản đãi họ nhưng thật không ngờ được rằng lại xảy ra chuyện này…. Nơi đây, bần tăng sẽ sai người đi thu dọn, nhưng nơi cửa phật thanh tịnh, thực sự không nên tiếp tục gây thêm rắc rối phiền hà nữa.
Làm phiền Nội xá nhân mời gia đình Dương Thanh Chi rời khỏi nơi đây để tránh sóng gió lại nổi lên.
- Pháp sư quen biết Dương Đại Lang?
Thượng Quan Uyển Nhi ngẩn người ra, chợt khẽ đáp lại:
- Nếu như pháp sư đã không muốn giữ khách thì Dương Đại Lang cũng không nên tá túc lại ở đây nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất