Chương 255: Ngũ chú
Dương Thủ Văn thật không ngờ được rằng Huyền Thạc pháp sư lại đuổi khách.
Hắn ngạc nhiên nhìn về phía pháp sư thì lại nhìn thấy thái độ của vị pháp sư rất bình thản, nhân lúc mọi người không chú ý thì ông liền khẽ gật đầu với hắn.
Hắn lập tức tỉnh ngộ, thì ra pháp sư đã có một sự an bài khác.
Thượng Quan Uyển Nhi nói tiếp:
- Dương Đại Lang, nơi đây không phải nơi những người phàm tục như chúng ta có thể ở lâu, Thánh Nhân đã sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ ngơi cho công tử ở trong thành rồi, mời công tử lập tức thu dọn hành lý, cùng với tôi rời khỏi nơi đây, ngay trong đêm nay chúng ta sẽ vào thành chờ Thánh Nhân cho gọi.
Dương Thủ Văn khẽ nhíu lông mày lại rồi thở dài.
Chuyện phải đến thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra thôi.
Suốt dọc đường, mặc dù hắn không biểu hiện ra bất cứ tâm trạng gì ra ngoài nhưng trong lòng hắn lại hiểu rất rõ, bản thân hắn luôn có một cảm giác sợ hãi với thành Lạc Dương này. Hắn không sợ Thái tử Lý Hiển, cũng không sợ Võ Tam Tư, người duy nhất khiến Dương Thủ Văn cảm thấy sợ hãi, đó chính là Võ Tắc Thiên. Đây chính là một người phụ nữ mà ngay cả con gái mình dứt ruột đẻ ra cũng có thể ra tay, và cũng là người phụ nữ duy nhất dám xưng vương trong lịch sử hơn 5000 năm của Trung Quốc. Đối với người phụ nữ này, Dương Thủ Văn vừa cảm thấy sợ hãi vừa có sự kính nể.
- Thẩm nương, thu dọn hành lý, chúng ta sẽ vào thành.
Dương Thủ Văn quay người lại dặn dò mọi người, tất cả liền lập tức hành động.
Lúc này cảnh chém giết bên trong chùa Hương Sơn đã chấm dứt. Phải đối diện với đội quân tinh nhuệ của Hữu Giám Môn Vệ và Phụng Thần Vệ dũng mãnh như hổ thì đám anh hùng rơm đi theo Võ Sùng Huấn, về căn bản là không đáng để họ phải tốn sức, chứ đừng nói là còn có thêm Long Môn Thiết Vệ.
Thượng Quan Uyển Nhi bước đến trước mặt Tiết Sở Ngọc cười cười.
- Ngọc Lang Quân, đêm nay hãy tá túc một đêm ở trong chùa Hương Sơn, sáng mai ngài hãy vào thành.
Thánh nhân đã sắp xếp ổn thỏa, dự tính là ba ngày sau sẽ triệu kiến Ngọc Lang Quân ở cung Thượng Dương, mời Lang Quân hãy đợi chờ ở quan dịch.
- Tiết Sở Ngọc đa tạ Nội xá nhân nhắc nhở.
Đứng trước mặt Tiết Sở Ngọc, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn giữa được bộ dạng bình dị, gần gũi thân thiện.
Nhưng Tiết Sở Ngọc cũng không dám trậm trễ, y cẩn thận đáp lại, hơn nữa lại càng tỏ ra cung kính.
Sau khi Võ Tắc Thiên đăng cơ thì danh tiếng của Thượng Quan Uyển Nhi càng trở nên vang dội. Tất cả mọi người đều biết rằng, bên cạnh Võ Tắc Thiên có một nữ tể tướng, quyền lực vô biên. Điều này khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi ở bên ngoài nhận được vô số lời bình luận, khen chê đủ cả, nhưng mặc dù là vậy thì Tiết Sở Ngọc cũng không dám sơ suất trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
- Nội xá nhân.
- Ừ?
- Hạ quan có một nghi vấn, xin thỉnh giáo Nội xá nhân.
- Uyển Nhi không đảm đương nổi hai chữ “thỉnh giáo” của Ngọc Lang Quân, nhưng Ngọc Lang Quân có chuyện gì thì xin cứ tự nhiên, Uyển Nhi sẽ cố gắng trả lời.
- Dương Thanh Chi…
- Ngọc Lang Quân, chuyện của Dương Đại Lang, Uyển Nhi cũng không rõ lắm.
Nhưng xin hãy yên tâm, chỉ cần Dương công tử vào trong thành Lạc Dương thì tuyệt đối sẽ không phải lo lắng về chuyện an nguy. Chuyện của tối nay đã đủ để cho đám kẻ xấu kinh hồn bạt vía rồi.
Tiết Sở Ngọc liền thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật y cũng cảm thấy có chút áy náy với Dương Thủ Văn.
Vừa rồi chính là do y suy nghĩ quá nhiều nên mới tạo cơ hội cho Võ Sùng Huấn xông tới, thậm chí suýt chút nữa lại hại chết Tiết Tung, nếu như không phải là Dương Thủ Văn ra tay tương trợ thì Tiết Thái Bảo nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng đến bây giờ thì y lại không nói được một lời cảm ơn, ngược lại còn ngăn cản Dương Thủ Văn giết Võ Sùng Huấn, cảm giác áy náy này càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Trong lúc Thượng Quan Uyển Nhi và Tiết Sở Ngọc nói chuyện với nhau thì Dương Thị đã chuẩn bị xong xe ngựa.
Bốn con chó, một con khỉ lần lượt nhảy lên trên xe ngựa, Trịnh Kiều và Dương Thanh Nô cũng liền bước lên xe ngựa với Dương Thị.
- A Súc Nô, cất cái này cẩn thận!
Nhân lúc mọi người không chú ý, Huyền Thạc pháp sư đột nhiên nhét một túi màu đen vào trong ngực Dương Thủ Văn.
- Pháp sư, đây là…
- Bên trong là ngũ chú, cũng chính là phật luật mà sư huynh đã dốc hết tâm huyết để chế định ra.
Con cũng biết đó, ngày nay không ít sa môn bại hoại, huynh ấy và ta đều không hi vọng ngũ chú này xuất thế. Nhưng danh tiếng của bần tăng không đủ, không thể nào phát triển nó được, thứ này cất giữ ở chỗ của ta, dù sao thì cũng không được an toàn, chi bằng đặt ở chỗ của con, ta đây cũng cảm thấy yên tâm hơn.
- Nhưng….
- Sau khi con vào thành Lạc Dương, nhất định sẽ được Thánh Nhân chiếu cố, con sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu.
Nhưng con vẫn nên thận trọng thì hơn, con phải hiểu rằng lòng người hiểm ác. Con hãy cất cẩn thận ngũ chú này, đợi khi thời cơ chín muồi thì ta sẽ đến tìm con.
Huyền Thạc pháp sư nói xong thì trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ cầu xin.
Dương Thủ Văn thấy vậy nên cũng không dám từ chối, liền bỏ túi màu đen kia vào trong chiếc túi da hay đeo bên người.
- Pháp sư, đợi sau khi chuyện ở Lạc Dương của con giải quyết xong thì con nhất định sẽ đến tìm người xin chỉ bảo.
Huyền Thạc gật gật đầu, giọng nói đột nhiên lên cao vút:
- Mai Nương Tử - người mà lúc trước con nói với ta, bần tăng cũng không hiểu rõ lắm, nhưng con có thể tới Bắc thị tìm một người tên là Thẩm Khánh. Người này chính là địa đầu xà, là một người có chút bản lĩnh. Đến lúc đó con hãy cứ nói là bần tăng giới thiệu con tới đó, thì ông ta nhất định sẽ ra tay tương trợ…. Chỉ cần Mai Nương Tử kia vẫn còn ở trong thành Lạc Dương thì có thể tìm thấy manh mối.
- Đa tạ pháp sư!
Lúc này, Dương Thủ Văn nghe thấy đằng sau lưng mình vang lên tiếng bước chân.
Hắn khom người vái chào, rồi quay người đi.
- Dương Đại Lang, công tử đã thu dọn hành lý xong chưa?
- Hồi Thượng Quan tài tử, tôi đã thu dọn xong rồi.
- Vậy thì chúng ta lên đường thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi gật gật đầu, rồi quay sang hành lễ với Huyền Thạc pháp sư:
- Pháp sư, tiểu nữ tử xin cáo từ, ngày khác tôi sẽ đến nghe pháp sư giảng thuyết phật pháp.
- Vậy thì bần tăng không tiễn Nội xá nhân nữa.
Huyền Thạc pháp sư đứng trên bậc thang tòa bảo điện Đại Hùng chắp hai tay trước ngực, bộ dạng vô cùng trang nghiêm.
Dương Thủ Văn bước xuống, cùng với Thượng Quan Uyển Nhi từng bước từng bước đi ra bên ngoài cửa núi.
Hữu Giám Môn Vệ đã xếp thành hàng ngũ chỉnh tề ở phía tây thung lũng, hàng chục bị thân Phụng Thần Vệ cũng đã lên ngựa, tất cả chỉ đợi Thượng Quan Uyển Nhi.
- Ngựa tốt!
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy Dương Mạt Lỵ đang dắt theo con Đại Kim ở bên ngoài cửa núi đứng đợi, không kìm được mà khẽ kêu lên một tiếng tán thưởng.
Dương Thủ Văn cười cười đáp lại:
- Đây chính là con ngựa mà Cận Cận Phật Nhĩ Cổn từng cưỡi…. Năm ngoái tôi và đại huynh trong đại doanh của phản quân tìm thấy, sau đó thì con ngựa này đã cùng tôi bôn ba khắp chốn.
- Ừ, con ngựa này đúng là con ngựa thông minh và thức thời.
- Tại sao Thượng Quan tài tử lại nói như vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên giảm âm lượng khẽ đáp lại:
- Năm xưa, Thái Tông hoàng đế cũng có một con ngựa tốt, tên là Sư Tử Thông, người cũng vô cùng yêu thích con ngựa này. Nhưng tính tình của con Sử Tử Thông đó lại bất kham và dữ dằn, cho nên Thái Tông không thể nào thu phục được nó, chính vì vậy mà người đã cảm thấy có chút tiếc nuối với nó.
Sau đó, Thái Tông hỏi người trong cung, ai có thể thu phục được Sư Tử Thông?
Thánh Nhân đã đáp lại Thái Tông rằng: người chỉ cần ba vật là có thể thu phục được Sư Tử Thông. Ba vật đó chính là roi sắt, gậy sắt và một con dao găm. Nếu như roi sắt không thể thuần phục nó, thì Thánh Nhân sẽ dùng gậy sắt đánh vào đầu của nó. Nếu như làm như vậy rồi mà nó vẫn không chịu thuần phục thì sẽ dùng dao găm cắt đứt cổ họng của nó.
Nói xong, Thượng Quan Uyển Nhi liền quay sang nhìn Dương Thủ Văn.
Ở kiếp trước, Dương Thủ Văn cũng đã từng nghe qua câu chuyện này nhưng lúc này đột nhiên được Thượng Quan Uyển Nhi kể lại khiến cho hắn không khỏi sửng sốt.
Nhưng hắn lại vẫn có thể hiểu được ý nghĩa trong những lời nói vừa rồi của Thượng Quan Uyển Nhi: đối diện với Võ Tắc Thiên đừng có quá tỏ ra kiên cường!
Thượng Quan Uyển Nhi chính là đang nhắc nhở hắn, hoặc cũng có thể nói là đang cảnh cáo hắn.
Nhưng Dương Thủ Văn không hiểu rõ cho lắm, hắn và Thượng Quan Uyển Nhi là lần đầu gặp mặt, vậy thì vì sao nàng ta lại phải tỏ ra quan tâm hắn tới vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi bước lên xe ngựa, Dương Thủ Văn cũng lên ngựa.
- Dương Đại Lang, công tử hãy lại đây!
Uyển Nhi ngồi trong xe ngựa, vén màn xe lên, ra hiệu cho Dương Thủ Văn tiến về phía nàng.
Dương Thủ Văn quay sang nhìn Cát Đạt một cái, Cát Đạt lập tức hiểu ra.
Còn hắn thì phóng ngựa đến bên cạnh xe ngựa của Thượng Quan Uyển Nhi, hắn còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã nghe thấy giọng của Thượng Quan Uyển Nhi từ trong xe vang lên.
- Mọi người đều gọi công tử là Thanh Chi, ta cũng sẽ gọi công tử như vậy, công tử thấy sao?
- À?
Thượng Quan Uyển Nhi không đợi Dương Thủ Văn đáp lại liền nói luôn:
- Vừa nãy ta có nghe pháp sư nói rằng, công tử đang muốn tìm Mai Nương Tử?
- Thượng Quan Tài tử cũng biết Mai Nương Tử sao?
- Hứ!
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi trong xe hừ lạnh một tiếng.
- Chẳng qua cũng chỉ là loài chó săn, ta làm sao có thể quen biết người này? Cái tên Mai nương tử này ta đã từng nghe qua, nghe nói người này trước kia thường hay lui tới phủ vương hầu, thực ra chính là vì xử lý một số chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng của đám quý tộc đó…. Nhưng từ cuối năm ngoái trở đi ta đã không còn nghe thấy tin tức của người này nữa. Theo những gì mà ta biết được, ả rất có thể đã quay về Huy Châu. Nếu như cậu muốn tìm ả thì cũng không cần phải quá gấp gáp khẩn trương như vậy đâu, ta sẽ sai người đi tìm tung tích của ả.