Chương 256: Xuân dạ hỉ vũ
Đã gần đến giờ Dần cho nên trên trời nhiều ngôi sao đã bắt đầu lặn.
Cơn mưa xuân này đúng là khó đoán, vốn dĩ bầu trời còn đầy sao lấp lánh, nhưng lúc này bầu trời đã có mây đen kín trời, không nhìn thấy một ngôi sao nào nữa.
Tuy nhiên, trận mưa này cũng không lớn, cứ tí ta tí tách.
Đi trong núi hoang chỉ nhìn thấy những dãy núi trùng trùng điệp điệp phía xa.
Mấy chiếc thuyền neo đậu ở bến Lạc Thủy, đốt ngọn đèn dầu, trong màn mưa phùn lất phất thì ánh đèn càng tỏ ra vẻ cô tịch.
Dương Thủ Văn đi đằng sau xe ngựa của Thượng Quan Uyển Nhi, hắn thúc ngựa đi chậm, nhưng trong đầu của hắn vẫn đang rất mơ hồ.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi trong xe và Thượng Quan Uyển Nhi trong điển tích được ghi chép trong lịch sử mà hắn biết hoàn toàn khác biệt nhau, Thượng Quan Uyển Nhi này tỏ ra quan tâm đặc biệt tới hắn.
Đúng rồi nàng ta vừa nhắc đến cha.
Dương Thủ Văn mơ hồ cảm nhận được rằng, giữa cha và Thượng Quan Uyển Nhi có một mối quan hệ bí mật nào đó.
Đột nhiên hắn có cảm giác muốn cười to một tiếng.
Thật không người cha của hắn với bộ dạng mày rậm mắt to, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị lại có một tâm địa gian xảo đến như vậy? Nhưng cha ơi cha cũng thật là, đó chính là Thượng Quan Uyển Nhi đó! Nhưng đây chính là thời đại của Võ Tắc Thiên, và Thượng Quan Uyển Nhi lại là một trong những nữ nhân nổi tiếng và có quyền lực nhất thời này.
Dương Thủ Văn bắt đầu cảm thấy tò mò. Hắn tò mò về những năm tháng cha hắn còn ở Trường An, không biết lúc đó ông có bộ dạng như thế nào.
- Thanh Chi!
- Dương Thanh Chi!
- Hả, Thượng Quan tài tử, xin chỉ bảo.
Tấm rèm xe được vén lên, dưới ánh đèn mờ ảo lắc lư như đèn treo trước gió, khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi hiện lên sự giận dữ, nhưng cũng chính sự giận dữ này đã khiến cho nàng càng trở nên quyến rũ, tăng thêm vài phần khí chất.
- Ta đang nói chuyện với công tử, tại sao công tử lại không đáp lại.
- Ách! Tiểu tử vừa mới nghĩ đến một số chuyện cho nên có chút thất thần, xin tài tử thứ tội.
Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi khẽ lắc đầu, sự tức giận trên khuôn mặt cũng dần biến mất.
Nàng làm sao có thể thực sự giận Dương Thủ Văn được? Cho dù hắn có là một tên tiểu tử ngốc nghếch thì nàng cũng sẽ chiếu cố cho Dương Thủ Văn.
Tuy nhiên, họ chính là cha con của nhau.
Thượng Quan Uyển Nhi do dự một chút rồi hạ giọng hỏi:
- Phụ thân của cậu gần đây có khỏe không?
Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà…. Ta đã nói rồi, nàng nhất định là có quan hệ gì đó với cha của ta mà.
Dương Thủ Văn vội vàng đáp lại:
- Sức khỏe của phụ thân vẫn rất tốt, từ sau khi rời khỏi Xương Bình, cha tôi có vẻ mập lên không ít, vì ngày nào ông ấy cũng nhàn rỗi quá mà.
- Ông ấy thực sự nhàn rỗi.
Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi lóe lên một chút hồi tưởng.
Trong đầu nàng chợt hiện lên cảnh tượng năm xưa khi nàng lần đầu tiên gặp người đó ở Dịch Đình. Bộ dạng ba lăng nhăng không lẫn vào đâu được, lúc đó người ấy thân là một Phụng Thần vệ lại đi ngăn cản một nội thị muốn đánh nàng, thậm chí còn ra tay với đối phương.
Khi đó nàng còn khá nhỏ, được nấp sau lưng người ấy và cảm nhận được cảm giác an toàn mà trước đó nàng chưa bao giờ cảm nhận.
Cảm giác đó, mặc dù chuyện cũ đã trôi qua rất nhiều năm nhưng nàng không sao quên đi được, cho nên khi nàng hay tin người ấy vẫn còn sống, thậm chí nàng đã từng có suy nghĩ rằng nàng sẽ vứt bỏ tất cả, chạy đi tìm người đó. Nghĩ đến đây, nét dịu dàng trên khuôn mặt nàng càng trở nên rõ ràng.
- Thượng Quan tài tử!
- Hả?
- Người quen biết với cha tôi?
- Ừ!
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng dưng bừng tỉnh, nhận ra rằng bản thân vừa rồi đã quá lỗ mãng.
Nàng vội vàng ho khan một tiếng, quay mặt đi, cảm thấy mặt nóng bừng, trong lòng cũng không biết là như thế nào nữa.
Đi theo Võ Tắc Thiên đã nhiều năm, thậm chí năm đó Võ Tắc Thiên muốn thích chữ vào mặt nàng nhưng nàng cũng không cảm thấy bối rối hay lo sợ như bây giờ. Hôm nay nàng làm sao vậy, tại sao ở trước mặt con trai của người ấy lại lỗ mãng như vậy? Chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì chẳng phải nàng sẽ bị người đó cười chê hay sao.
Cũng may, Thượng Quan Uyển Nhi là người từng trải, cuộc đời đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió cho nên rất nhanh chóng, nàng đã lấy lại được tinh thần.
Nàng cố gắng khống chế sự xúc động trong lòng của bản thân, rồi mới quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt Dương Thủ Văn, một lúc sau thì đột nhiên lên tiếng:
- Ta nghe nói, tài học của cậu là do Tam Nương ở chốn u minh ngầm truyền thụ cho cậu, không biết chuyện này là thật hay giả?
- À! Đúng vậy!
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, khẽ đáp lại:
- Ta biết Tam Nương là một người có tài năng văn chương có một không hai ở kinh hoa nhưng đáng tiếc, thân lại là phận nữ nhi, không được người đời biết đến. Nếu như cậu được Tam Nương dốc lòng dạy bảo, vậy ta tin rằng tài năng của cậu cũng không thua kém Tam Nương.
Nghe xong Dương Thủ Văn cảm thấy có chút hoảng hốt, không biết Thượng Quan Uyển Nhi muốn nói điều gì đây.
Không đợi hắn trả lời lại, Thượng Quan Uyển Nhi lại nói tiếp:
- Ta biết rằng cậu là người có tư duy nhanh nhạy cho nên ta muốn kiểm tra cậu một chút.
- Hả?
- Cậu thấy cảnh đêm hôm nay thế nào?
- Ừm, rất đẹp!
- Nếu như cảnh đã đẹp như vậy, tại sao cậu lại không làm một bài thơ?
Dương Thủ Văn chợt cảm thấy bối rối.
Nàng thật sự có quan hệ gì đó với cha tôi hay sao? Hà tất phải làm khó tôi như vậy?
Nhưng hắn biết chắc rằng, hắn không có cơ hội để từ chối. Thượng Quan Uyển Nhi, trong lịch sử là một người phụ nữ vui buồn thất thường, mặc dù hắn đã mơ hồ cảm nhận được rằng nàng và cha mình có một chút quan hệ nhưng Dương Thủ Văn cũng không dám khẳng định, giao tình của nàng và cha quá sâu đậm.
Có lẽ là vì không quá sâu đậm, nếu không thì tại sao cha hắn lại không nói cho hắn biết chứ.
Nếu chẳng may mà khiến nàng mất hứng, có trời mới biết được nàng sẽ còn chiếu cố hắn nữa hay không.
Dương Thủ Văn nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi thở dài.
Hắn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía xa, sau đó trong đầu liền lóe lên một ý tưởng, nghĩ ra một bài thơ rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
- Có rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong mà không khỏi sửng sốt, hạ giọng hỏi hắn:
- Nhanh như vậy sao?
- Mời Tài tử đánh giá!
- Được thôi, ta xin rửa tai lắng nghe.
Dương Thủ Văn thúc ngựa bước nhanh lên hai bước, sau đó thì ngâm:
- Hảo vũ tri thì tiết, Đương xuân nãi phát sinh.
Tùy phong tiềm nhập dạ,
Nhuận vật tế vô thanh.
Đây chính là bài “Xuân dạ hỉ vũ” của Đỗ Phủ, Dương Thủ Văn không cần phải lo lắng về vấn đề bản quyền tác giả.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong liền mỉm cười và khẽ gật đầu nhưng lại không bình luận gì.
Dương Thủ Văn dừng lại một chút rồi ngâm tiếp:
- Dã kính vân câu hắc,
Bạc thuyền hỏa độc minh.
Hiểu khán hồng thấp xử
Hoa trọng kinh lạc thành.
* Bài thơ “Xuân dạ hỉ vũ” của Đỗ Phủ - Bản dịch thơ của Hải Đà:
Trời đẹp, mưa vừa đến
Đang xuân thánh thót rơi
Vào đêm nương cánh gió
Êm đềm mát muôn nơi.
Đường quê đầy mây phủ
Lửa sáng giữa thuyền trôi
Sớm mai vùng đất đỏ
Cẩm Thành hoa nở tươi.
(Nguồn: thivien.net)
- Hay!
Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi vỗ tay khen ngợi:
- Thơ của Thanh Chi, thanh lịch thoát tục nhưng lại mang lại cho người nghe một cảm giác mới mẻ.
Đang nói chuyện thì nàng liền vén tấm mành, đưa mắt nhìn về phía trước.
Nhưng trước mắt nàng chỉ là một màn đêm đen cùng với cơn mưa phùn mịt mùng, Thần Đô đã lấp ló hiện ra. Ngọn đèn dầu lay lắt khiến cho Lạc Dương trong đêm mưa như có một chút phong tình.
- Thanh Chi có tài năng văn chương như vậy thì có thể sống ở Lạc Dương đó.
Dương Thủ Văn vội vàng hạ thấp người hành lễ, trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm một cái.
Nghe thấy câu nói này của nàng, xem ra hắn đã qua cửa ải này rồi.
Thành Lạc Dương này quả nhiên là một nơi hung hiểm. Vốn dĩ Dương Thủ Văn đã có thể thoải mái mà đến Lạc Dương, nhưng hiện tại, đột nhiên hắn lại cảm thấy có một cảm giác thấp thỏm lo âu. Lần này vào kinh vẫn là khó khăn trùng trùng. Đầu tiên thì bị Võ Sùng Huấn đột kích ở chùa Hương Sơn, sau đó thì trên đường vào kinh lại bị Thượng Quan Uyển Nhi kiểm tra văn chương…. Cũng không biết, trước mắt có thứ gì đang đợi hắn đây?
- Thượng Quan cô nương, đã đến thành Lạc Dương rồi.
Đúng lúc đó từ phía trước có một con tuấn mã chạy tới.
Kỵ sĩ cưỡi con tuấn mã kia đi đến trước xe rồi khẽ lên tiếng:
- Cổng thành đã được kêu mở, hiện tại chúng ta vào luôn thành chứ?
- Ừ, chắc rằng Thánh Nhân cũng đã đợi lâu rồi, chúng ta không nên chần chừ nữa, trực tiếp vào thành!
- Vâng!
Kỵ sĩ quay đầu ngựa chạy thẳng về phía trước.
Trong bóng đêm thần đô Lạc Dương đang ở trước mắt.
Lúc này cổng thành đã mở, trước cửa thành đèn đuốc sáng trưng. Từng đội cấm quân canh thủ trong và ngoài cổng thành, sau khi nghiêm trang nhìn đoàn xe ngựa chầm chậm từ Trường Hạ Môn tiến vào trong Lạc Dương thì vội vàng gióng trống lên. Cửa thành ngay lập tức được đóng sập lại.