Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 257: Quy Nghĩa (1)

Chương 257: Quy Nghĩa (1)
Thần đô Lạc Dương.
Đây là một tòa cố đô nổi tiếng khắp thế giới, được người đời sau ưu ái đặt cho một cái tên “Thập tam triều đô thành (đô thành 13 triều)”.
Men theo phía bắc sông Lạc Thủy, hai bên bờ sông từ đông sang tây, trong phạm vi gần 30 dặm có tổng cộng 5 đô thành được lần lượt xây dựng ở đây, thành Châm Tầm đô thành thời Hạ, Tây Hào đô thành thời Thương, Vương Thành đô thành thời Chu, thành Lạc Dương thời Hán Ngụy và thành Lạc Dương đô thành thời Tùy Đường. Cho nên mọi người mới gọi nơi đây là “Ngũ thành quán Lạc”. Ven bờ Lạc Thủy đô thành mọc lên như nấm.
Thành Lạc Dương mà Dương Thủ Văn đang tiến vào chính là thành Lạc Dương thời Tùy Đường.
Nó được xây dựng vào năm Đại Nghiệp thứ nhất, cũng chính là năm hoàng đế Tùy Dương Đế đăng cơ.
Lúc ấy, thế lực quý tộc Quan Lũng vô cùng hùng mạnh, khiến Hoàng thất rất khó khăn trong việc khống chế, Tùy Dương Đế càng cảm thấy lo lắng cho Quan Trung Trường An, bởi vì sự hùng mạnh trong thực lực của thế tộc Quan Lũng, cho nên sau khi ông đăng cơ liền lập tức hạ lệnh xây dựng Lạc Dương - đô thành Tùy Đường.
Thành Lạc Dương Tùy Đường này gồm 8 bộ phận tạo thành: Cung thành, Hoàng thành, Quách thành, Đông thành, Hàm Gia Thương thành, cung Thượng Dương, Tây Uyển và Lý cung với diện tích là 50 km2, đây chính là điểm khởi đầu từ phía đông của con đường tơ lụa, đồng thời cũng là trung tâm Đại Vận Hà thời Tùy Đường (công trình vĩ đại thời cổ của Trung Quốc, dài 1794 km, là kênh đào lớn nhất thế giới). Kiến trúc của thành Lạc Dương lại càng là một trong những quần thể kiến trúc nguy nga tráng lệ nhất trong lịch sử thế giới.
Chùa Hương Sơn nằm ở phía nam Lạc Dương, cho nên đoàn xe phải đi vào từ Trường Hạ môn.
Cửa chính của Lạc Dương tên là Định Đỉnh Môn, là một con đường thông thẳng vào trong cung thành, là con đường mà sứ giả của các nước đến bái triều phải đi qua.
Lúc này địa vị của Dương Thủ văn quá nhỏ bé cho nên không có khả năng được đi qua Định Đỉnh Môn.
Nói thật nếu không phải có Thượng Quan Uyển Nhi ở đây thì vào thời điểm này thậm chí hắn còn không thể bước chân vào trong thành Lạc Dương, càng không thể nói là được đi vào trong cung bằng con đường dài trang nghiêm này.
Vừa vào trong Lạc Dương thì sự nguy nga tráng lệ đã đập thẳng vào mắt hắn.
Với tư cách là một trong hai đô thành của Đại Đường, kết cấu thành thị của thành Lạc Dương cũng đồ sộ như thành Trường An, nếu xét về quy mô thì nơi đây chỉ đứng sau Trường An Tây Kinh.
Lúc này đã qua giờ Mão.
Phía chân trời đã hiện lên những tia nắng đầu tiên, cộng thêm cơn mưa phùn lất phất càng khiến cho khung cảnh thêm vài phần thơ mộng.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ nhìn qua cửa xe, âm thầm quan sát và đánh giá Dương Thủ Văn.
Nàng hơi nhếch mép, khiến cho đôi môi cong lên tuyệt đẹp, ánh mắt lại càng tỏ ra dịu dàng đằm thắm.
- Thanh Chi, khung cảnh này, cậu có cảm giác gì không?
Dương Thủ Văn hơi sửng sốt, vội thốt lên:
- Hoa hạnh như mưa rơi ướt áo,
Gió dương liễu lạnh chẳng phiền ta. (1)
(1): Đây là 2 câu thơ cuối trong bài “Tuyệt cú” của Chí An Thiền Sư - bản dịch của Vũ Minh Tân.
Ánh mắt của Thượng Quan Uyển Nhi liền sáng lên, không kìm nổi liền thốt lên khen ngợi:
- Thanh Chi, bây giờ càng ngày ta lại càng tin rằng, tài năng văn chương thơ phú của cậu chính là được Tam Nương dạy dỗ.
Chuyện này, dường như không có liên quan đến Trịnh Tam Nương.
Chỉ là nhất thời xúc động cho nên Dương Thủ Văn liền buột miệng nói ra mà thôi.
Tuy nhiên bài thơ này rốt cuộc là do ai sáng tác, được làm ra vào khi nào? Hắn đã không nhớ rõ…. Thậm chí, toàn bộ bài thơ này hắn cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ được hai câu này, thấy nó hợp cảnh thì hắn thốt lên thôi.
Đoàn xe chầm chậm đi trên con đường dài tiến vào trong, rất nhanh từ Trường Hạ Môn đi đến bờ sông Lạc Thủy.
Thần đô phân thành hai khu vực: bắc và nam, và ranh giới phân chia chính là con sông Lạc Thủy này. Dương Thủ Văn nhìn thấy ở phía trước có một cây cầu đá. Câu cầu đá này có đình tứ giác, đầu cầu còn có quán rượu, trong ánh bình minh, sông Lạc Thủy trở nên vô cùng đẹp, làm lay động lòng người.
- Đây là Thiên Tân Kiều?
- À, Thanh Chi cũng biết Thiên Tân Kiều sao?
Dương Thủ Văn bỗng dưng tỉnh ngộ, vội vàng chữa lại:
- Phụ thân từng nói với tôi về cây cầu này, người còn nói đây chính là một trong những cảnh đẹp của thành Lạc Dương.
- Thiên Tân Hiểu Nguyệt?
Thượng Quan Uyển Nhi liền lấy tay che miệng khẽ cười:
- Dương Văn Tuyên thân ở U Châu nhưng lòng luôn hướng về thần đô.
Hai chuyện này có quan hệ với nhau sao?
Dương Thủ Văn cảm thấy trong lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi có chút gì đó không rõ ràng.
Nói chuyện với nữ nhân đúng là rất mệt. Họ không những không thể nào nói ra một câu nói rành mạch, rõ ràng, hơn nữa lại còn thích thêm mây gió sương vào, hơn nữa đây lại còn là sương mù dày đặc nữa. Hắn không thể nào hiểu được rốt cuộc thì nàng ta đang nói gì nữa, nhưng Dương Thủ văn cảm thấy, câu nói này của Thượng Quan Uyển Nhi không hề có ác ý.
Bỏ đi, tốt nhất là đừng nên nghĩ về chuyện của nàng ta và cha, mệt!
Dương Thủ Văn không trả lời nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại thấy hào hứng.
- Phía trước chính là phường Đồng Đà, đáng tiếc là bây giờ không đúng lúc lắm nếu không thì cậu đã có thể thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của nơi đây rồi. Đợi sau khi chuyện của cậu ổn định lại, lúc nào có thời gian, khi chạng vạng cậu có thể đến Đồng Đà tản bộ. Lúc đó hoàng hôn lãng mạn, khói bếp lượn lờ, giống như màn mưa bụi, cảnh sắc vô cùng rung động lòng người…. Đến tận hôm nay, ta vẫn còn nhớ như in, cảm giác và sự rung động khi lần đầu tiên nhìn thấy hoàng hôn trong mưa của Đồng Đà.
Trong lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi rất giàu cảm xúc, thậm chí còn toát lên một chút tình cảm nữ nhi thường tình.
- Tôi cũng đã từng được nghe phụ thân nói về cảnh sắc của nơi đây, hôm nay Thượng Quan tài tử lại nói như vậy, càng khiến cho tôi thêm hứng thú.
- Thanh Chi!
- Dạ!
- Khi nào mà không có người ngoài thì cậu hãy gọi ta là cô cô nhé!
- Hả?
Dương Thủ Văn há to mồm, mở to mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng trong ánh bình minh, một cánh tay của nàng vịn vào cửa xe, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười dịu dàng và đằm thắm.
Năm nay Thượng Quan Uyển Nhi đã hơn 30 tuổi rồi.
Nhưng trong mắt của Dương Thủ Văn thì Thượng Quan Uyển Nhi giống như một thiếu nữ đôi mươi với một vẻ đẹp hiền dịu khôn tả.
- Sao vậy, cậu không bằng lòng à?
Dương Thủ Văn nhận thấy sự không vui trong lời nói của nàng, liền vội vàng đáp lại:
- Thượng Quan tài tử đã nói như vậy thì tôi sao có thể từ chối được?
- Nhóc tinh quái!
Nàng nghe hắn nói vậy, liền che miệng mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự hài lòng.
Nếu nói đến tuổi tác thì Thượng Quan Uyển Nhi rất thích hợp làm cô cô của Dương Thủ Văn.
Nàng buông rèm xe xuống, dịu dàng nói qua tấm mành:
- Thánh Nhân đã an bài cho cậu được ở trong phường Quy Nghĩa, sau khi cậu sắp xếp mọi chuyện xong xuôi hãy cứ yên tâm thoải mái sống ở đó, đừng bao giờ gây chuyện sinh sự. Đợi lát nữa sau khi ta đưa cậu đến chỗ đó, bây giờ nói những lời này thì cậu sẽ không thừa nhận…. Nhưng lần này cậu đến Lạc Dương, chuyện sẽ không bao giờ đơn giản như những gì cậu nghĩ đâu! Hôn ước của cậu và công chúa đến thời điểm hiện tại, Thánh Nhân vẫn chưa tỏ rõ thái độ tán thành, chỉ vì áp lực của dư luận mà gọi cậu đến đây thôi.
Chuyện này liên quan đến quá nhiều người, phạm vi liên lụy cũng quá rộng.
Trước khi Thánh Nhân đưa ra quyết định thì cậu phải nhớ kỹ những lời ta nói sau đây: Bất luận là ai đếm tìm thì cậu cũng không được nảy sinh ý nghĩ kết giao với họ, ngay cả khi Thái tử đến thăm, nếu tránh mặt được thì cứ tránh mặt…. Tóm lại, đừng có phát sinh quan hệ với bất cứ một người nào trong triều.
- Cữu phụ của con cũng không được sao ạ?
- Trịnh Linh Chi ở ngay bên cạnh cậu, đương nhiên là có thể rồi.
Tiết Sở Ngọc đồng hành cùng cậu, có thể coi là quen biết trước, cái này cũng không cần phải bận tâm. Nhưng trừ hai người này ra thì cậu đừng có qua lại với bất cứ người nào.
Giọng nói của Thượng Quan Uyển Nhi có chút âm trầm.
Dương Thủ Văn phát hiện rằng những kế hoạch trước khi khởi hành của hắn dường như đã trở nên phiền phức rồi.
- Chuyện đó…. Nếu như có người đến tìm con gây rắc rối thì con có được ra tay hay không?
Trong xe, yên tĩnh.
Một lát sau thì Thượng Quan Uyển Nhi lên tiếng:
- Nếu như cậu thực sự có lá gan đó thì chỉ cần đánh là được, không cần phải băn khoăn.
Thứ mà ta đợi chính là câu nói này của người.
Dương Thủ Văn ngầm thở dài một cái, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thành phố ngay trước mắt.
Nó nằm cạnh một con sông, phía tây bắc của phường Đồng Đà.
Trong màn mưa phùn, Dương Thủ Văn nhìn về phía tây xa xăm, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng cung thành nguy nga trong nắng sớm, trang nghiêm mà tráng lệ.
Cửa phường đã mở rồi.
Đội quân tinh nhuệ của Hữu Giám Môn Vệ và Phụng Thần Vệ đều đã xuống ngựa đứng ở bên ngoài cửa phường, xếp thành hai hàng.
Dương Thủ Văn cưỡi ngựa, đi ở bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi chầm chậm bước vào trong cổng phường, men theo con đường lạnh lẽo mà bước tới trước một ngôi nhà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất