Chương 258: Quy Nghĩa (2)
Trời đã sáng rồi, trong Thất Bảo Các của Đề Tượng Môn cung Thượng Dương vẫn thắp đèn.
Võ Tắc Thiên đang nửa nằm nửa ngồi trên giường phượng, trong tay cầm một quyển sách, chăm chú đọc. Bên cạnh giường phượng có đốt một đèn cầy lớn điêu long, ngọn lửa cao khoảng 7-8 cm, sáp nến men theo câu nến chảy xuống đế đèn.
Phía trước giường phượng có một người đàn ông đang quỳ.
Người đàn ông này khoảng 50 tuổi nhưng làn da lại rất đẹp, rõ ràng là người thường ngày rất quan tâm đến chuyện chăm sóc bản thân.
Bộ dạng của y cũng rất ưa nhìn, chắc chắn hồi thanh niên người này là một chàng trai phong độ ngời ngời.
Một bộ râu đẹp dài đến ngực càng tăng thêm phong độ cho người này. Nhưng lúc này người này lại quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, trên khuôn mặt toát ra vẻ thống khổ. Y cúi đầu thậm chí còn không dám thở mạnh, tim không ngừng đập thình thịch.
Bên kia thì lại có vài người khác được ngồi ngay ngắn.
Người ngồi đầu chính là Thái tử Lý Hiển.
Nhìn bề ngoài thì y rất mệt mỏi, đến ánh mắt cũng không thấy được sự tinh anh và nhanh nhẹn.
Còn ở phía sau y chính là một chàng thanh niên đang quỳ nghiêm chỉnh. Người này mặc trang phục thường ngày nhưng lại rất có khí chất, nhắm mắt suy nghĩ, không nói câu gì. Người đàn ông này chính là đệ đệ của Lý Hiển, sau này chính là Duệ Tông hoàng đế, hiện tại chính là Tương Vương Lý Đán.
Người ngồi đối diện với Lý Đán chính là một nữ nhân, trong tay cũng đang cầm một quyển sách, cũng đang đọc rất say mê.
Trong Thất Bảo Các, có ba nam nhân và hai nữ nhân, mỗi người một tâm thái, bầu không khí vô cùng kỳ quái.
Một nội thị bước lên trên định tắt đèn nến.
Nhưng sau khi Võ Tắc Thiên ngẩng đầu lên nhìn y thì y liền vội vàng khom người lui xuống dưới, hai tay đặt trước người, lòng nơm nớp lo sợ.
- Thái Bình!
- Mẫu thân gọi con có chuyện gì vậy?
Nữ nhân ngồi đối diện với Lý Đán chính là Thái Bình công chúa.
Nàng không nỡ rời mắt khỏi quyển sách đang cầm trên tay, mỉm cười nhìn Võ Tắc Thiên.
- Quyển “Tây du” này đúng là một quyển sách hay, nhưng không biết Dương Hủy Tử kia có phải là Tôn Hầu Tử ở trong truyện hay không, liệu hắn có muốn làm Tề Thiên Đại Thánh?
- Hì hì, nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là một tiểu tử ngông cuồng mà thôi.
- Trẫm cũng cho rằng như vậy, nhưng Trẫm có chút lo lắng, có người sẽ muốn giống như con khỉ kia, muốn náo loạn thiên cung.
Đôi mắt phượng lóe lên một cái nhìn lạnh lùng.
Võ Tắc Thiên gấp quyển sách lại, đặt lên bàn rồi quay sang nhìn Lý Đán và Võ Tam Tư.
Võ Tắc Thiên thực sự đã cảm thấy rất mệt mỏi với Thái tử.
Nếu như ngươi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của y thì ngươi sẽ thấy người này không có được khí chất của người quân vương, bởi cũng chỉ là mất ngủ một đêm thôi nhưng y đã mệt mỏi, thậm chí lại còn ngủ gật ở ngay trước mặt Võ Tắc Thiên.
Nhưng người khiến Võ Tắc Thiên cảm thấy yên tâm nhất cũng chỉ có những người như thế này.
Thái Bình công chúa vẫn giữ nụ cười hì hì đó:
- Cho dù Dương Hủy Tử kia có 72 phép thần thông biến hóa nhưng trong thành Lạc Dương này chẳng phải là vẫn còn có mẫu thân hay sao? Mẫu thân chính là Đông Lai Phật Tổ chuyển thế, nếu như luận về đạo hành thì chưa chắc người đã thua kém phật tổ Như Lai, mẫu thân còn phải sợ con khỉ kia đại náo hay sao?
Lý Đán thì lại có chút mơ hồ, khuôn mặt hiện lên sự nghi ngờ.
- Mẫu thân, mọi người đang nói gì vậy? Con khỉ nào, 72 phép biến hóa thần thông nào, cái gì mà Tề Thiên Đại Thánh?
Lúc này Lý Hiển bỗng dưng tỉnh ngủ.
Sau khi nghe được đoạn đối thoại giữa Võ Tắc Thiên và Thái Bình công chúa thì y liền cảm thấy mù mờ không hiểu.
Nhưng y lại không giống như Lý Đán, nếu như không biết thì Lý Hiển sẽ hỏi ngay, còn Lý Đán thì ngược lại, gã sẽ giấu kín nó trong lòng rồi khi quay về nhà sẽ tìm hiểu sau.
- Thái tử, sao con lại không quan tâm đến con rể tương lai của mình vậy.
Thái Bình công chúa bất đắc dĩ lắc đầu mà rằng;
- Bộ sách mà con rể tương lai của huynh viết mà huynh cũng không biết à?
Lý Hiển quay sang nhìn Thái Bình công chúa:
- Cậu ta có viết sách hay sao?
Võ Tắc Thiên nhìn Thái Bình công chúa bằng ánh mắt tức giận, sau đó thì chuyển ánh mắt sang chỗ Võ Tam Tư, đột nhiên cười lớn ha ha.
- Lương Vương, khanh mệt à?
- Thần không mệt.
- Nếu như không mệt thì cứ tiếp tục quỳ đi, rồi khanh cố gắng mà suy nghĩ để hiểu vì sao Trẫm lại bắt khanh quỳ ở đây.
Võ Tam Tư vội cúi đầu, phủ phục trên mặt đất, không dám nói câu gì nữa.
Một Võ Tam Tư ương ngạnh, ngang ngược phách lối của thường ngày đến lúc này lại giống như một con chim cút quỳ rạp trên mặt đất. Thái Bình công chúa thấy vậy, trong lòng rất vui sướng. Nàng rất ghét người của Võ gia, cho dù mẫu thân của nàng cũng là người họ Võ thì cũng không thể nào khiến nàng không nảy sinh phản cảm với Võ gia. Nhưng nàng không thể vì chuyện này mà biểu hiện tâm trạng của mình ra ngoài, ngay cả khi Võ Tắc Thiên đã biết được tâm tư của nàng thì nàng cũng không dám biểu hiện.
Đây chính là vấn đề về thể diện.
Biết thì biết nhưng không nhất thiết chuyện gì cũng phải biểu hiện hết ra ngoài mặt.
Đúng lúc này, bên ngoài Thất Bảo Các liền truyền vào tiếng của nội thị:
- Khởi bẩm Thánh mẫu thần hoàng, Thượng Quan cô nương đã quay về.
- Uyển Nhi đã quay về rồi hay sao? Cho vào!
Một lúc sau, Thượng Quan Uyển Nhi mặc một bộ quần áo cung trang màu xanh nhạt từ bên ngoài Thất Bảo Các bước vào.
- Uyển Nhi, mọi chuyện đã sắp đặt ổn thỏa rồi chứ?
- Hồi bẩm Đại Gia, theo ý chỉ của Đại Gia, thần đã sắp xếp cho người đó ở Đồng Mã Mạch phường Quy Nghĩa, bất cứ lúc nào Đại Gia cũng có thể cho gọi.
Đồng Mã Mạch?
Thái Bình công chúa nghe xong, hai mắt liền nheo lại.
- Đồng Mã Mạch, theo như ta được biết thì đó chính là một ngôi nhà trống, hình như ở khu đó chỉ có mỗi nhà của Hoắc Hiến Khả.
- Hồi chân nhân, chính là ngôi nhà của Hoắc Hiến Khả.
- Đó chẳng phải là ngôi nhà ma quỷ hay sao? Tại sao ngài lại sắp xếp cho hắn ở đó.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong liền ngẩng đầu lên nháy mắt với Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên liền cười cười mà rằng:
- Dương Hủy Tử kia nếu như đã được Trịnh Tam Nương dạy bảo thì có lẽ nào Trịnh Tam Nương lại không truyền thụ cho hắn thuật diệt ma bắt quỷ? Thái Bình công chúa không cần lo lắng. Nếu như Dương Hủy Tử có thể sống bình an vô sự trong ngôi nhà đó thì chứng minh được rằng chuyện người âm dạy hắn là có thật. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì đó vậy thì tức là hắn đang nói dối! Đó chính là tội khi quân, Trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Thái Bình công chúa nghe xong liền bị kích động.
Những lời này của Võ Tắc Thiên rõ ràng là đã có chủ định riêng.
Bề ngoài thì lần này Dương Thủ Văn vào kinh, e rằng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, tối qua Võ Sùng Huấn dẫn người ra khỏi thành đến chùa Hương Sơn tập kích Dương Thủ Văn.
Võ Tắc Thiên liền trầm ngâm, khuôn mặt hiện lên sự mất hứng.
Phải thừa nhận rằng, bà rất thích thơ của Dương Thủ Văn và càng thích sách của hắn hơn.
Nhưng minh ước Võ Lý chính là một nước cờ quan trọng để bà bảo vệ Võ gia. Hiện tại Lý Hiển như đã có chủ ý, chuẩn bị thực hiện hôn ước năm đó. Nếu như vậy thì minh ước Võ – Lý sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Chỉ một hôn ước của Võ Diên Cơ và Lý Tiên Huệ rõ ràng là không đủ sức mạnh, như vậy sự tồn tại của Dương Thủ Văn chính là một rắc rối lớn.
Võ Tắc Thiên không muốn thay Thái Tử đồng thời lại muốn thúc đẩy liên hôn Võ – Lý.
Với tình huống như hiện tại, bà chỉ có thể hi sinh Dương Thủ Văn, cho dù bà rất yêu thích tài nghệ văn chương của Dương Thủ Văn, vậy thì bà đành phải để hắn chịu thiệt thòi thôi.
Hoắc Hiến Khả, Quý Hương Nhân chính là một tên ác quan mà năm Thiên Thụ đã được Võ Tắc Thiên đề bạt.
Năm Thiên Thụ thứ hai, trong danh sách mười người được đề cử thì Hoắc Hiến Khả được Hoài Châu lục sự thâm quân bổ nhiệm làm dục thất, cũng chính là người lãnh đạo của 24 vị ngự sử năm đó. Năm Thiên Thụ thứ 3, Hoắc Hiến Khả lại được thăng lên chức điện trung thị ngự sử, năm đó người này rõ ràng là một nhân vật vô cùng có tiếng tăm.
Cậu của người này chính là Ti lễ khanh Thôi Tuyên Lễ bị Lai Tuấn Thần vu cáo cùng tham gia mưu phản.