Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 269: Binh xa viên (2)

Chương 269: Binh xa viên (2)
Chợt nghe Bảo Châu cười mắng hai câu, đưa mảnh vàng kia cho Trát Bố Tô.
Gã thật thà chất phác cười, liền xoay người rời đi.
Hiện giờ đã là cuối xuân, thời tiết chuyển sang ấm áp.
Nhưng nước ao vẫn khá lạnh, người này lại không sợ lạnh sao?
Dương Thủ Văn gãi đầu, xoay người đi đến bờ ao.
- Bảo Châu, ngươi nói xem có thể có người chui vào đây từ cánh cửa kia không?
Bảo Châu sửng sốt cười, sau đó nói:
- A Lang quên rồi sao, Trát Bố Tô không phải đã nói gã chui thử rồi, nhưng không thể qua được.
- Vậy…
Dương Thủ Văn nghĩ tới một giả thiết, nhưng lại lắc đầu.
Hẳn là không thể, nếu như trẻ con có thể chui vào cánh cửa có chiều dài khoảng một thước vuông hay ba mươi cen-ti-mét thì tuổi phải rất nhỏ. Không có khả năng, Dương Thủ Văn rất nhanh liền bác bỏ ý nghĩ như vậy.
- Bảo Châu, ngươi đi chăm sóc Thập Tam Lang và Thanh Nô, ta ra bên ngoài nhìn xem.
Bảo Châu đáp ứng, quay đầu đi ngay.
Mà Dương Thủ Văn thì cất bước đi đến cửa. Đang đi ra cửa thì chợt nghe ở một bên truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt.
- Ai?
Bóng người chợt lóe, Trát Bố Tô đi ra từ sau một thân cây, tóc còn ướt sũng.
Nhưng gã đã mặc xong quần áo, khom người với Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn cũng không để ý, khoát tay áo với gã, liền đi thẳng đến cửa chính.
- Ốc Ân Kỳ.
- Có lão nô.
- Đi ra ngoài với ta.
Dương Thủ Văn nói xong, một chân bước ra cửa chính.
Nhưng hắn vừa đi ra khỏi cửa chính, chợt nghe có người hô:
- Thanh Chi, ngươi muốn đi đâu vậy?
Dương Thủ Văn vội quay đầu xem, chỉ thấy từ một bên Đồng Mã Mạch đi tới một đội người. Cầm đầu là Tiết Sở Ngọc.
- A, Ngọc Lang Quân đến có việc gì à?
Tiết Sở Ngọc một thân thường phục, xuống ngựa ở ngoài cửa lớn.
Ở phía sau y còn Đậu Nhất Lang, Tiết Sướng cùng với một đứa bé đi theo, chính là con trai cả của Tiết Sở Ngọc, Tiết Tung - Tiết Thái Bảo.
Nhìn thấy Dương Thủ Văn, Tiết Tung nhếch môi mỉm cười.
Y bước nhanh chạy đến, thanh âm non nớt nói:
- Thái Bảo bái kiến Dương Đại Lang. Ngày đó Dương Đại Lang cứu ta, còn chưa nói tạ ơn với người.
Ranh con này thật khôn khéo, không có chút nào rụt rè.
So sánh thì Tiết Sướng có vẻ nhăn nhó.
- Thái Bảo không cần phải khách sáo, muốn nói cảm tạ thì ngày đó ta còn phải tạ ơn ngươi thay ta bắn một mũi tên đấy.
Vẻ mặt Dương Thủ Văn ôn hoà, cười hàn huyên hai câu với Tiết Thái Bảo.
Tiết Sở Ngọc thì khẽ mỉm cười, tiến lên vuốt đầu Tiết Tung, nói với Dương Thủ Văn:
- Tối hôm qua Thanh Chi thật khí phách, một mồi lửa kia đã làm cho toàn bộ người Lạc Dương biết Dương Thanh Chi ngươi đến. Đêm qua ta ở trong phủ nhìn thấy ánh lửa, lúc đầu còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra… Không nghĩ tới, lại là Dương Thanh Chi ngươi đang tuyên bố với Lạc Dương.
- Hả?
Dương Thủ Văn sửng sốt, chợt cười khổ lắc đầu.
Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!
Hôm qua ta đốt lửa cũng không phải muốn tuyên bố cái gì, chỉ là cảm thấy tâm tình phiền muộn, trong lòng không thoải mái khi nhìn cỏ dại cả vườn. Đây lại là Lạc Dương, cách nữ vương chỉ một toà hoàng thành, ta dám chiêu cáo cái gì chứ?
- Đúng rồi, ngươi đây là chuẩn bị đi đâu vậy?
- À, không định đi nơi nào, chỉ là đi dạo xung quanh một chút.
- Ngọc Lang Quân cũng biết đó, đây là lần đầu tiên ta tới Lạc Dương, còn chưa quen cuộc sống nơi này. Nghe người ta nói, con kênh Tào Cừ này cũng là một cảnh đẹp ở Lạc Dương, ta nghĩ rằng nếu sống ở bên cạnh thì phải qua xem một chút, thuận tiện đi chiêm ngưỡng một chút tòa đồng mã trấn yêu này.
- Hôm nay ta đến là để tìm ngươi uống rượu.
- Như vậy, ta đi với ngươi một chút, con kênh này cũng không tính là kì lạ.
Dương Thủ Văn khoát tay chặn lại, liền cười nói:
- Ngọc Lang Quân đã đến thì còn xem kênh gì nữa chứ. Đi đi đi, chúng ta trở về nói chuyện, ta cũng có một số việc muốn hỏi thăm Ngọc Lang Quân đây.
Nói xong, hắn dẫn theo đám người Tiết Sở Ngọc tiến vào viện tử.
- Ốc Ân Kỳ, ngươi đi nhà cữu phụ ta xem thử, nếu cữu phụ ta không có việc gì, liền nói cho ông ấy biết Long Môn Tiết gia Ngọc Lang Quân đến đây, vừa lúc cùng nhau uống rượu.
Ốc Ân Kỳ kia là người Trịnh Linh Chi mang đến, sao có thể không biết chỗ ở của Trịnh Linh Chi được.
Gã đáp ứng một tiếng, liền đi ra ngoài.
Tiết Sở Ngọc thì cười nói:
- Xem ra động tác của Thập cửu lang rất nhanh, ngươi vừa mới đến thì y đã tìm tôi tớ cho ngươi rồi. Nhưng cũng không có gì, tòa nhà này lớn như vậy, có thêm nhiều người nữa thì cũng không coi là việc gì lớn.
Dương Thủ Văn lúc này mới phát hiện, phía sau Tiết Sở Ngọc trừ người hầu cận thì còn có mười mấy lão quân.
Lão quân cầm đầu nhìn bộ dáng khoảng năm mươi tuổi, rất khôi ngô cường tráng.
Có thể là bởi vì dãi gió dầm mưa khiến cho da của gã nhìn qua giống như cây khô, một mắt còn mang theo bịt mắt, nhìn qua có chút dọa người. Những lão quân ở phía sau gã đều khoảng ba bốn mươi tuổi. Bọn họ đứng ở bậc cửa, mặc dù quần áo tả tơi, nhưng quanh người lại tản ra một cỗ sát khí nồng đậm, làm người ta không rét mà run.
- Ngọc Lang Quân, ngươi đây là...
- Lý Tòng Nghĩa là tuỳ tùng năm đó của tiên phụ khi đảm nhiệm chức Trưởng Sử Qua Châu.
- Tiên phụ quyết chiến với người Đột Quyết ở Vân Châu, Tòng Nghĩa nêu gương cho binh sĩ, giết chết gần trăm tên Đột Quyết liêu tử. Sau khi tiên phụ qua đời, Tòng Nghĩa và các lão quân cũng không biết bị điều đi nơi nào. Hôm qua ta đến Lạc Dương, mới biết được gã và các lão quân sống ở gần Thiên Tân Kiều, vì thế ta gọi bọn họ qua. Ta vốn định để bọn họ dưỡng lão ở chỗ ta, nhưng đám lão quân bướng bỉnh này lại không muốn… Sau đó ta nghe nói ngươi ở quỷ trạch, vì thế đã bỏ bọn họ chạy tới đây.
Tương truyền, người có sát khí trên người có thể khiến cho yêu ma tránh lui.
Dương Thủ Văn không kìm nổi nhìn Lý Tòng Nghĩa, chỉ thấy thân thể gã cao khoảng sáu thước ba tấc, tính ra là khoảng 190 cen-ti-mét. Tuy rằng mặc một thân quần áo mới, nhưng làm cho người ta cảm giác... Dù sao giống như có một chút không quen lắm.
Nhưng dù là như thế, Tòng lão quân kia vẫn thẳng sống lưng, như trước có thể nhìn ra tính cách kiêu ngạo của gã.
Tuỳ tùng của Tiết Nhân Quý sao!
Chỉ bằng danh hiệu này cũng đủ khiến cho Dương Thủ Văn không dám khinh thường.
- Tốt, chỗ ta quả thật cần người, đến trấn quỷ đuổi ma giúp ta.
Người khác đề cử thì Dương Thủ Văn sẽ xem xét một chút, nhưng người mà Tiết Sở Ngọc đề cử, hắn sẽ không có bất kỳ do dự. Tòa nhà này vốn rất lớn, mặc dù Trịnh Linh Chi đưa mười tám người lại đây, nhưng dù sao vẫn là người khác tộc. Có câu không phải tộc của ta thì dễ sinh ra tâm tư khác. Mặc dù trong mắt Dương Thủ Văn không phân biệt Hồ Hán, nhưng người khác tộc trong nhà quá nhiều, cuối cùng khiến hắn không yên tâm lắm. Có đám lão quân này ở đây, những thứ khác không nói, cũng có thể khiến cho đám người Hồ này sợ hãi…
Tiết Sở Ngọc nghe vậy, thở dài một hơi.
Y quay đầu nói với Lý Tòng Nghĩa:
- Tòng Nghĩa ngươi thấy thế nào?
Lý Tòng Nghĩa đánh giá Dương Thủ Văn từ trên xuống dưới, một lát sau đột nhiên nói:
- Trên người Tiểu lang quân có phải có thương tích hay không?
- Hả?
- Chỗ ta có phương thuốc trị thương mà năm xưa Lão lang quân để lại, nghe nói là phương thuốc của Tôn thần y để lại. Mặc dù không thể mọc xương thêm thịt nhưng đối với các tổn thương bên ngoài rất có hiệu quả. Không biết tiểu lang quân có cần hay không? Ta muốn một trăm quan tiền.
- Tòng Nghĩa, ngươi làm gì vậy?
Tiết Sở Ngọc nghe vậy, lập tức nóng mắt, cảm giác có chút mất mặt.
Nào biết được Dương Thủ Văn nghe xong, lại hồn nhiên không thèm để ý.
Hắn đánh giá lão quân kia từ trên xuống dưới, giơ tay lấy ra hai đĩnh vàng trong túi da, sau đó đưa cho Lý Tòng Nghĩa.
- Thanh Chi, ngươi không cần như thế.
Dương Thủ Văn lại cười nói:
- Lão quân là một người kiêu ngạo, nếu đã mở miệng thì nhất định gã có chỗ khó xử.
- Chẳng qua là một trăm quan mà thôi, ta có thể bỏ ra. Cho dù không có phương thuốc của Lão quân, chỉ bằng ngươi từng chinh chiến với Tiết Tướng quân, giết trăm tên địch cũng đã đáng với trăm quan rồi. Ta không biết ở nơi nào trong Lạc Dương có thể đổi vàng, hai đĩnh vàng này có thể đổi được một trăm quan, Lão quân cứ cầm lấy mà dùng. Nếu như không đủ thì cứ mở miệng… Ha hả, một năm trước, ta cũng từng giết không ít người Liêu ở Nhiêu Nhạc, coi như là đồng đội với Lão Quân. Tình cảm đồng đội này sao có thể dùng tiền bạc so đo chứ?
Lý Tòng Nghĩa ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Dương Thủ Văn.
Cho đến khi Dương Thủ Văn tiến lên, đặt hai đĩnh vàng ở trên tay gã, sau đó lôi kéo Tiết Sở Ngọc đi vào cửa chính.
- Lão Quân, nếu coi trọng ta thì uống rượu với ta.
- Chỗ ta thứ khác không có chứ rượu ngon thì rất nhiều.
Lý Tòng Nghĩa nghe vậy, nhìn chung quanh một lượt, đứng ở ngoài cửa lớn tiếng nói:
- Tiểu lang quân yên tâm, giờ Dậu chúng ta sẽ có mặt.
Nói xong, y cũng không già mồm cãi láo, mang theo đám lão quân đi.
Tiết Sở Ngọc cười khổ nói:
- Thanh Chi, ta vốn định tìm vài trợ thủ cho ngươi, lại không nghĩ tới…
- Ngọc Lang Quân, người đã mang đến trợ thủ tốt nhất cho ta.
- Yên tâm đi, nếu gã nói giờ Dậu đến thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Hôm nay gã nói ra những lời này, nhất định là có chỗ khó xử. Ngọc Lang Quân người không có nhiều tiền, nhưng chỗ ta có nhiều! Phan gia vừa mới bồi thường cho ta hai trăm đĩnh vàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất