Chương 268: Binh xa viên (1)
Lửa cháy suốt một đêm, thẳng đến sáng sớm mới tắt.
Cũng may hậu trạch của đình viện này tương đối độc lập, xung quanh không có nhà cửa nào, bên cạnh lại giáp với nước, vì thế cũng không tạo thành tổn thất gì. Trời mới vừa tờ mờ sáng, trong đám cháy thỉnh thoảng có tia lửa thoát ra, nhưng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Khói đen lượn lờ bốc lên, trong không khí tràn ngập mùi khét lẹt.
Hậu viện của đình viện này đã bỏ hoang lâu lắm rồi, gần như biến thành chỗ vui chơi của rắn chuột trùng độc. Một trận lửa qua đi, rắn chuột bị đốt thành cháy đen, thỉnh thoảng xuất hiện thi thể của trùng độc khiến cho Dương thị cảm thấy khiếp sợ.
Nếu Dương Thủ Văn không châm ngọn lửa này thì trời mới biết những con trùng độc này khi nào chạy vào trong viện.
Khác thì còn được, mấy đứa trẻ có thể gặp phải nguy hiểm. Nhất Nguyệt thường xuyên được Dương thị mang theo bên người, ít nhiều còn an toàn. Nhưng Thanh Nô và Trịnh Kiền vẫn là đứa bé, đang là tuổi thích nghịch ngợm gây sự, rất dễ dàng bị trùng độc gây thương tích.
- Hủy Tử, may mắn đêm qua con rửa sạch nơi này, nếu không thật đúng là nguy hiểm.
Nhìn một đống thi thể độc trùng đen thùi, Dương thị nghĩ lại còn sợ hãi.
Mà Dương Thủ Văn lại là vẻ mặt mỏi mệt, hạ giọng nói:
- Hình ảnh như vậy thì đám rắn rết ma quỷ cũng sẽ có chút e dè.
Hắn cũng nói không rõ nguyên nhân, chỉ loáng thoáng cảm giác được, tòa nhà này có điều kỳ quái.
Tối hôm qua, Ngộ Không sủa lên, Đại Ngọc rít gào, đều có vẻ không bình thường cho lắm.
Ngộ Không cùng hắn cũng không phải là một ngày hai ngày, bốn con chó ngao này đều kế thừa tính tình của Bồ Đề năm đó, trừ khi phát hiện ra nguy hiểm, nếu không bình thường chúng chắc chắn sẽ không sủa lên. Cái gọi là chó cắn người thường không sủa, tính tình của bốn con Ngộ Không chính là như vậy.
Về phần Đại Ngọc, nếu không phải phát hiện ra gì đó thì cũng sẽ không dễ dàng rít gào vào ban đêm.
Vì thế nhất định là có việc gì đó.
Là người sao?
Dương Thủ Văn đầu tiên liền loại bỏ khả năng này. Cho dù tốc độ của Ngộ Không không tốt, nhưng Đại Ngọc vẫn luôn ở trong viện. Nếu quả thật có người, Đại Ngọc tuyệt đối sẽ trước tiên phát động công kích, mà không phải xoay vòng trên không trung, phát ra tiếng rít gào.
Là quỷ?
Dương Thủ Văn giật mình, lại bác bỏ khả năng này.
Không nói đến có quỷ hay không, cho dù thực sự có quỷ cũng không có khả năng không để lại một chút manh mối nào.
Manh mối!
Dương Thủ Văn để cho đám người Dương thị trở về phòng nghỉ ngơi, hắn và Cát Đạt, mỗi người mang theo ba tên Côn Luân nô, chậm rãi tìm kiếm ở trong viện. Đêm qua đã lục soát một lần nhưng không phát hiện ra cái gì. Nhưng Dương Thủ Văn cảm thấy, mặc kệ là người hay quỷ, nếu đêm qua thật sự có gì đó xuất hiện trong trạch viện thì nhất định sẽ để lại dấu vết.
Nhưng kết quả...
Trời đã sáng rõ, mặt trời mọc.
Mặt trời đỏ chói treo cao ở trên không trung, bầu trời xanh ngàn dặm không mây.
Gió từ con kênh thổi tới, mang theo một tia hơi nước thổi vào trong quỷ trạch, lướt nhẹ ở trên người, không nóng không lạnh, cảm giác rất thoải mái.
Đây cũng là mùa tốt nhất trong năm, cành liễu lay động bên bờ ao, đào hạnh trong vườn càng thêm rạng rỡ.
Dương thị từ sáng sớm liền mang theo đám người Ô Vưu, cùng với Dương Mạt Lỵ và Cát Đạt đi tới thành Bắc mua đồ dùng hằng ngày trong nhà. Vật dụng cần mua sắm không ít, Dương Mạt Lỵ thậm chí còn mang theo xe ngựa.
Trịnh Kiền ở trên lầu đọc sách, Thanh Nô thì ở trong phòng chơi cờ.
Có bốn nữ tì Ba Tư ở bên cạnh làm bạn, hậu viện còn có sáu tên Côn Luân nô dưới sự chỉ dẫn của Tháp Na dọn dẹp sạch sẽ, cũng không thể xảy ra chuyện gì nữa.
Hơn nữa, trong phòng còn có bốn con chó, một con khỉ nữa.
Dương Thủ Văn đứng ở hành lang gấp khúc của ao, ngẩn người nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Tối hôm qua, Ngộ Không hay Đại Ngọc đều là đuổi tới bờ ao thì đột nhiên mất đi mục tiêu. Chẳng lẽ là…
Hắn ghé vào trên lan can, nhìn xung quanh trong ao.
Nước ao trong suốt, phỏng chừng sâu hai thước, hiện ra một chút sắc xanh. Trên mặt nước còn nổi lơ lửng vài mảnh lá sen.
Vài con cá tự do tự tại bơi trong nước, nhìn qua không lo không nghĩ. Nước ao này trong suốt thấy đáy, cũng không nhìn ra có gì khả nghi. Dương Thủ Văn đột nhiên nhớ tới, Trịnh Linh Chi từng nói, cái ao này hình như có liên kết với con kênh ở ngoài.
Có phải là có người từ bên ngoài ẩn núp ở trong ao không?
Nếu là như vậy cũng có thể giải thích rõ ràng vì sao Đại Ngọc và Ngộ Không đến bờ ao lại không có động tĩnh.
- Bảo Châu.
- Có nô tỳ.
Bảo Châu ở cùng với Na Tháp, chính là nữ nhân biết nói tiếng Hán.
Nàng ta vốn tên là Nga Nhật Đôn Tháp Na, trong ngôn ngữ Đột Quyết có nghĩa là Bảo Châu. Nàng sinh ra ở Toái Diệp, lớn lên ở Nhiệt Hải, sau này theo người nhà đến Trung Nguyên. Vốn định ở Trung Nguyên kiếm đủ tiền rồi trở về quê nhà, lại không nghĩ tới bị mã tặc tập kích, cả nhà bị giết. Bảo Châu may mắn sống sót, nhưng cô gái mười mấy tuổi ở đất khách quê người thì làm sao sống được? Không có cách nào, nàng đành phải bán mình làm nô, qua tay nhiều người tới Lạc Dương.
- Trong các ngươi ai là người bơi giỏi nhất?
Bảo Châu nay đã hơn ba mươi tuổi, sớm đã qua tuổi dậy thì.
Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, nàng coi như là trải đời, có chút điềm đạm, chắc chắn.
So sánh với Tháp Na thì Bảo Châu bất động như núi, mà Tháp Na nóng như lửa. Tính cách hoàn toàn bất đồng, lại bổ sung cho nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Bảo Châu ngẫm nghĩ một chút:
- Trát Bố Tô ở tiền viện bơi rất giỏi.
- Hả?
- Gã là người Thổ Phiên, gã nói gã sinh ra ở Qua Châu, ở quê nhà có một con sông tên là Minh Thủy, là minh trong u minh. Gã nói nước sông ở đó rất lạnh, dòng nước rất siết. Gã tự xưng có thể bơi được mấy vòng ở trong Minh Thủy, kỹ năng bơi hẳn là không kém.
- Gọi gã tới đây.
Qua Châu?
Hình như Vương An Thạch có một bài thơ gọi là “Dạ bạc Qua Châu”, không biết có phải cùng một chỗ hay không.
Dương Thủ Văn cũng không rõ ràng lắm địa danh ở thời đại này. Nhưng nhớ mang máng, Qua Châu của Vương An Thạch hình như là ở Giang Nam, mà Qua Châu Bảo Châu nói thì ở Thổ Phiên, ở hướng Thanh Hải, hẳn không phải là cùng một chỗ. Dù sao theo thời đại dịch chuyển, địa danh cũng thay đổi rất nhiều. Qua Châu của hai triều đại không giống nhau, cũng không coi là việc hiếm có.
Hắn tập trung lực chú ý vào cái ao, nhìn con cá trong ao, lâm vào trầm tư.
Vóc dáng của Trát Bố Tô không cao, khoảng 160 cen-ti-mét.
Màu da ngăm đen, nhìn qua rất tháo vát.
Gã cùng ở phía sau Bảo Châu, đi tới trước người Dương Thủ Văn, trước khom mình thi lễ với Dương Thủ Văn, rồi sau đó nói bô bô một đoạn dài.
- Trát Bố Tô nói, A Lang gọi gã có điều gì cần dạy bảo.
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, lấy ra một mảnh vàng trong túi da ở trên người.
Mảnh vàng này được cắt từ bánh vàng ra, một chỉ chỉ nặng nửa lượng. Nếu đổi ở Lạc Dương thì ước chừng có thể đổi được bốn quan tiền. Đương nhiên có một điều kiện tiền đề, đó chính là ngươi có thể chứng minh, vàng này là của ngươi.
- Nói gã xuống nước, giúp ta xem một chút dưới nước có cái gì… bất thường hay không.
Dương Thủ Văn nói xong, đưa vàng cho Bảo Châu:
- Nếu làm tốt thì mảnh vàng này là của gã.
Sắc mặt Bảo Châu bình tĩnh, quay đầu phiên dịch với Trát Bố Tô.
Sau khi Trát Bố Tô nghe xong, gật đầu liên tục.
Gã không nói hai lời, cởi y phục trên người ra, trần truồng thả người nhảy vào trong ao, tung tóe một mảnh bọt nước.
- A Lang, ngươi đây là...
- Không có gì, ta chỉ muốn biết, trong viện tử này có cái quỷ gì gây sự?
Nói xong, hắn xoay người, nhìn động tĩnh trong ao.
Kỹ năng bơi của Trát Bố Tô đích thực không tệ, sau khi lặn xuống nước, ước chừng hơn mười phút mới từ dưới nước thò đầu lên.
Gã bô bô nói vài câu, lại tiến vào trong nước.
- Như thế nào?
Bảo Châu cười nói:
- Gã nói, gã phát hiện một cánh cửa ở bên kia, chuẩn bị bơi từ cửa này ra xem thế nào.
Có cửa sao?
Ánh mắt của Dương Thủ Văn híp lại thành một đường nhỏ, hơi nhếch mép.
Hắn không truy vấn nữa, mà tiếp tục đợi ở trên hành lang gấp khúc… Lại qua thêm vài phút, Trát Bố Tô từ trong ao thò đầu ra, lớn tiếng quát to.
- Gã nói, cửa rất nhỏ, gã chui không qua.
- Kích thước như thế nào?
Bảo Châu lập tức hỏi Trát Bố Tô hai câu, Trát Bô Tô bơi tới hành lang gấp khúc, hai tay cầm lấy lan can, nhảy ra khỏi ao. Người này vừa rồi nhảy vào trong nước, trần truồng như nhộng, mà nay gã từ trong nước đi ra, cho dù là đối mặt với một nữ nhân như Bảo Châu cũng không có nửa điểm ngượng ngùng, có vẻ rất phóng khoáng.
Bảo Châu càng làm như không thấy bộ dáng này của gã.
Ha ha, thực hào phóng!
Dương Thủ Văn không nhịn được ở trong lòng nói thầm một câu.
- Gã nói, cánh cửa kia dài khoảng hai thước, cao khoảng một thước, ở giữa có một cái lan can được đúc bằng sắt thô.
- Gã thử chui vào, đầu có thể đi ra ngoài, nhưng thân mình lại ra không được.
Dương Thủ Văn vừa lòng gật đầu, nhìn Trát Bố Tô nói:
- Làm rất tốt, nói gã nhanh mặc quần áo vào đi.
Bảo Châu quay đầu, nói hai câu với Trát Bố Tô, Trát Bố Tô gật đầu, cầm quần áo trên mặt đất lên, sau đó vươn tay.