Chương 270: Binh xa viên (3)
Tuy rằng không biết vì sao đám người Lý Tòng Nghĩa lại không tìm Tiết Sở Ngọc vay tiền, Dương Thủ Văn cũng không muốn biết.
Theo đạo lý thì quan hệ giữa bọn họ và Tiết gia càng mật thiết hơn.
Hai đĩnh vàng mà thôi, có giá trị bao nhiêu chứ? Không nói đến trên người Dương Thủ Văn còn có hai trăm đĩnh vàng, cho dù không có, hắn cũng sẽ nghĩ cách. Không vì cái gì, chỉ vì thấy được khí chất ngạo nghễ trên người Lý Tòng Nghĩa. Nếu không phải cùng đường, bọn họ nhất định sẽ không mở miệng. Thậm chí lần này Tiết Sở Ngọc đến Lạc Dương đều khó có thể gặp bọn họ.
Vì khí chất ngạo nghễ này, hai đĩnh vàng không là gì.
Được rồi, Dương Thủ Văn cũng thừa nhận, vừa rồi hắn xử sự quá tình cảm rồi…
- Dương Đại Lang, trạch viện này của ngươi tốt hơn chỗ ở chúng ta rất nhiều đấy.
Đậu Nhất Lang đi ở bên cạnh Tiết Sở Ngọc, không kìm nổi nói thầm một câu.
Tiết Sở Ngọc cười khổ nói:
- Nhất lang, ngươi đúng là chỉ biết nói thật.
- Mọi người thường nói, sống ở Lạc Dương không dễ, lần này Thanh Chi là theo lời mời của Thánh nhân mà đến, hoàn toàn khác với tình huống của ta và ngươi.
- Hơn nữa, lần này Binh bộ sắp xếp chúng ta ở phường Đồng Đà cũng không tệ rồi. Ít nhất phong cảnh rất đẹo, hơn nữa cũng rất tiện lợi.
- Ha ha.
Đậu Nhất Lang cười hai tiếng, khiến Tiết Sở Ngọc lập tức ngậm miệng lại.
Bất kể là Dương Thủ Văn hay là Tiết Sở Ngọc đều theo bản năng tránh nói chuyện vừa rồi của Lý Tòng Nghĩa.
Mọi người đi qua cửa vũ, vừa đi vào đình viện, Dương Thủ Văn liền thấy Trát Bố Tô đi tới, khiến hắn không khỏi nhăn mày lại.
- Vì sao ngươi lại đến chỗ này?
Dương Thủ Văn lớn tiếng quát hỏi, tên Trát Bố Tô kia lập tức sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, Bảo Châu đã chạy tới trước thi lễ, rồi sau đó nói:
- Hồi bẩm A Lang, là nô tì vừa rồi nghĩ tới một việc, gọi gã đến phân phó. Không nghĩ tới A Lang trở lại, thật sự là... Đây đều là lỗi của nô tì.
- Bảo Châu, ngươi đã từng làm việc ở gia đình giàu có thì phải biết quy củ chứ.
- Về sau không có lệnh của ta, người ở tiền diện không được tự tiện tiến vào chỗ này. Chuyện này nếu truyền đi thì người ta sẽ nói Dương gia ta không có quy củ đấy.
Bảo Châu liên tục nhận sai, sau đó bô bô quát lớn, Trát Bố Tô sợ tới mức bỏ chạy nhanh như chớp.
- Đó là người Thổ Phiên à?
Tiết Sở Ngọc không kìm nổi hỏi.
- Đúng vậy, không ngờ Ngọc Lang Quân có thể nhìn ra lai lịch của gã.
- Cái gì mà nhìn ra lai lịch chứ, tì nữ nhà ngươi dùng tiếng Thổ Phiên quát gã, gã cũng dùng tiếng Thổ Phiên trả lời. Đây là người Qua Châu đúng không… Ngươi quên rồi sao, tiên phụ lúc tuổi già từng làm Trưởng sử Qua Châu. Năm đó ta cùng với ông ấy đi Qua Châu, còn ở đó học tiếng Thổ Phiên một năm. Ha ha, ta vốn không muốn học, nhưng tiên phụ lại nói, sau này sẽ giao tiếp nhiều với người Hồ, có thể học được ngôn ngữ của người Hồ thì sau này rất có lợi cho mình.
- Tiết Tướng quân nhìn xa hiểu rộng, thật khiến ta kính nể.
Rất hiển nhiên, vào 1500 năm trước, Tiết Nhân Quý đã ý thức được học một môn ngoại ngữ là quan trọng đến thế nào.
- Vụ cháy đêm qua là ở chỗ đó đúng không?
Đi vào đình viện, Tiết Sở Ngọc liền thấy vách tường bị cháy đen thui trong hậu viện.
- Đúng vậy, chính là chỗ đó.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Nhắc tới cũng không sợ Ngọc Lang Quân chê cười, đêm qua ta cũng do nhất thời kích động, mới châm lửa ở hậu viện.
- Sao vậy?
Dương Thủ Văn cười khoát tay, liền cất bước đi vào lầu các.
Dương Thanh Nô đang chơi đùa với Bát Giới ở lầu các, ba con còn lại thì nằm ghé vào cửa hiên, dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn Bát Giới đang vẻ mặt a dua chơi đùa với Thanh Nô. Chó có tôn nghiêm của chó, ngươi đừng dùng bộ dáng giả vờ thiểu năng trí tuệ được không?
Nhưng khi Dương Thủ Văn đi vào, ba con lập tức nhỏm dậy, đầy sinh lực chạy lên trước.
Dương Thủ Văn lần lượt vuốt ve chúng nó, dẫn theo đám người Tiết Sở Ngọc vào phòng khách trong lầu các.
- Dương gia ca ca, chim của huynh đâu rồi?
Tiết Sướng từ khi vào cửa bắt đầu nhìn xung quanh.
Không nhìn thấy bóng dáng của Đại Ngọc, y rõ ràng có chút thất vọng, vừa ngồi xuống liền không kìm nổi hỏi.
Chim của lão tử ở trên người của lão tử!
Đối với cách nói của tên ngốc này, Dương Thủ Văn không còn sức để mắng nữa.
- Là Đại Ngọc.
- À.
- Sáng sớm đã bay ra ngoài... Ngươi cũng biết, chim ưng thích ở trên không trung. Nó yêu thích bay lượn tự do tự tại, nó bay mệt thì tự nhiên sẽ trở về. Về phần lúc này bay ở nơi nào thì ta cũng không rõ lắm.
Nói xong, hắn liền ngồi ở trên sạp.
Khi Trịnh Linh Chi đến thì Tiết Tung đang chơi đùa với Dương Thanh Nô ở trong sân.
Mà trong phòng khách ở lầu các, rượu và thức ăn cũng đều dọn lên hết, Dương Thủ Văn đang nâng ly cạn chén cùng với hai người Đậu Nhất Lang và Tiết Sở Ngọc.
- Thanh Chi, vì sao uống rượu không chờ ta vậy.
Trịnh Linh Chi vội vàng hấp tấp chạy vào, gọi Bảo Châu cầm chén đũa mang tới.
Thời đại này, tất cả mọi người đều thi hành chế độ chia cơm, mỗi người đều sẽ có một phần thức ăn định trước, nếu ăn hết sẽ có người thêm thức ăn. Nhưng hôm nay Trịnh Linh Chi rõ ràng là tửu lượng không đã, uống rượu không sảng khoái giống ngày hôm qua. Dương Thủ Văn đoán rằng nguyên nhân do Tiết Sở Ngọc ở đây. Chính là bởi vì tất cả mọi người là hậu duệ quý tộc và con cháu thế gia, cần phải chú ý lễ nghi. Dương Thủ Văn gọi Trịnh Linh Chi đến là xuất phát từ nguyên nhân này, bảo y đến hỗ trợ ứng phó một chút.
- Cậu, có một chuyện, muốn nhờ cậu giúp đỡ.
- Hả?
Trịnh Linh Chi uống một ngụm rượu, nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì?
- Cậu có biết lai lịch của trạch viện này không?
Trịnh Linh Chi cười nói:
- Hôm qua ta không phải đã nói với cháu rồi sao, đây là nơi ở của Hoắc Hiến Khả.
- Hoắc Hiến Khả chết khi nào vậy?
- Hoắc Hiến Khả sao, ta nhớ hình như là năm đầu Trường Thọ thì phải.
Không đợi Trịnh Linh Chi trả lời, Tiết Sở Ngọc liền cướp lời mở miệng trước.
Dương Thủ Văn nói:
- Nhưng ta nhìn trạch tử này, cũng không giống như là xây được sáu bảy năm.
- Ồ, ngươi nói việc này sao… Đương nhiên không chỉ sáu bảy năm rồi.
Trịnh Linh Chi để đũa xuống, nghiêng đầu thầm nghĩ:
- Nếu ngươi muốn hỏi trạch tử này được xây dựng khi nào, cũng rất lâu rồi đó. Nếu tính chính xác thì ít nhất là hơn tám mươi năm.
- Hả?
Nhìn Dương Thủ Văn lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiết Sở Ngọc ở bên cạnh nói:
- Chỉ sợ không chỉ là tám mươi năm đâu.
- Ta nhớ trạch tử này là hoàng thái chủ tiền triều khi còn là Việt Vương, ban cho Nguyên Văn Đô. Vậy hẳn là ở năm Đại Nghiệp thứ mười ba … Ừ, nếu ta nhớ không lầm thì Tùy Dương đế du ngoạn Giang Đô, trước khi đi lệnh cho Việt Vương cai quản Lạc Dương, cũng để lại ba người Đoàn Đạt, Hoàng Phủ Vô Dật và Nguyên Văn Đô phụ tá. Sau khi Tuỳ Dương đế rời khỏi, Việt Vương liền ban trạch tử này cho Nguyên Văn Đô... Ừm, đúng vậy, chính là năm Đại Nghiệp thứ mười ba. Nói như vậy, nó được xây dựng ít nhất là vào chín mươi năm trước.
Nói xong, Tiết Sở Ngọc nhìn về phía Trịnh Linh Chi.
Trịnh Linh Chi gật đầu liên tục:
- Ngọc Lang Quân nói không sai.
- Khi đó hẳn là tộc trưởng tằng tổ phụ Trịnh Công Nhân Cơ đảm nhiệm chức Tư Mã Lạc Dương… Hình như ta từng nghe tiên phụ nói qua, nhưng không nhớ rõ ràng như Ngọc Lang Quân. Đúng vậy, chính là tòa nhà này, năm đó hoàng thái chủ ban cho Nguyên Văn Đô.
Hoàng Thái Chủ là ai?
Nguyên Văn Đô là ai?
Dương Thủ Văn biết Tuỳ Dương đế, nhưng những cái tên khác mà Trịnh Linh Chi và Tiết Sở Ngọc nhắc đến đều hoàn toàn không biết.
Trong lòng Trịnh Linh Chi cũng có chút nghi hoặc, không kìm nổi hỏi:
- Thanh Chi, đang tốt lành sao lại hỏi đến chuyện này?