Chương 271: Binh xa viên (cuối)
Dương Thủ Văn nói không rõ nguyên nhân.
Thói quen nghề nghiệp?
Đời trước hắn làm cảnh sát không được bao lâu liền bị thương, sau đó nằm liệt giường mười mấy năm, thật đúng là không thể nói rõ là thói quen gì. Nói là trực giác? Cũng khá đáng tin, nhưng dường như cũng không phải nguyên nhân này. Nhấp một ngụm rượu, hắn khe khẽ thở dài, cười khổ nói:
- Cậu hỏi ta nguyên nhân, ta cũng không biết. Có thể là rảnh rỗi, vì thế muốn tìm một ít chuyện làm… Ừ, sau khi ta nghe chuyện xưa của tòa quỷ trạch này liền sinh ra hứng thú với lịch sử của nó.
Hứng thú?
Hoặc nói là lòng hiếu kỳ thì đúng hơn!
Mỗi người đều có lòng hiếu kỳ, đối với một người từng triền miên giường bệnh mười mấy năm mà nói thì cũng như vậy. Nhưng bởi vì sức khỏe khiến cho hắn không thể động đậy trong mười mấy năm đó. Lòng hiếu kỳ tích tụ lại bị kích phát ra ở kiếp này, cũng khiến cho lòng hiếu kỳ của Dương Thủ Văn càng mãnh liệt hơn so với những người khác, rất hứng thú đối với các sự việc thần bí.
Về phần có phải thật vậy hay không?
Kỳ thật Dương Thủ Văn cũng không hiểu được rõ ràng.
Nhưng đáp án của hắn rõ ràng đã thoả mãn Trịnh Linh Chi.
Trịnh Linh Chi và Tiết Sở Ngọc đều rất rõ ràng tình huống của Dương Thủ Văn.
Võ Tắc Thiên đưa hắn tới Lạc Dương, nói toạc ra chính là để hắn giải trừ hôn ước. Nhưng loại chuyện này lại không thể làm quá rõ ràng, nếu lan truyền ra ngoài thì không tốt cho thanh danh của Lý Hiển. Dù sao hiện tại Dương Thủ Văn cũng không phải là vô danh tiểu tốt.
Một quyển sách “Ái liên thuyết” đã được bán ra trong phạm vi nhỏ ở Lạc Dương.
Một bài Thanh minh càng làm cho Dương Thủ Văn nổi tiếng.
Quá khứ của hắn, kinh nghiệm của hắn rất có sắc thái huyền thoại. Một người như vậy, Võ Tắc Thiên cũng không thể đối phó mà không tốn chút tâm tư nào.
Dương Thủ Văn chủ động huỷ hôn?
Không thể! Bởi như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy Lý Khoả Nhi có vấn đề.
Lý Hiển từ hôn? Cũng không được. Dù sao một nhà Dương Thủ Văn là ân nhân cứu mạng của ông ta. Hơn nữa bởi vì Lý Hiển lưu lạc ở Xương Bình mai danh ẩn tích hơn mười năm. Hiện giờ tốt rồi lại muốn đá văng Dương gia sao? Không cần biết chuyện này có nguyên nhân gì, trong phường thị nhất định sẽ lưu truyền ra Lý Hiển không đúng, sẽ có ảnh hưởng đối với việc kế thừa đại nghiệp trong tương lai của Lý Hiển.
Đương nhiên, nếu Lý Hiển có căn cơ cứng rắn thì cũng không có việc gì.
Mấu chốt là căn cơ của Lý Hiển quá yếu, hiện tại không có việc gì đã biến thành bia ngắm. Nếu truyền ra loại chuyện này, phiền phức của Lý Hiển sẽ lớn hơn nữa.
Tóm lại, hiện tại Võ Tắc Thiên khó xử cũng ở tại chỗ này.
Bà ta muốn đưa Dương Thủ Văn đến Lạc Dương, sau đó để hắn xuất hiện trong mắt người đời, bại lộ khuyết điểm của hắn, rồi sau đó liền hợp tình hợp lý mà…
Chẳng ai hoàn mỹ, Võ Tắc Thiên không tin Dương Thủ Văn không có khuyết điểm.
Cho dù không có khuyết điểm, cũng có thể tạo ra khuyết điểm, chỉ cần hắn ở trong tầm khống chế của mình.
Chuyện này có thể phải tốn một chút công sức, cần phải kiên nhẫn.
Tiết Sở Ngọc nói:
- Nếu Thanh Chi có hứng thú với lịch sử Lạc Dương thì ta có thể hỗ trợ.
- Ta có một tộc huynh, là tộc huynh trong Tiết thị ở Phần Âm, có quan hệ thân thiết với ta. Hiện nay gã đang nhậm chức Chính Nghị Đại Phu, có thể xin gã hỗ trợ một chút.
Trịnh Linh Chi nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng ngời.
- Người trong lời của Ngọc Lang Quân có phải là Tiết Dị Hoa không?
- Thập cửu lang cũng biết Tiết Dị Hoa sao?
- Sao ta lại không biết công tử Văn Ý Công, cháu trai của Chử học sĩ, danh tiếng lừng lẫy Tiết Dị Hoa chứ?
Dương Thủ Văn ở một bên nghe mà mơ mơ màng màng, vẻ mặt mờ mịt.
Không có cách nào, hắn hiểu về thời đại này rất ít. Người mà Trịnh Linh Chi và Tiết Sở Ngọc nói, hắn gần như đều chưa nghe nói qua.
- Cậu, Văn Ý Công là ai?
- Cháu không biết Văn Ý Công à?
Trịnh Linh Chi lộ ra vẻ kinh ngạc, khiến cho Dương Thủ Văn vô cùng xấu hổ.
Nhưng vấn đề là ta có cần phải biết Văn Ý Công là ai không?
Vẫn là Tiết Sở Ngọc ở một bên giải vây cho hắn nói:
- Thập cửu lang đừng như thế, trước đây Thanh Chi mai danh ẩn tích ở Xương Bình, phỏng chừng Văn Tuyên cũng không có chân chính giáo dục hắn. Hắn không biết Văn Ý Công cũng rất bình thường, ngươi cần gì phải ngạc nhiên chứ?
Nói xong, y nhìn Dương Thủ Văn giải thích:
- Văn Ý Công là tộc thúc trong Phần Âm Tiết thị chúng ta, họ Tiết tên huý là Nguyên Siêu. Khi Văn Ý Công qua đời phỏng chừng Văn Tuyên cũng không lớn lắm, ấn tượng đối với ông ấy cũng không sâu, có thể hiểu được.
- Nhưng Chử học sĩ thì ngươi biết chứ?
Chử học sĩ?
Người họ Chử nổi tiếng đời Đường không nhiều lắm, trước thời Thịnh Đường thì người nổi tiếng nhất là Chử Toại Lương.
Hay là Chử học sĩ bọn họ nói chính là Chử Toại Lương? Như vậy thì Tiết Dị Hoa cũng là hậu nhân của danh môn.
Nghĩ đến đây, Dương Thủ Văn gật đầu.
- Ngươi xem, ta biết mà… khi tam nương còn sống yêu thích nhất là thư pháp của Chử học sĩ, còn luyện viết rất lâu. Cũng không biết tiểu tử ngươi xảy ra chuyện gì, không ngờ tự nghĩ ra chữ viết, hoàn toàn khác với thư pháp của Chử học sĩ, tự thành một trường phái riêng... Ha hả, Tiết Dị Hoa mà chúng ta nói tên là Tiết Diệu, đảm nhiệm chức Chính Nghị Đại Phu, là cháu trai của Chử học sĩ, hiểu chưa?
Hiểu rồi, thật trâu bò!
Vẻ mặt Dương Thủ Văn khâm phục, nhưng trong lòng lại âm thầm nói: Tiết Diệu lại là ai nữa?
- Ngọc Lang Quân, chẳng qua là chút việc nhỏ lại kinh động đến Chính Nghị Đại Phu, không khỏi có chút chuyện bé xé ra to.
Tiết Sở Ngọc sửng sốt, chợt cười ha ha.
- Loại chuyện này ta đương nhiên không thể mời Tiết Dị Hoa ra mặt.
Nhưng quan hệ của y rất rộng, trong đó không thiếu văn sĩ quân công. Đến lúc đó nhờ y nói giúp một tiếng, cần gì y phải ra mặt.
Ta đã nói rồi!
Dương Thủ Văn gật đầu liên tục, bộ dáng nghe dạy dỗ.
Trịnh Linh Chi hỏi:
- Thanh Chi, hậu viên kia cháu có tính toán làm gì không?
- Việc này… cháu đã có chút ý tưởng. Nhưng về phần thực hiện như thế nào thì vẫn chưa nghĩ kỹ, chỉ sợ đến lúc đó phải xin cậu hỗ trợ.
- Hỗ trợ cái gì?
- Hỗ trợ tìm người à? Ta tính mở Sở Hà hán giới ở hậu viên, đến lúc đó cậu có thể đến chơi.
- Sở Hà hán giới?
Trịnh Linh Chi hoảng sợ:
- Thanh Chi, cháu muốn làm gì?
- Ha hả, đến lúc đó cậu sẽ biết!
- Đúng rồi, cậu có biết trong thành Lạc Dương này có chuyên gia khắc đá không? Ta muốn tìm người lập một tấm bia đá ở hậu viên, khắc vài chữ.
- Chuyên gia khắc đá?
Trịnh Linh Chi ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
- Nếu là chuyên gia khắc đã, sợ là cháu không thể mời được đâu.
- Nhưng ở thành Bắc có một người khắc rất giỏi, nếu cháu cần thì ta có thể hỗ trợ, chỉ là cháu muốn khắc chữ gì vậy?
- Binh xa viên!
- Hả?
Dương Thủ Văn cười nói:
- Một trò chơi nhỏ, sau khi chuẩn bị xong thì cậu sẽ hiểu.
Vừa nghe tên này, Trịnh Linh Chi không có hứng thú.
Ngược lại Tiết Sở Ngọc nheo mắt, vuốt râu cười nói:
- Binh xa viên, cái tên rất hay, đến lúc đó ta nhất định phải đến mở mang một chút kiến thức.
Bữa tiệc rượu này kết thúc vào giờ Dậu.
Trịnh Linh Chi và Tiết Sở Ngọc cảm thấy hài lòng rời đi, trước khi đi còn dặn dò Dương Thủ Văn, bắt đầu từ ngày mai để Tiết Sướng lại đây đọc sách. Y nhìn thấy Trịnh Kiền đọc sách ở trên lầu, vô cùng hâm mộ. Tiết gia không thiếu người luyện võ, lại ít người đọc sách. Đặc biệt là chi Long Môn này, không thể ngóc đầu ở trước mặt Phần Âm Tiết thị cũng là do không có người đọc sách.
Dương Thủ Văn đương nhiên sẽ không từ chối.
Hôm nay hắn không uống nhiều rượu, tuy có chút men say, nhưng không mãnh liệt như ngày hôm qua.
Gọi Bảo Châu đến, bảo nàng dọn dẹp phòng khách. Dương Thủ Văn liền mang theo hai người Trịnh Kiền và Dương Thanh Nô đi tới hậu viên.
Các căn phòng trong hậu viên này đều bị sập rồi.
Viện tử hơn năm trăm mét vuông, giờ phút này trở nên trống rỗng.
Vài tên Côn Luân nô đang ngồi ở một bên, vừa ăn cơm, vừa nghỉ ngơi. Nhìn thấy Dương Thủ Văn lại đây, Na Tháp liền đi lên trước.
- A Lang, bên này cũng đã dọn dẹp xong, tiếp theo nên làm gì đây?
- Ngày mai tìm người, dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi ở nơi này. Sau đó đo đạc lại diện tích nơi này rồi báo cho ta biết… Tốt lắm, hôm nay vất vả cho các ngươi rồi. Để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì, ta sẽ báo cho các ngươi biết.
Na Tháp đáp ứng một tiếng, dẫn theo Côn Luân nô đi.
Dương Thủ Văn quơ lấy một cây gậy ở cửa, vừa đi trong viện tử vừa tính toán gì đó.
Trịnh Kiền và Dương Thanh Nô thì đứng ở cửa hậu viên, tò mò nhìn hành động của Dương Thủ Văn.
Đúng lúc này, Dương thị đi tới.
- Thập Tam Lang, Nô Nô, cơm đã làm xong, các con mau đi ăn cơm đi.
- Đã biết, thẩm nương.
Hai tiểu gia hỏa kia xoay người rời khỏi, Dương thị thì đi vào hậu viên.
Bà nhìn qua giống như có tâm sự. Nhưng thấy Dương Thủ Văn đang suy nghĩ chuyện gì, liền đứng ở một bên, lẳng lặng chờ đợi.
- Thẩm nương, có chuyện gì sao?
Dương thị ho khan một tiếng, đi tới bên cạnh Dương Thủ Văn.
- Hôm nay, ta gặp được một người ở thành Bắc.
- Hả?
- Ta cảm thấy có chút quen mắt, Cát Đạt cũng cho rằng là cùng một người. Ta không biết, có nên nói cho Huỷ Tử con biết hay không.
Dương Thủ Văn mỉm cười, hạ giọng nói:
- Thẩm nương nhìn thấy ai vậy?
Dương thị hít sâu một hơi, hạ giọng nói:
- Ta chỉ thấy một bên mặt của người nọ, tuy rằng gã thay đổi trang phục, nhưng ta có thể khẳng định, gã chính là Vương huyện tôn ở thị trấn Xương Bình.