Chương 273: Hào sĩ (2)
Ánh mắt của Dương Thủ Văn có vẻ vô cùng phức tạp.
Lý Tòng Nghĩa ngồi chồm hỗm ở trên sạp, sống lưng thẳng tắp, giống như không phát hiện ra Dương Thủ Văn kinh ngạc.
Nhưng trong ngữ khí của y lơ đãng lại toát ra ý hiu quạnh.
- Chẳng qua là năm đó chinh chiến sa trường, các huynh đệ ít nhiều đều bị thương tích.
- Tuy nói nói Tiết công năm đó để lại phương thuốc cho chúng ta, nhưng... Ba năm này các huynh đệ lần lượt qua đời, chỉ còn lại mười một người chúng ta. Cũng may mẹ goá con côi ngày càng trưởng thành, có thể ra ngoài kiếm ăn, cũng khiến cho áp lực của chúng ta giảm xuống. Chỉ là trong nhà còn có hai mươi mấy cô nhi quả phụ còn cần chúng ta chăm sóc.
- Nhưng sức khoẻ chúng ta càng lúc càng yếu. Hơn nữa hai ngày trước có hai đứa bé bị bệnh nặng, cần tốn rất nhiều tiền. Ta nghe nói Ngũ công tử đi vào Lạc Dương, liền mặt dày đến, nhưng sau khi đến nhà thì phát hiện tình hình của Ngũ công tử cũng không tốt lắm.
- Tiết gia không còn như năm xưa, sau khi Tiết công mất thì Đại công tử ẩn cư mười sáu năm mới được Thánh nhân sử dụng, Ngũ công tử đến Lạc Dương cũng cần một khoản chi tiêu rất lớn. Vì thế ta đã nhờ Ngũ công tử giới thiệu người giúp ta, để ta có thể sống ổn định… Ngũ công tử liền dẫn chúng ta lại đây. A Lang là người hào sảng, sau khi ta cầm số tiền kia đã mua thuốc, bố trí ổn thoả cho đám cô nhi quả phụ, sau đó đến đây. Nhưng nếu A Lang lo lắng thì chúng ta có thể rời khỏi.
Mặc dù nghèo túng như vậy, Lý Tòng Nghĩa vẫn ngẩng cao đầu.
Đây là một người cực kỳ kiêu ngạo, không hổ là tuỳ tùng được Tiết Nhân Quý bồi dưỡng.
Dương Thủ Văn nhìn y, cũng không lên tiếng.
Võ Ý Tông?
Nghe nói tên kia là một người hung ác tàn nhẫn, nhưng như vậy thì sao chứ?
Nhớ năm đó ngay cả con của Võ Thừa Tự, tổ phụ mình cũng đã giết, một nhà chúng ta không phải còn sống tốt đến hiện tại hay sao?
Vốn đã bất hoà với Võ gia rồi, cũng không cần quan tâm thêm một Võ Ý Tông nữa.
Dương Thủ Văn nghĩ đến đây, đột nhiên mỉm cười.
- Tòng Nghĩa nói gì vậy, chẳng lẽ ta sợ Võ Ý Tông hay sao?
- Ngươi cứ ở lại, làm việc cho tốt là được. Chuyện lớn để ta gánh giúp ngươi, có cái gì không thể cứu vãn được chứ?
Phỏng chừng Lý Tòng Nghĩa cũng không nói những việc này cho Tiết Sở Ngọc, nếu không Tiết Sở Ngọc cũng sẽ không đề cử y đến đây.
Lý Tòng Nghĩa rõ ràng hơi sửng sốt, chợt đứng dậy, vái chào:
- Lý Tòng Nghĩa đa tạ ơn thu nhận và giúp đỡ của A Lang.
- Nhưng…
Dương Thủ Văn gãi đầu, đột nhiên cười nói:
- Tòng Nghĩa, nếu ngươi đã đi vào cửa nhà ta thì tốt nhất không nên sử dụng cái tên trước kia. Dù sao thì tên của ngươi đã đăng ký vào danh sách. Nếu chẳng may có người truy tra lại đây, chỉ sợ cũng là một phiền phức.
- Ta họ Dương, vốn là con cháu của Hoằng Nông Dương gia.
- Giống như các ngươi, trước đây a ông của ta gây chuyện, bất đắc dĩ bị gia tộc đuổi đi. Nếu các ngươi đã vào nhà ta thì sửa thành họ Dương đi. Từ nay về sau ngươi tên là Dương Tòng Nghĩa. Đợi lát nữa, ta sẽ cho người đăng ký hộ tịch cho các ngươi ở Huỳnh Dương.
- Hả?
Lý Tòng Nghĩa giật mình kinh hãi, khuôn mặt vốn còn có chút kiêu ngạo lập tức lộ ra vẻ kính trọng.
- Không ngờ. A Lang lại là con cháu của Dương gia… Như vậy, ta là đồng hương với A Lang đó.
- Ngươi cũng là người Hoằng Nông à?
Lý Tòng Nghĩa vội vàng lắc đầu:
- Ta là người Cao Lăng.
Cao Lăng là huyện Tam Nguyên ở đời sau. Tính ra thì đều thuộc về địa khu Kinh Triệu.
Dương gia không hổ là nhà quyền quý ở Quan Trung tám trăm năm, Lý Tòng Nghĩa nghe thấy Dương Thủ Văn là người của Dương gia, thái độ lập tức trở nên khiêm tốn.
- Có thể vào Dương môn, cũng là may mắn của Tòng Nghĩa.
Đầu năm nay, ai không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ chứ?
Một ngàn năm trăm năm sau còn có người mặt dày mày dạn tự xưng dòng họ mình là Ái Tân Giác La kìa. Tại niên đại này, dòng họ của quý tộc và thế tộc thậm chí còn lợi hại hơn cả dòng họ hoàng tộc. Có thể tiến vào nhà quyền quý cỡ này cũng là nguyện vọng của người bình thường.
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt!
Dương Thủ Văn cười ha ha, ánh mắt rơi vào trên người Trịnh Kiền.
- Thập Tam Lang, chuyện này còn phải xin ngươi viết một bức thư, xin Thập Cửu thúc ở Huỳnh Dương khơi thông một chút.
Trịnh Kiền gật đầu liên tục, không chút nào sợ hãi với bộ dạng đáng sợ của Lý Tòng Nghĩa. Đây là một thời đại ngưỡng mộ hiệp khách, dù là con cháu quý tộc thì cũng sẽ có vài phần kính trọng với hiệp khách.
Theo cách nhìn của Trịnh Kiền, những gì mà Lý Tòng Nghĩa đã làm không khác gì với một hiệp khách.
Về phần Võ Ý Tông...
Trịnh Kiền vẫn chưa biết sợ là gì! Có câu nghé con không sợ hổ, gia tộc Võ thị có quyền thế ngút trời, nhưng đối với loại gia tộc quyền quý và hậu duệ quý tộc như Trịnh gia thì Võ Tắc Thiên cũng không có lực uy hiếp lắm. Bọn họ sợ hãi Võ thị, là vì sợ hãi Võ Tắc Thiên. Nhưng về đám con cháu của Võ gia… Nói thật, trong lòng con cháu của hậu duệ quý tộc và nhà quyền quý thì không e ngại gì.
- Đúng rồi, nếu Tòng Nghĩa ngươi là người Cao Lăng, trong nhà còn có người thân nào không?
Lý Tòng Nghĩa… Không đúng, có lẽ từ hiện tại bất đầu phải gọi là Dương Tòng Nghĩa mới đúng, y nghiêm mặt nói:
- A Lang không cần lo lắng, vợ con của ta đều ở tại Lạc Dương. Lúc trước sau khi chúng ta gây ra tai họa thì bọn họ đã chạy khỏi Cao Lăng, đặt chân đến Lạc Dương.
- Vừa rồi A Lang cũng nhìn thấy, tên tiểu tử béo kia là con trai của ta, tên là Tồn Trung.
- Tên tiểu tử béo nào?
Dương Tòng Nghĩa nghe vậy, vội đứng dậy chạy ra phòng khách.
Sau một lát, y đi tới, phía sau còn một thanh niênđi theo.
- Tồn Trung, mau tới bái kiến A Lang.
Thanh niên này mày rậm mắt to, cao hơn sáu thước, không kém nhiều lắm so với Dương Mạt Lỵ. Nhưng so với Dương Mạt Lỵ hơi mập mạp kia, dù sao người này từ sau khi đi theo Dương Thủ Văn, bữa bữa đều ăn uống no say. Thanh niên này thì không giống như vậy, khung xương rất lớn, nhưng nhìn qua có chút gầy gò. Gã đi ở phía sau Dương Tòng Nghĩa, nghe Dương Tòng Nghĩa phân phó, bước lên phía trước một bước nói:
- Dương Tồn Trung bái kiến A Lang.
Gã vừa mở miệng, Dương Thủ Văn ngây ngẩn cả người!
Hoá ra trong thanh âm của Dương Tồn Trung còn mang theo vài phần trẻ con.
Nghe thanh âm thì người này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng khi nhìn khuôn mặt và dáng người thì khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Thanh âm trẻ con trời sinh?
Nếu đây là nữ tử thì Dương Thủ Văn sẽ rất thích.
Nhưng đó là một nam tử, làm sao giọng nói lại mang âm điệu trẻ con chứ, cảm giác rất không tự nhiên.
- Tòng Nghĩa, gã bao nhiêu tuổi rồi?
Dương Tòng Nghĩa ngẫm nghĩ một chút, vội trả lời:
- A Lang, năm nay Tồn Trung mười bảy tuổi.
Dương Thủ Văn thở phù phun ra một ngụm nước, sau đó ho khan một trận kịch liệt.
Hắn nhìn Dương Tồn Trung, lại nhìn Dương Mạt Lỵ, đột nhiên cười to một trận nói:
- Dương Mạt Lỵ ngươi có bạn rồi kìa.
Dương Mạt Lỵ ngẩng đầu lên khỏi cái bát, vẻ mặt mơ màng.
- Ngươi mới mười bảy tuổi à?
Dương Thanh Nô không kìm nổi kinh ngạc, thất thanh hỏi.
Dương Tòng Nghĩa lộ ra vẻ xấu hổ, hạ giọng nói:
- Tồn Trung sinh ra vào năm đầu Hoằng Đạo, năm trước mới qua mười bảy tuổi.
Nhìn như lớn hơn hai tuổi!
Vậy y lớn hơn Dương Mạt Lỵ một tuổi.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Nếu không phải Tòng Nghĩa ngươi nói cho ta biết, ta còn tưởng rằng tuổi của gã lớn hơn ta đó.
Dương Tòng Nghĩa nói:
- Tiểu tử ngốc này có lực cánh tay rất lớn, hơn nữa từ nhỏ theo ta học đao. Nếu A Lang không chê, có thể cho gã đi theo bên người.
Một tên Dương Mạt Lỵ, hiện giờ lại thêm một tên Dương Tồn Trung.
Dương Thủ Văn cười gật đầu, trầm giọng nói:
- Rất tốt, vừa lúc ta cũng đang cần người biết võ, để cho Tồn Trung đi theo bên cạnh ta đi.
Ngẫm lại đều cảm thấy kích thích, có hai tên thần giữ cửa thì khi đánh nhau, Dương Thủ Văn không có gì phải sợ hãi.
Nhưng giống như Dương Thủ Văn đoán, Dương Tồn Trung này cũng là thùng cơm.
Ách, “thùng cơm” này không phải là nghĩa xấu, đơn giản là hình dung lượng cơm của gã. Lượng cơm của Dương Tồn Trung chắc chắn không thể ít hơn Dương Mạt Lỵ, một bữa cơm ít nhất cũng phải hai cân mới có thể ăn no. Không chỉ có gã, Dương Tòng Nghĩa cũng như vậy. Tuy rằng lượng cơm ăn của y kém hơn Dương Tồn Trung và Dương Mạt Lỵ, nhưng lại sàn sàn với Dương Thủ Văn và Cát Đạt.
Dương thị ở một bên nhìn mà nhe răng, một đám người này đến đây, chi phí nấu ăn mỗi ngày chỉ sợ phải tăng thêm không ít…
Xem ra lát nữa phải nói với Huỷ Tử.
Tuy rằng trên người Hủy Tử không thiếu tiền, nhưng miệng ăn núi lở như vậy, cũng không chống cự được lâu lắm.
Dù sao, đây là Lạc Dương! Cho dù hiện tại bọn họ không cần trả tiền thuê nhà, nhưng chi tiêu cho cuộc sống cũng là một khoản rất lớn.
Dương Tòng Nghĩa biết rèn sắt, hơn nữa tay nghề không tồi.
Mười lão quân khác, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có chút tay nghề, đối với Dương Thủ Văn mà nói thì đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Thời đại này, phần lớn người có tài nghệ đều bị nhà quyền quý và hậu duệ quý tộc lũng đoạn. Người có tài nghệ bình thường thì Dương Thủ Văn lại chướng mắt, dù sao có nhiều thứ, cần phải có tài năng thật sự mới được. Dương Tòng Nghĩa này chẳng những giỏi sử dụng mạch đao, còn am hiểu rèn sắt. Theo gã nói thì trước kia gã từng học phương pháp tạo ra thép của một người Ba Tư ở Qua Châu.
Thép được tạo ra chính là thép Damascus.
Dương Tòng Nghĩa có tay nghề này, nếu không phải trên lưng gã mang danh phản tặc thì không chừng sớm đã được người chiêu dụ, sao lại rơi vào trong tay của Dương Thủ Văn.
Cơm nước no nê, Dương thị mang người đi thu dọn phòng của Dương Thủ Văn.
Mà Dương Thủ Văn thì gọi Dương Tòng Nghĩa đến, nói chuyện ở phòng khách trong tiền đường.
- Tòng Nghĩa, ngươi sống ở Lạc Dương lâu như vậy, nói vậy ngươi cũng rất quen thuộc với phố xá ở nơi này đúng không?
Dương Tòng Nghĩa gật đầu nói:
- Không dối gạt A Lang, khi chúng ta vừa tới Lạc Dương, bởi vì là người bên ngoài, lại không có thân phận, thường xuyên bị đám lưu manh quấy rầy. Ngay từ đầu chúng ta còn chịu đựng, sau đó nhìn thấy bọn họ càng ngang ngược, vì thế đánh nhau vài lần với bọn họ. Những việc khác không nói, ở khu vực Thiên Tân Kiều, chúng ta có thể xem là chủ nhân ở đó.
Ha ha, có chuyện như vậy luôn.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, một đám hảo hán đầy kinh nghiệm sa trường trở về từ tái Bắc, đám lưu manh bình thường sao có thể đối phó được?
Dương Thủ Văn gật đầu, trầm giọng nói:
- Nói như vậy, quan hệ của ngươi rất rộng phải không?
- Cũng không tính là rất rộng, nhưng đúng là có quen biết một số người.
- Tốt lắm, bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ… Tìm người quen của ngươi, tìm hiểu tin tức của một nữ nhân tên là Mai nương tử. Thân thủ của nữ nhân này không tồi, hơn nữa giỏi sử dụng mai hoa châm. Chính là như vậy, ngươi tìm người hỏi thăm một chút, xem có ai biết không. Nếu có tin tức thì đừng hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên nói cho ta biết! ! Nếu có thể hỏi thăm được thì ta sẽ thưởng lớn.
Huyền Thạc từng đề cử cho Dương Thủ Văn một người tên là Thẩm Khánh.
Dương Thủ Văn không có ý định từ bỏ con đường này, nhưng cũng không muốn bị người này buộc tay buộc chân.
Còn có Thượng Quan Uyển Nhi, cũng nói sẽ giúp hắn tìm hiểu. Nhưng nói cho cùng, những người này đều là người ngoài, vẫn không đáng tin cậy bằng người một nhà.
- Mặt khác, ngày mai đi với ta đến Bắc thị.
- Đây là lần đầu tiên ta đến Lạc Dương, chưa quen cuộc sống nơi đây, Tòng Nghĩa vừa lúc dẫn đường cho ta một chút để ta quen thuộc thần đô này.
Dương Tòng Nghĩa nghe vậy, lập tức nói:
- Cẩn tuân phân phó của A Lang!