Chương 274: Nhà nào cũng có chuyện khó nói
Phường Tư Cung nằm ở phía bắc của phường Quy Nghĩa, ở giữa là đường cái Tuyên Nhân Môn, phía đông là Đông Khê chảy róc rách.
Phường Tư Cung này là một trong ba phường giàu có trong Lạc Dương.
Ba phường Lạc Dương là phường Quy Nghĩa, phường Tư Cung và phường Cảnh Hành. Sáu phần quan viên và hậu duệ quý tộc đều sống ở khu này. Trong đó phường Quy Nghĩa chủ yếu là hậu duệ quý tộc và nhà quyền quý, mà phường Tư Cung chủ yếu là quan viên tam phẩm trở lên.
Địch Nhân Kiệt sống ở phường Tư Cung.
Sắc trời đã tối, cửa phường đã sớm đóng cửa.
Địch Nhân Kiệt ngủ vào lúc chạng vạng, cho đến giờ Hợi mới tỉnh.
Thân thể ông ta ngày càng suy yếu, tinh lực không tràn đầy như năm xưa làm Đại Lý Tự Thừa, một năm có thể xử một hai ngàn vụ án. Hiện giờ, ông ta cũng sắp bảy mươi tuổi rồi, nếu không ngủ vào lúc chạng vạng thì cả đêm đều không có tinh thần.
Nếu đổi lại là những lão nhân khác thì không có tinh thần sẽ đi ngủ.
Nhưng Địch Nhân Kiệt không thể, hiện giờ Võ Tắc Thiên có chút lơ là triều chính, gánh nặng trên người Địch Nhân Kiệt càng lúc càng nặng.
Mỗi ngày, tấu chương của Tam tỉnh Lục bộ trình lên cũng sẽ tập trung ở chỗ của ông ta, sau khi trải qua ông ta kiểm tra thì mới trình báo cho Võ Tắc Thiên.
Vì thế, giờ nghỉ ngơi này đối với Địch Nhân Kiệt mà nói thì rất quan trọng.
Chỉ có điều đêm nay, ông ta ngủ hơi lâu. Khi tỉnh lại thì trong phòng đã đốt đèn, ánh nến không ngừng nhảy múa.
- Phụ thân, ăn chút cơm trước đi.
Địch Quang Viễn đang cầm bàn ăn đi vào thư phòng.
Y đưa một chén canh ấm đến trước mặt Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt nhận lấy, vừa chậm rãi nhấm nháp, vừa lật công văn xem.
- Nhị Lang, hiện tại con hiểu chưa?
- Hả?
Địch Nhân Kiệt ngẩng đầu, đặt chén canh lên bàn:
- Đêm hôm đó, sau khi con trở lại tại sao cha lại để con đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm?
- Con đã làm mất mặt phụ thân.
Địch Nhân Kiệt thở dài, hạ giọng nói:
- Đứa ngốc, thể diện của vi phụ bị mất thì có sao chứ?
- Ngày đó Thượng Quan cô nương bảo con rời khỏi, nói toạc ra là cho con thể diện. Con cũng biết đó, lần này con đi Huỳnh Dương cũng không phải là chịu sự sai khiến của ta, mà là phụng chiếu lệnh của Thánh nhân. Nói một cách khác, con là sứ giả của thiên tử, làm việc phải tùy theo hoàn cảnh.
- Ngày đó, nếu như con trực tiếp trở về thành thì đã không có chuyện sau đó.
- Nhưng, lúc ấy trong thành đã giới nghiêm, con…
- Cổ hủ!
Bộ dáng Địch Nhân Kiệt tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào Địch Quang Viễn nói:
- Ngươi vẫn chưa rõ sao? Ngươi là do thiên tử phái tới, là đặc sứ của thiên tử, có quyền quyết định. Ngươi cứ nghĩ về giới nghiêm, lại không nghĩ rằng trong tay ngươi có chiếu lệnh của Thánh nhân, có thể trực tiếp kêu mở cửa thành. Biết không, đây cũng là nguyên nhân ta không muốn để ngươi đi làm việc, ngươi rất cứng nhắc, không hiểu được tùy cơ ứng biến. Nhiều khi, có lẽ ngươi xuất phát từ lòng tốt, nhưng bởi vì sự cổ hủ của ngươi, lòng tốt lại biến thành chuyện xấu.
- Thứ hai, ta đã nghe về chuyện ở chùa Hương Sơn đêm hôm đó.
- Đúng vậy, Quận Vương Cao Dương kia quả thật rất ngang ngược, nhưng sao ngươi lại để gã ngang ngược như vậy? Lúc gã ra tay thì ngươi nên ra mặt. Ngươi cho là Võ Sùng Huấn gã thật sự có lá gan lớn như vậy, dám trước mặt nhiều người mà đánh đặc sứ của Thánh nhân sao? Nếu lúc đó ngươi đứng ra thì thánh địa phật môn sao có thể bị phá hoại chứ? Càng không đến mức sau đó…
Địch Nhân Kiệt nói tới đây, lắc đầu, trong lòng phát ra một tiếng than nhẹ.
Lần này, ông ta để Địch Quang Viễn đi làm việc, kỳ thật cũng là thử thách với Địch Quang Viễn.
Bởi vì gần đây ông ta nghe được một số tin tức không tốt: Danh tiếng của con trai nhỏ nhất Địch Quang Chiêu ở Ngụy Châu có chút không tốt, dường như đã có tấu chương buộc tội trình lên phượng các. Tuy rằng Thị lang Phượng các Diêu Sùng ngăn chặn tấu chương lại, nhưng vẫn nhắc nhở Địch Nhân Kiệt, để ông ta quan tâm đến hành vi gần đây của Địch Quang Chiêu, tốt nhất là kiếm chế một chút.
Diêu Sùng là một người chính trực.
Y nói như vậy cũng đã cho thấy Địch Quang Chiêu làm việc ở Ngụy Châu không tốt.
Địch Nhân Kiệt có một loại trực giác mơ hồ, đó là Địch Quang Chiêu rất có thể đã gây ra tai họa.
Thánh nhân không triệu kiến mà đã bí mật mệnh Lý Nguyên Phương đi tới Ngụy Châu, chỉ sợ là bởi vì chuyện của Địch Quang Chiêu... Nếu Địch Quang Chiêu thực sự làm ra việc gì khiến người oán trách thì Võ Tắc Thiên cũng sẽ xem thể diện của Địch Nhân Kiệt mà để lại cho y một mạng, nhưng con đường làm quan của y sẽ bị đứt đoạn. Cứ như vậy, Địch gia cũng chỉ còn lại có một Địch Quang Tự chèo chống, khó tránh khỏi không đủ sức lực.
Địch Nhân Kiệt muốn mượn cơ hội này để thử thách Địch Quang Viễn, nếu đủ tư cách, liền tìm cơ hội để gã ra ngoài làm việc.
Nhưng hiện tại nếu để Địch Quang Viễn ra ngoài làm việc thì cũng không chắc thích hợp.
Thôi đi, có một mình Đại Lang là đủ rồi, tin tưởng Địch gia sẽ không biến mất như vậy…
Địch Nhân Kiệt nghĩ thông suốt điểm này, liền phai nhạt đi ý tưởng bố trí chức vụ cho Địch Quang Viễn. Hiện tại phải xem Địch Quang Chiêu ở Ngụy Châu làm ra việc gì, nếu không phải rất nghiêm trọng thì nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.
Địch Quang Viễn cúi đầu, cũng không cãi lại gì.
Gã lẳng lặng đứng ở bên cạnh bàn, một lát sau Địch Nhân Kiệt đột nhiên buông công văn trong tay xuống, ngẩng đầu cười nói:
- Trận cháy lớn hôm qua con thấy thế nào?
- Hả?
- Ta là nói về trận cháy ở phường Quy Nghĩa.
Địch Quang Viễn hơi sửng sốt, lập tức nói:
- Không phải trận cháy kia là Dương Thanh Chi trong lúc vô tình đốt sao?
- Cố ý hay vô ý đều không quan trọng, quan trọng là trận lửa kia đã làm cho cả Lạc Dương biết hắn đã đến.
Hiện tại Lương Vương chỉ sợ là hận thấu xương với hắn.
Nhưng nếu như dùng một chút thủ đoạn ngầm đối phó với hắn thì không thể được.
- Thánh nhân gọi hắn vào Lạc Dương, là muốn cho hắn xuất hiện trước mắt mọi người, bại lộ khuyết điểm của hắn, rồi sau đó thuận tiện hủy bỏ hôn ước. Nhưng sau trận cháy kia, chẳng những khiến hắn bại lộ trước tầm mắt của mọi người, đồng thời cũng khiến cho những thủ đoạn mờ ám bị mất đi tác dụng. Ta không biết tiểu tử này là nhất thời kích động, hay là tính kế từ trước? Nếu như là loại thứ hai thì thánh nhân muốn trục xuất hắn khỏi Lạc Dương sợ là cũng không dễ dàng.
Nói xong, Địch Nhân Kiệt bưng chén canh, uống một ngụm.
- Nguội rồi!
- Ồ, vậy con sai người làm nóng lại cho cha.
Địch Nhân Kiệt khoát tay áo:
- Thôi được rồi, không cần làm nóng nữa, miễn cho phiền toái.
- Nhị Lang, lần này Dương Thanh Chi tới Lạc Dương, là con tự mình tiến đến Huỳnh Dương nghênh đón. Hiện tại hắn đã thu dọn xong, nếu không ngại thì con đến chỗ hắn, dẫn hắn đi làm quen với mọi người. Bất kể thế nào thì sau lưng của hắn còn có Trịnh gia, đi nhiều một chút cũng không có gì xấu, nói không chừng còn có thể thu hoạch khác. Ừ, con hẳn là đến nhà hắn, đi lại một chút.
- Nhưng không phải trước đây phụ thân đã nói không cần đi lại với hắn à?
Bộ dáng Địch Nhân Kiệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hạ giọng nói:
- Thánh nhân là muốn hắn lộ ra khuyết điểm, nhưng nếu như hắn ở trong nhà cả ngày thì làm sao lộ ra được? Hắn không quen biết nhiều người ở Lạc Dương, Trịnh Linh Chi và Tiết Sở Ngọc không có khả năng ở cùng hắn cả ngày. Vì thế, con mang theo hắn đi một chút, ta tin tưởng nếu Thánh nhân biết thì sẽ cảm thấy vừa lòng với hành động này của con.
Địch Quang Viễn cái hiểu cái không, đáp ứng một tiếng, bưng chén canh lên.
Gã đi tới cửa, dường như mới tỉnh ngộ, quay đầu hỏi:
- Phụ thân, con hiểu rồi, con biết nên làm như thế nào rồi.
Địch Nhân Kiệt vốn đã vùi đầu vào đống công văn, nghe được thanh âm của Địch Quang Viễn, ngẩng đầu cười khổ liên tục.
Thật đúng là nhà nào cũng có chuyện khó nói, cũng không biết chuyện này giao cho Địch Quang Viễn xử lý, có hợp lý hay không đây?
Nếu ông ta làm không tốt thì chẳng những sẽ làm cho Võ Tắc Thiên tức giận, thậm chí còn có khả năng đắc tội với tên Dương Thanh Chi kia.
Đây đúng là một chuyện phiền phức!
Địch Nhân Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, vì thế đứng lên đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, đứng ở bên cạnh cửa sổ trầm tư không nói.