Chương 272: Hào sĩ (1)
- Vương huyện tôn? Thẩm nương nói là Vương Hạ sao?
Dương Thủ Văn chợt nghe mà sững sờ, nhưng bỗng kịp phản ứng, “Vương Hạ” kia cũng không phải chính là Vương Hạ. Sau khi rời khỏi Xương Bình, đã hơn nửa năm chưa từng nghe đến tin tức của y. Về phía triều đình không muốn nhắc tới, đây đối với triều đình mà nói, tuyệt đối là một nỗi sỉ nhục. Tương tự, đối với Vương thị Thái Nguyên mà nói, Vương Hạ giả cũng là nỗi nhục của bọn họ.
Dương thị nói:
- Ta nói là không chắc.
Hủy Tử cũng biết, ta và Cát Đạt đối với người kia cũng không quen thuộc lắm. Vừa nãy lúc ở chợ, ta cũng chỉ nhìn thoáng qua từ đằng xa, góc cạnh gương mặt có điểm giống. Sau khi ta đuổi theo kịp rồi, lại phát hiện y đã đi rồi, chỉ thấy được bóng lưng. Nhưng ta cảm thấy chính là y! Mặc dù nhìn trẻ hơn, nhưng cái dáng điệu rất giống.
Vương Hạ, hay Vương Hạ giả, đang ở Lạc Dương?
Dương Thủ Văn không nhịn được cười, đây thật đúng là “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ” mà!
Hắn không hoài nghi Dương thị có nhận lầm người hay không. Bởi vì Dương thị nói, Cát Đạt cũng nghĩ thế, vậy thì đúng rồi! Cát Đạt có bản lĩnh, mặc dù không đến mức đã gặp là không quên được, nhưng về cơ bản người đã từng gặp, y thường không nhận lầm. Ngay cả Cát Đạt cũng nói là cùng một người, vậy thì tuyệt đối là vậy. Dương Thủ Văn nghĩ tới đây, đột nhiên có một động lực thôi thúc muốn được nhìn mặt đối phương.
Cũng không biết, vị Vương Hạ giả kia khi gặp mình, sẽ có vẻ mặt gì?
- Thẩm nương, người nhìn thấy Vương Hạ ở đâu?
- Bắc thị có một cây cầu, ở đầu cầu người ấy bày quầy viết thư thuê, rất dễ dàng tìm thấy.
- Không ngờ đường đường là huyện tôn, lại lưu lạc tới mức viết thư thuê?
Dương Thủ Văn nheo mắt lại, lộ mấy phần tò mò.
Đối với Vương Hạ, hắn cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng phụ thân đã nói, người này ở Xương Bình ba năm, mặc dù không tính là tham lam, nhưng bảo là liêm khiết chỉ sợ không tới phiên y. Vương Hạ giả ở Xương Bình ba năm, tất cả phụng lợi y đều không cự tuyệt. Nói cách khác, nên cầm y sẽ cầm. Không nên cầm y sẽ không đụng. Tóm lại là một người hiểu biết.
Y ở Xương Bình không có gia quyến, chuyện ăn mặc ở, đi lại cơ hồ đều là công gia đài thọ.
Ngoài mấy gã tiểu tư, cơ hồ không tiêu xài gì. Nói cách khác, y ở Xương Bình mỗi năm phải để dành được chừng một trăm xâu tiền. Ba năm trôi qua, ba trăm xâu tiền. Nếu đổi thành hoàng kim, cũng chính là bốn, năm đĩnh vàng, rất dễ dàng mang theo.
Sau khi Vương Hạ giả chạy thoát, Lư Vĩnh Thành và Vương Trực kia từng lục soát chỗ ở của y. Kết quả ngay cả một đồng tiền cũng không phát hiện ra.
Không chỉ có thế, trong huyện nha kia có vài đồ vật đáng giá, bao gồm tranh chữ cũng bị mất.
Theo mấy gã tiểu tư hầu hạ y khai báo, trước khi y chạy trốn đã sai người bán những của cải đó đổi thành tiền mặt. Nói cách khác, lúc người này rời khỏi Xương Bình, trên người ít nhất có mười đĩnh vàng. Mười đĩnh hoàng kim, ở Lạc Dương đổi được tám trăm xâu.
Mặc dù Lạc Dương giá cả đắt đỏ, nhưng có tám trăm xâu tiền cũng đâu đến nỗi phải đi viết thư thuê?
Dương Thủ Văn nheo mắt lại, thầm suy đoán tình hình của Vương Hạ giả kia ở Lạc Dương.
Y rất có thể sẽ ngụ ở Lạc Dương, hoặc có thân thích ở Lạc Dương, ở nhờ nhà người quen. Để không bị ai hoài nghi, y bèn ra ngoài viết thư cho người ta mà sống. Ừm, cũng có thể y đang chờ cơ hội, cơ hội có thể đông sơn tái khởi.
- Hủy Tử, không phải con muốn tìm y sao, người đó cũng không phải người tốt.
- Dạ?
- Con nghĩ đi, gã mạo danh thế thân, làm huyện tôn ba năm. Huyện lệnh thật có thể đã chết trong tay gã…
- Thẩm nương, có lẽ y chưa giết huyện lệnh thật thì sao?
- Nếu chưa, vì sao gã lại có ấn thụ chứ?
Dương thị là người rất quật cường, ấn tượng về Vương Hạ đối với bà rất khó có thể thay đổi.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Chuyện này có rất nhiều khả năng… Tỷ như Vương Hạ kia trên đường bệnh mà chết. Y hảo tâm trợ giúp Vương Hạ thu thập di vật, phát hiện ấn thụ, cũng có thể tình cờ nhặt được ấn thụ, cho nên nảy ra ý nghĩ mạo danh thế thân.
Thẩm nương, y ở Xương Bình ba năm, chưa làm chuyện xấu gì.
Trái lại giúp chúng ta đánh lui quân phản loạn Khiết Đan, lại quản lí huyện thành ngay ngắn rõ ràng. Bản thân ta cảm thấy người này có bản lĩnh rất lớn.
- Thật sao?
Dương thị lộ vẻ nghi hoặc.
Bà lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Dù sao, nếu con tìm y, phải thật cẩn thận.
Dương Thủ Văn cười gật đầu, không tranh luận với Dương thị nữa.
Đúng lúc này, Ô Vưu chạy vào, thở hồng hộc nói:
- A lang, ngoài cửa có mười mấy lão quân, nói là theo lời hẹn mà đến.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, không sai, chính là giờ Dậu.
Dương Thủ Văn nói:
- Lý Tòng Nghĩa này quả là người đúng giờ… Thẩm nương, người theo con ra xem một chút, tôi tớ mới tới của nhà ta.
- Lại nhận người sao?
Dương thị lộ rõ vẻ đau lòng, nhẹ giọng nói:
- Đã tìm nhiều người như vậy rồi, sao còn muốn nhận người nữa?
Vừa lẩm bẩm, Dương thị vừa đi theo sau Dương Thủ Văn, ra tới tiền đường.
Mười một người lão quân quần áo lam lũ, đứng ở tiền đường.
Phía sau bọn họ, có mấy phụ nhân và trẻ nhỏ, bên cạnh là túi hành lý.
- Lý Tòng Nghĩa bái kiến A Lang.
Lý Tòng Nghĩa dẫn đầu, thấy Dương Thủ Văn đi ra, khẽ khom người, lớn tiếng nói.
Bọn họ đứng đó, thật giống như mười một cây giáo thẳng tắp. Mặc dù quần áo lam lũ, nhưng toát ra hơi thở dũng mãnh.
Cát Đạt đứng trên cửa hiên, mắt híp lại thành một đường.
Nhìn ra được, y có chút kích động, tựa hồ cực kỳ hài lòng với mười một người này.
“Thanh Chi, mấy người này tuyệt đối là lão tướng sa trường, thân thủ không kém.”
Cát Đạt ra dấu tay, tựa hồ đề nghị với Dương Thủ Văn giữ lại mười một người này.
Dương Thủ Văn gật đầu, nhìn Lý Tòng Nghĩa một lát, lại nhìn những phụ nữ và trẻ nhỏ phía sau:
- Tòng Nghĩa, đã ăn tối chưa?
- Á, chưa ăn.
- Vậy thì tốt rồi, cùng nhau dùng cơm đi… Thẩm nương, phân phó nhà bếp, làm thêm chút cơm canh.
Mặc dù Dương thị bất mãn vì Dương Thủ Văn nhận người lung tung, nhưng sau khi Dương Thủ Văn phân phó, bà vẫn không do dự chấp hành ngay.
- Ô Vưu!
- Dạ.
- Bảo người sửa sang lại phòng ốc một chút để bọn họ vào ở.
Tòng Nghĩa, ngươi đi theo ta.
Dương Thủ Văn chỉ chỉ Lý Tòng Nghĩa, rồi xoay người đi vào chính đường.
Hắn nhìn ra được, Lý Tòng Nghĩa này là đầu lĩnh của những lão quân ấy. Dương Thủ Văn thật ra rất tò mò, vì sao y không tìm Tiết Sở Ngọc nương tựa lại chạy tới nương tựa chỗ mình. Những người này, cũng có người quen cũ, tin rằng ở họ có rất nhiều bí mật.
- Dương Mạt Lỵ, chuyển chỗ.
Khi Dương Thủ Văn đi vào phòng khách, liền thấy Dương Mạt Lỵ đang nghiêm túc dùng một bát lớn, tràn đầy chè đậu đỏ. Gã một tay bưng chén, một tay cầm bánh Hồ, ngoạm một miếng to, miệng chảy đầy mỡ. Thấy Dương Thủ Văn đi vào, gã cười toe toét, đưa cái bát to kia tới, nhồm nhoàm nói:
- A Lang ăn đi, chè đậu đỏ là ngon nhất đó…
Bát to kia, còn lớn hơn cái đầu của Dương Thủ Văn, chính là bát đựng chuyên dùng của Dương Mạt Lỵ.
Dương Thủ Văn vỗ vỗ đầu Dương Mạt Lỵ, bảo gã tránh chỗ ra.
- Tòng Nghĩa, ngồi đi.
- Tuân theo phân phó của A Lang.
Lý Tòng Nghĩa cũng rất nhanh đã thích nghi với vị trí mới của mình, càng luôn miệng gọi Dương Thủ Văn là “a lang”.
- Chuyện đều xử lý xong rồi?
- Đã xử lý xong, đa tạ a lang ban thưởng.
Đây là cách điều chế kim sang dược đó, mời a lang cất kĩ… Cách điều chế này rất tốt, có điều dược liệu cần thiết hơi quý hiếm. Năm đó Tiết công có lần bị trọng thương ở Qua Châu, chính là nhờ kim sang dược này, hai tháng đã dẫn tướng lĩnh xuất chinh Đột Quyết.
Vừa nói, y vừa tùy ý lấy ra một cuốn da cừu trong bao vải bên người, đứng dậy đưa cho Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn cất quyển da cừu kia đi, gật đầu, rồi sau đó noi với Lý Tòng Nghĩa:
- Tòng Nghĩa thể trạng cường tráng, dùng được vũ khí gì?
- Hồi bẩm a lang, lúc trước ta theo Tiết công, từng theo dị nhân Qua Châu học võ, chính là Mạch Đao.
- Hả?
Mắt Dương Thủ Văn sáng lên, trong lòng lại càng tò mò.
Cái Lão Quân, cha của Cái Gia Vận, nghe nói có một thanh mạch đao. Nhưng Dương Thủ Văn chưa từng thấy, càng không biết sử dụng thế nào.
Không ngờ…
Nhưng, rất nhanh hắn đã dời đề tài này đi, trầm giọng nói:
- Tòng Nghĩa, nếu ngươi lựa chọn đi theo ta, ta tự sẽ không bạc đãi ngươi. Số tiền kia, ta không hỏi ngươi sử dụng vào việc gì, tin tưởng ngươi nhất định có nguyên nhân bất dắc dĩ, ta chỉ hỏi, ban đâu vì sao ngươi rời khỏi quân đội? Dựa vào chiến công của ngươi, làm Quả Nghị giáo úy cũng dư sức.
Lý Tòng Nghĩa không ngờ Dương Thủ Văn sẽ hỏi đến vấn đề này, sửng sốt một chút rồi chợt cười khổ.
- Kể cả a lang không hỏi, ta cũng muốn nói cho a lang biết.
Ban đầu, sau khi Tiết công mất, ta cùng đám huynh đệ cũ được Tiết công chiếu cố, vẫn ở lại trong quân. Thiên Thụ nguyên niên, có giặc Đột Quyết tới đánh. Lúc ấy tướng trấn thủ Vân Châu, chính là Thần binh đạo đại tổng quản Võ Ý Tông, y ra lệnh cho gia chủ ta mạo hiểm xuất kích, kết quả chủ tướng nhà ta bị người Đột Quyết mai phục, gần như toàn quân bị diệt…
Võ Ý Tông để rửa sạch tội danh, liền giá họa cho chủ tướng nhà ta, nói ông ấy cấu kết với người Đột Quyết, còn bắt ông ấy lại, nghiêm hình bức cung, đổ hết tội của gã cho chủ tướng. Chủ tướng nhà ta đối với ta không tệ, sau khi Tiết công mất, càng coi chúng ta là phụ tác đắc lực. Nghe nói y bị bắt, ta cùng một đoàn huynh đệ liền mạo hiểm đột kích đại doanh, giết cháu của Võ Ý Tông, cứu gia chủ ta ra… Chẳng qua là, y chịu hình quá nặng, được chúng ta cứu ra không lâu thì mất, chúng ta biến thành phản tặc.
Trong đại sảnh này, yên lặng như tờ, chỉ có tiếng Dương Mạt Lỵ ăn chè đậu đỏ.
Dương Thủ Văn trợn mắt há miệng, nhìn Lý Tòng Nghĩa, hồi lâu không nói gì.
Võ Ý Tông đây là chất tử của Võ Tắc Thiên, tổ phụ Võ Sĩ Dật kia là bá phụ của Võ Tắc Thiên. Dương Thủ Văn cũng từng nghe nói đến Võ Ý Tông, y tính tình tàn bạo, giỏi về vu hãm người khác. Thêm với vóc người nhỏ nhắn, tướng mạo xấu xí, cho nên bị người đời mỉa mai gọi là “Võ Tọa Tử” (người lùn).
Hôm nay, y dựa vào Võ Tắc Thiên, đã không còn là thần binh đạo đại tổng quản nữa, mà là quận vương Hà Nội đương nhiệm, Tả Kim ngô vệ đại tướng quân.
Dương Thủ Văn nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng hơi ran rát.
Tiết Sở Ngọc này, sao có thể ném củ khoai lang bỏng tay này qua đây như vậy chứ?
Hắn đã bị Võ Tắc Thiên không ưa, bị Võ Tam Tư ghét, hiện giờ lại thêm một Võ Ý Tông, đây là muốn chống lại Võ gia sao?
Lý Tòng Nghĩa không quan tâm, nói tiếp:
- Sau khi chủ tướng nhà ta mất, chúng ta liền lưu lạc ở biên ải.
Cho tới ba năm trước, chúng ta mới nhọc nhằn tới Lạc Dương. Có điều những huynh đệ cùng đồng hành năm ấy, chỉ còn lại hai mươi mấy người chúng ta. Bọn họ để lại một đám vợ góa con côi, dựa theo ưuóc định ban đầu của chúng ta, người sống phải chiếu cố cho bọn họ. Cứ như vậy, dựa vào sức lực của một đám già nua, cuối cùng cũng cho các nàng miễn cưỡng no bụng.