Chương 276: Nhà ở Đông Đô Bắc thị (2)
Trong lòng, Dương Thủ Văn hiểu rất rõ mục đích mà Võ Tắc Thiên gọi hắn đến đây.
Trịnh Linh Chi và Tiết Sở Ngọc cũng dặn dò hắn, thậm chí ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã nói gần nói xa ngầm nhắc nhở hắn vài lần.
Nói thẳng ra thì Võ Tắc Thiên chính là muốn đặt hắn ở dưới tầm mắt rồi bới lông tìm vết.
Trong tình huống này cho dù Dương Thủ Văn có mắc một lỗi lầm nhỏ xíu thì cũng đều có thể trở thành tội tày đình, thậm chí tội này còn ảnh hưởng đến đạo đức phẩm chất. Chẳng phải là ngươi – Dương Thủ Văn đã viết bài “Ái liên thuyết” hay sao? Chẳng phải ngươi là hoa sen, thanh cao tinh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn hay sao?
Ta chính là muốn nói với người trong thiên hạ rằng ngươi là một người nói lời không giữ lời.
Trong thời đại này, chuyện một ai đó đánh mất phẩm giá đạo đức chính là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là một người có tiếng lành đồn xa như Dương Thủ Văn. Một khi hắn bị người khác vu cáo cho tội trạng đạo đức không đứng đắn thì coi như xong rồi. Võ Tắc Thiên muốn dẫm nát hắn ở dưới đất sau đó để Võ gia mượn cái cơ này mà thuận lý thành chương hoàn thành hôn ước với Lý Hiển.
Dương Thủ Văn không muốn lấy Dương Khỏa Nhi, đồng thời hắn cũng muốn hủy bỏ hôn ước này.
Nhưng chuyện này hoàn toàn không có nghĩa là hắn đồng ý với tội danh bản thân không có phẩm giá đạo đức, mặc cho người khác tạt nước bẩn lên người.
Phải biết rằng hắn vẫn còn kỳ vọng rằng phụ thân của hắn một ngày nào đó có thể trở về với Dương gia. Nguyện ước này không chỉ là nguyện ước của một mình Dương Thừa Liệt mà còn là di nguyện lúc lâm trung của tổ phụ Dương Đại Phương. Nếu như hắn bị người đời nói rằng đức hạnh không đứng đắn thì chuyện Dương Thừa Liệt quay về Dương gia sẽ càng khó khăn hơn.
Còn về chuyện Võ Tắc Thiên sẽ bù đắp làm sao?
Hắn – Dương Thủ Văn cũng không phải là kiểu người bằng lòng đón nhận đồ bố thí của người khác.
Cho nên hắn bắt buộc phải hủy bỏ hôn ước này chứ không muốn hủy hoại đức hạnh, cứ cho là hắn sắp phải rời khỏi Lạc Dương nhưng Dương Thủ Văn cũng phải rời đi trong tư thế ngẩng cao đầu, ưỡn cong ngực.
Cuối mùa xuân thành Lạc Dương đắm chìm trong ánh nắng tươi sáng.
Bước ra khỏi cửa ngõ phường Quy Nghĩa chính là con phố bên ngoài Tuyên Nhân Môn.
Ở đời sau, tấm hà đồ thời Minh Thanh đã khiến cho thành cổ Khai Phong trở thành biểu tượng của thành thị, nhưng trên thực tế, bất luận là quy mô hay kết cấu thì so với Lạc Dương, thành cổ Khai Phong vẫn còn kém hơn rất nhiều. Chỉ tính riêng trong thời đại này, tấm “Lạc Dương thượng hà đồ” không được giữ lại cho nên người đời sau, một khi nghĩ tới cố đô thì họ chỉ nghĩ đến diện mạo của Khai Phong còn Lạc Dương Trường An thì lại trở nên vô cùng mờ nhạt.
Hôm mà hắn lần đầu được bước chân vào trong thành, bởi vì lúc đó trời tối lại cộng thêm mưa phùn lất phất cho nên Dương Thủ Văn không thể nào thưởng thức hết khung cảnh đồ sộ của Lạc Dương.
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này hắn được tận mắt nhìn thấy Đông Đô hùng vĩ, cho nên không khỏi kêu lên một tiếng cảm thán.
Con phố lớn bên ngoài Tuyên Nhân Môn trước mắt dài khoảng 2 km, rộng khoảng gần trăm mét. Mặt đường bằng phẳng đã đủ để thể hiện rõ sự đồ sộ và hùng tráng của đô thành. Đây chính mà một trong rất nhiều con đường chính của thành Lạc Dương. Nghe nói con đường này rất đồ sộ nhưng phải đi về phía nam thành thì mới có thể nhìn thấy được. Hôm nay Dương Thủ Văn không có thời gian đi tham quan đường phố cho nên hắn chỉ có thể thầm tiếc nuối trong lòng.
Sau khi đi ra khỏi phường Quy Nghĩa, đi về phía tây khoảng 500m, đi xuyên qua con phố Tuyên Nhân Môn là đi đến phường Bắc thị.
Đây chính là mặt chính diện của phường và là một trong ba thành phố lớn của Lạc Dương.
Chính tại khu chợ này đã tập hợp được rất nhiều tơ lụa, hương liệu của thành Lạc Dương, đây cũng là thị trường phân phối tơ lụa và hương liệu lớn nhất trong thành. Hương liệu đến từ vùng Tây Vực sau khi thông qua Trường An thì được vận chuyển đến thành Lạc Dương, tiến hành trung chuyển phân phối đi các nơi, đồng thời tơ lụa của vùng Giang Nam cũng sẽ trung chuyển ở trong Bắc thị sau đó thì được đưa vào Quan Trung, Tây Vực thậm chí là được đưa tới vùng Ba Tư.
Dương Tòng Nghĩa đi ở phía trước dẫn đường, Dương Tồn Trung thì cùng đi bên cạnh Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn một tay nắm lấy tay của Dương Thanh Nô, trên vai là Tiểu Kim đang ngồi vắt vẻo, hắn thản nhiên không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của phường đinh Võ Hầu mà bước vào cửa lớn của Bắc thị. Bắc thị này không hổ danh là nơi phồn hoa của Lạc Dương. Không khí tràn ngập hương thơm hương liệu đã khiến cho Dương Thủ Văn không khỏi hắt xì một cái. Hắn đã hắt xì một cái. Mùi hương liệu ở đây quá đậm, đậm đến mức Dương Thủ Văn phải cảm thấy không chịu đựng được, không chỉ có Dương Thủ Văn, thậm chí ngay cả đến Tiểu Kim cũng cảm thấy khó chịu.
- Ha ha, thời tiết cuối xuân cũng chính là thời gian chủ yếu để các thương lái người Hồ buôn bán hương liệu.
Sau khi họ đến Lạc Dương thì đã là cuối xuân cho nên họ liền nhanh chóng bắt đầu chào hàng, mời hàng với những thương nhân đến từ các vùng miền của Trung Nguyên, khoảng đến cuối hạ đầu thu thì bọn họ mới chuẩn bị quay về Tây Vực sau đó thì lại bắt tay chuẩn bị dự trù nguồn hàng cho mùa bán năm sau.
Dương Tòng Nghĩa cười cười đáp lại:
- A Lang, nếu như lần đầu đến đây thì e rằng sẽ không quen với mùi hương ở đây.
Hương nhuộm chính là tập tục của thời đại này.
Nhưng tập tục này phần lớn là nhằm vào con cháu quý tộc, hậu duệ của danh môn.
Đối với những người bình thường mà nói thì hương nhuộm chính là một tập tục vô cùng xa xỉ. Dân chúng phải khó khăn lắm mới kiếm đủ ăn đủ mặc thì làm sao mà có được tiền bạc và thời gian cho tập tục tao nhã đến như vậy?
Dương Thủ Văn từ Xương Bình tới đây, hắn thấy phần lớn người của Xương Bình cũng không có thói quen nhuộm hương này.
Hắn cười cười rồi gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy, mùi hương ở đây thực sự là có chút kỳ lạ.
- Hôm qua A Lang nói là đến đây để tìm người đúng không?
Dương Thủ Văn đáp lại:
- Thẩm nương nói rằng, trong Bắc Thị có một cây cầu mà rất nhiều người ngồi ở đó viết thư và bán chữ kiếm sống.
- Ồ, cây cầu mà A Lang vừa nói đến có phải là cây cầu Mã Hành hay không?
Dương Tòng Nghĩa không hổ danh là địa đầu xà của Lạc Dương, Dương Thủ Văn mới vừa nói ra thì ông ta đã lập tức nói đúng tên địa danh, sau đó thì nhanh chóng giơ tay lên chỉ về phía bắc của phường thị và nói:
- Cây cầu ấy nằm ở phía bắc Bắc thị, có một con sông tên là sông Trú Mã. Cầu Mã Hành chính là vắt qua con sông Trú Mã, còn phía bắc của con sông chính là Ngưu Mã Hành. Phần lớn những thương nhân buôn bán bò ngựa đến từ vùng Tây Vực và Tái Bắc đều tập trung ở bờ bắc của con sông.
Chắc chắn là cây cầu Mã Hành rồi!
Dương Thị đã nói rằng Bắc Thị chỉ có một cây cầu, cho nên ngoài cây cầu Mã Hành ra thì còn có thể là cây cầu nào nữa?
Dương Thủ Văn đáp lại:
- Vậy bây giờ chúng ta hãy đi đến cầu Mã Hành.
Bốn người và một khỉ lại hòa vào dòng người hối hả tấp nập, bên tai lại vang lên không ngớt những tiếng ồn ào náo nhiệt. Bắc Thị không chỉ có tơ lụa và hương liệu mà đồng thời nơi đây cũng là động tiêu tiền nổi tiếng của thành Lạc Dương. Đi dọc theo con đường này hắn đã nhìn thấy 5-6 quán rượu và nhà trọ với quy mô lớn, nhưng trong số đó có một vài quán rượu vẫn còn đóng cửa, trời đã sáng như vậy rồi mà họ vẫn chưa mở cửa kinh doanh.
- Những chỗ đó đều là vùng đất của chốn phong nguyệt, thông thường thì phải đến buổi trưa họ mới mở cửa kinh doanh.
Dương Tòng Nghĩa hạ giọng ghé sát vào tai của Dương Thủ Văn mà giải thích.
Nhất thời Dương Thủ Văn không khỏi ngạc nhiên, hắn quay sang nhìn sang Dương Thanh Nô đang đi bên cạnh. Nhìn thấy đôi mắt sáng và có hồn của Dương Thanh Nô thì hắn mới có thể yên tâm. Nếu không hắn không biết nên phải giải thích với Thanh Nô như thế nào.
- Người đến cầu Mã Hành này đúng là không ít à!
Bước đến chân cầu Mã Hành, Dương Thủ Văn vốn nghĩ là sẽ có ít người đến đây nhưng hắn đâu ngờ được rằng người đến đây rất nhiều.
Ngoài ra Dương Thủ Văn còn phát hiện được một cảnh tượng kỳ lạ.
Bên dưới cầu Mã Hành có rất nhiều người quần áo tả tơi nhưng đồng thời cũng có một số người quần áo sang trọng, nhìn qua là cũng biết họ thuộc kiểu người có tiền, đám người quần áo bảnh bao, sang trọng kia thi thoảng lại nói chuyện với đám người quần áo tả tơi, xem ra quan hệ của họ cũng khá hòa thuận.
Người giàu của Lạc Dương đều nói và làm những lời hay ý đẹp hay sao?
Dương Thủ Văn cảm thấy nghi ngờ lắc đầu rồi quay sang nhìn Dương Tòng Nghĩa.
Nhưng lần này lại là Dương Tồn Trung đáp lại hắn:
- A Lang, cầu Mã Hành này có không ít người cu li dựa vào sức lực mà mưu sinh kiếm sống, đồng thời nơi đây cũng có không ít nhà nho nghèo phải dựa vào đồng tiền bán chữ mà sống qua ngày. Vốn dĩ thì những người có tiền rất ít khi xuất hiện ở nơi đây nhưng kể từ khi nơi đây xảy ra một chuyện lớn khiến cho những người có tiền kia thay đổi cách nhìn về nơi đây, ai ai cũng trở nên vô cùng hiền lành.
- Chuyện gì?
- A Lang có biết Trương Nhân Đản hay không?
Dương Thủ Văn nghe xong liền ngẩn người ra, gật đầu đáp lại:
- Ta từ U Châu đến đây thì làm sao có thể không biết Trương đô đốc được cơ chứ? Ông ấy hiện tại không phải là đô đấu Tịnh Châu hay sao?