Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 277: Nhà ở Đông Đô Bắc thị (3)

Chương 277: Nhà ở Đông Đô Bắc thị (3)
Dương Tồn Trung nghe xong thì liền cười.
- Trước kia nhà của Trương Nhân Đản rất nghèo khó, ở Bắc Thị Hchính là dựa vào nghề cu ly mà kiếm sống.
Nhưng sau đó có một người con trai của một thương nhân buôn ngựa tên là Diêm Canh, người này đã kết giao với Trương Nhân Đản, hơn nữa lại còn thường xuyên tiếp tế giúp đỡ ông ấy. Cha của người này vô cùng bất mãn, mắng chàng thanh niên này: con là một tiểu thương, y là một người nghèo thì làm sao có thể lãng phí tiền bạc đi giúp đỡ y được? Nhưng Diêm Canh vẫn không từ bỏ, y vẫn tiếp tục lén lút giúp đỡ Trương Nhân Đản, giao tình của hai người cũng vì thế mà càng ngày càng sâu đậm.
Sau đó…. ha ha, A Lang cũng biết rồi đó. Trương Nhân Đản thi đỗ Võ trạng nguyên sau đó thì được nhận chức đô đốc U Châu, còn Diêm Canh kia cũng được thơm lây theo. Người này không những từ bỏ buôn bán đi theo nghiệp văn chương mà y còn trở thành phụ tá của Trương Nhân Đản, bây giờ Diêm Canh đã trở thành huyện lệnh.
- Có cả chuyện này nữa hay sao?
Sau khi nghe xong Dương Thủ Văn không khỏi bất ngờ và trầm ngâm.
Nếu như Diêm Canh kia không thật lòng kết giao với Trương Nhân Đản, vậy thì y chính là Lã Bất Vi biết đầu cơ kiếm lợi. Nhưng Dương Thủ Văn chưa bao giờ nghe qua trong lịch sử có một người như Diêm Canh, cho nên tin chắc rằng giao tình của y và Trương Nhân Đản cũng không quá sâu đậm.
- Chuyện này cũng được xem là một giai thoại.
- Đúng vậy, cũng chính vì vậy mà những người thương nhân bắt đầu có ý đến kết giao với những người cu li ở đây.
Nhưng vấn đề chính là, trên thế giới này có mấy người như Trương Nhân Đản? Những người này đều cho rằng bọn họ có thể trở thành Diêm Canh, có thể tìm ra được một Trương Nhân Đản khác. Nhưng vấn đề chính là năm xưa, Trương Nhân Đản cũng không phải là những kẻ đầu đường xó chợ. Mặc dù gia cảnh của ngài ấy khó khăn nhưng ngài ấy lại nhận thức được tầm quan trọng của tri thức, hơn nữa lại còn đi bái danh sư. Nếu như tất cả những kẻ khổ cực kia đều có được kỳ ngộ như Trương Nhân Đản thì làm sao có chuyện họ còn lay lắt qua ngày ở đây nữa?
- Tồn Trung có cái nhìn thật thấu đáo.
Dương Thủ Văn không khỏi tán thưởng y một câu rồi ánh mắt lại hướng về một phía khác của cầu Mã Hành.
Hắn nhìn thấy đầu cầu tây có một dãy bàn, và có không ít người ăn mặc theo phong cách thư sinh đang ngồi ở đó, cố gắng mời chào kinh doanh.
Hả?
Không nhìn thấy Vương Hạ!
Dương Thủ Văn nhíu mày lại, khuôn mặt không khỏi lộ ra chút nghi ngờ.
Chắc chắn là nơi này, thẩm nương đã từng nói chính là ở chỗ này nhìn thấy Vương Hạ, vậy tại sao mình lại không nhìn thấy bóng dáng của y nhỉ? Cứ cho là sau khi y rời khỏi Xương Bình, tướng mạo có chút thay đổi nhưng thẩm nương đã có thể nhận ra được vậy thì có thể chứng minh rằng sự thay đổi của y không lớn.
Nhưng người đâu?
- A Lang, cậu đang tìm người hay sao?
Dương Thủ Văn gật gật đầu, đưa mắt lướt nhìn qua đám thư sinh kia.
- A Lang chắc là biết người đó tên là gì chứ?
Dương Thủ Văn liền lặng người đi khuôn mặt lộ ra vẻ mơ hồ.
Hắn còn không biết tên Vương Hạ giả kia tên thật là gì, hắn chỉ biết người đó là Vương Hạ giả còn thân phận thực sự thì lại hoàn toàn không biết gì cả.
- Vậy chắc A Lang biết người đó có đặc điểm gì đặc biệt chứ?
- Đặc điểm gì á…. Ừ, người này cao khoảng năm thước bảy tấc, bề ngoài rất thư sinh, đôi mắt rất to, dáng người cũng không quá mập.
Dương Thủ Văn cố gắng nhớ lại hình dáng của Vương Hạ nhưng khổ nỗi, số lần mà hắn và Vương Hạ gặp nhau lại không phải là nhiều cho nên hắn không thể nào nhớ ra được y có đặc điểm gì nổi bật. Hai cha con Dương Tòng Nghĩa đứng bên cạnh nghe xong liền cười khổ. Những đặc điểm mà Dương Thủ Văn vừa mới nói ra thì quá là bình thường, chỉ cần đưa mắt nhìn bừa thì phần lớn đám thư sinh kia đều có những đặc điểm như vậy, còn về tiêu chí thanh tú thì cũng phải xem người nhìn bình luận ra sao.
- Đại huynh muốn tìm người à?
Dương Thanh Nô đột nhiên lên tiếng:
- Đại huynh chưa từng đến Lạc Dương mà muốn tìm ai chứ.
- Đúng rồi!
Dương Thủ Văn nghe xong lời của Dương Thanh Nô thì trong đầu liền lóe lên một ý tưởng:
- Trước kia y cũng không ở Lạc Dương, chắc chắn là khoảng cuối năm ngoái mới trở về đây, thông tin này có hữu dụng hay không?
Dương Tòng Nghĩa nhìn Dương Tồn Trung một cái, Dương Tồn Trung liền đáp lại một tiếng rồi chạy về phía quán viết chữ.
- Ca Nô trước kia có quen với một vài người đọc sách ở đây cho nên cũng khá dễ dàng trong việc đi nghe ngóng hỏi thăm tin tức.
Ca Nô là tên mụ của Dương Tồn Trung.
Dương Tòng Nghĩa dùng cách này để ám chỉ cho Dương Thủ Văn biết rằng Dương Tồn Trung cũng biết chữ.
Vào thời đại này, những người biết chữ luôn được người khác coi trọng. Dương Tòng Nghĩa cũng đã tính toán chu toàn, ông hi vọng như vậy thì Dương Tồn Trung sẽ nhận được sự coi trọng của Dương Thủ Văn. Mặc dù hiện tại Dương Thủ Văn vẫn chưa có thành tích gì nhưng đằng sau hắn lại có được một thế lực hùng mạnh. Nếu như hắn được tiến cử thì tương lai sau này của Dương Tồn Trung nhất định sẽ tốt hơn người cha này.
Trong lòng Dương Thủ Văn biết rõ nên cười cười biểu thị đã hiểu.
- Đại huynh, bên kia có người bán kẹo đường nhân (kẹo đường nặn hình người).
Đúng lúc này, Dương Thanh Nô đột nhiên nắm lấy cánh tay của Dương Thủ Văn và kêu lên.
Nhìn theo hướng tay của Dương Thanh Nô chỉ, Dương Thủ Văn nhìn thấy phía trước cách chỗ này không xa có một sạp hàng kẹo đường, sau đó hắn liền lấy ra một xâu tiền đồng đặt vào trong tay của Dương Thanh Nô và nói:
- Nô Nô đi xem đi, nếu như muội thích thì cứ mua về, nhưng phải nhớ rằng không được chạy đi quá xa đó nhé!
- Vâng!
Dương Thanh Nô tươi cười cầm lấy tiền và dẫn theo Tiểu Kim chạy về phía sạp hàng kẹo đường.
Còn Dương Tồn Trung thì đã tìm người hỏi thăm, một lúc sau thì đã thấy y chạy về.
- A Lang, tôi đã hỏi thăm được rồi!
- Hả?
- Nơi đây đích thực là có một thư sinh nghèo sau khi lập xuân mới đến, nghe nói là họ Lã, nhà ở phường Nhân Phượng Hà Nam.
Theo như người mà tôi quen biết nói lại rằng, thư sinh họ Lã kia giữa mùa xuân thì mới bắt đầu bán hàng ở đây nhưng buôn bán không được đắt khách cho nên lúc bán lúc không. Ngoài ra người này cũng không được hòa đồng cho lắm, y cũng không biết cách giao lưu với người khác. Ngày thường nếu như y đến đây thì sẽ ngồi ở chỗ đó đợi khách. Những lúc không có khách thì y cũng không vội vàng thu hàng, phải đến khi trời tối y mới quay về. Cũng bởi vì người này không hòa đồng cho nên mọi người cũng không hiểu rõ về y, tình hình cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ. Nhưng hôm nay đến tận bây giờ y vẫn chưa tới, e rằng hôm nay y sẽ không đến.
- Vậy cậu có hỏi thư sinh họ Lã đó trước kia đã từng mưu sinh ở đâu?
- Cái này cũng không có ai biết. Y đến đây quá đột ngột, trước kia chưa có ai nhìn thấy y.
- A Lang, người này rất quan trọng hay sao?
Dương Thủ Văn gãi gãi đầu, rồi cười cười đáp lại:
- Cũng không quan trọng lắm, nhưng người này rất có bản lĩnh, ta rất muốn tìm y để y giúp đỡ ta.
Một người có thể che giấu thân phận của bản thân trong ba năm, trong thời gian giữ chiếc ghế huyện lệnh lại như cá gặp nước, hơn nữa sau khi cảm nhận được tình huống không ổn liền lập tức đi ngay, thậm chí còn không để lại bất cứ một manh mối nào, cho nên người này nhất định không phải là một người bình thường. Dương Thủ Văn cũng không thể nói rõ là vì sao hắn lại muốn tìm người này, chẳng qua chỉ cảm thấy người thư sinh họ Lã kia nói không chừng có thể giúp hắn bày mưu tính kế, phá giải cục diện trước mắt.
Nhưng …
- Tòng Nghĩa, cậu ở Hà Nam có quen biết rộng rãi hay không?
- Hồi A Lang, trong số 81 phường bờ nam, mặc dù không thể nói là tôi có thể quen biết hết nhưng phường Nhân Phượng đó thì tôi lại quen biết một vài địa đầu xà.
- Giúp ta hỏi thăm một chút nơi ở của người này.
- Chuyện này thì dễ thôi, chỉ cần biết người này họ gì, tôi tin rằng sẽ không khó khăn.
Dương Thủ Văn thở phào một cái, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mặc dù không tìm được người nhưng ít nhất cũng có được một vài manh mối….
- Đại huynh…
Đúng lúc này, bên tai của Dương Thủ Văn đột nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh.
Hắn vội vàng quay đầu sang nhìn thì thấy một người đàn ông trai tráng đang ôm eo Dương Thanh Nô rồi nhanh chân bỏ chạy. Tiểu Kim thấy vậy, nó rất muốn xông lên trước ngăn cản nhưng vừa nhìn thấy ánh đao liền bị kinh sợ, nó sợ tới mức nhảy loạn lên. Trên mặt đất có hai kẹo đường hình người vỡ nát, Thanh Nô chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm, còn người đàn ông trai tráng kia rõ ràng là rất thông thuộc địa hình ở đây cho nên mặc dù tay đang phải ôm lấy Thanh Nô nhưng gã vẫn chạy như bay.
Chuyện này xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật lại còn ở giữa phố lớn, nhưng những người ở xung quanh lại không có một ai quan tâm, chứ đừng nói là có người tiến lên ngăn cản.
Dương Thủ Văn nhìn thấy lòng lập tức nóng lên.
Cứu lấy Thanh Nô?
Hắn không nói lời nào liền nhanh chân đuổi theo, vừa đuổi vừa hét lớn:
- Bỏ đứa nhỏ ra, nếu không thì ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.
Cùng lúc đó Dương Tồn Trung như một cơn gió, chạy xoẹt qua người hắn đuổi theo người đàn ông vạm vỡ kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất