Chương 275: Nhà ở trong Đông Đô Bắc thị (1)
Mới sáng sớm, Dương Thủ Văn bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi vào cửa sổ, chan hòa khắp căn phòng.
Tối hôm qua, cũng chính là một buổi tối đầu tiên mà hắn được ngủ ngon giấc kể từ sau khi hắn đến Lạc Dương. Mấy người Dương Thủ Văn đến đây đã khiến cho ngôi nhà vắng vẻ, hiu quanh này lập tức trở nên náo nhiệt và có hơi người, còn cái gọi là ma quỷ thì hắn thấy không có xuất hiện, cho nên trong lòng Dương Thủ Văn càng ngày càng nghi ngờ, thứ được gọi là ma quỷ kia chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa ác ý của ai đó, không hề có thật, rất có thể là do người nào đó đóng giả.
- Đại huynh thức dậy rồi à!
Đúng lúc Dương Thủ Văn thức dậy, ngồi trên giường thì cánh cửa bị đẩy ra, từ bên ngoài có một cái đầu nhỏ thò vào.
- Thanh Nô à, chào buổi sáng.
- Không còn sớm nữa đâu, sắp tới giờ Thìn rồi đó.
Dương Thanh Nô nở nụ cười tươi và rực rỡ như ánh mặt trời, từ bên ngoài bước vào, tay bưng một chậu nước.
Còn ở sau lưng cô, chính là Tiểu Kim, trên tay nó có vắt một chiếc khăn mặt, còn trong tay thì cầm bàn chải đánh răng và một hộp muối, nó cũng cười cười hí hửng bước vào.
- A, hôm nay sao Tiểu Kim ngoan như vậy nhỉ?
Nghe thấy giọng của Dương Thủ Văn, Tiểu Kim lập tức nhảy tót lên giường, khẹc khẹc kêu lên vài tiếng.
Khuôn mặt nhỏ của con khỉ này bỗng nhiên trở nên vô cùng đáng yêu, nó như đang muốn nói với Dương Thủ Văn là: khỉ tôi từ trước đến giờ vẫn kì lạ như vậy đấy, có được không?
Dương Thủ Văn cười ha ha, từ trên giường bước xuống.
Hắn nhận lấy chậu nước trong tay của Thanh Nô, cười híp mắt mà rằng:
- Nô Nô hôm nay cũng rất ngoan, trừ phi là có chuyện gì đó muốn cầu xin huynh?
Khuôn mặt của Dương Thanh Nô lập tức đỏ ửng lên, giống như khi Dương Thủ Văn vừa nhìn là đoán ra được trò đùa của đám con nít.
- Đại huynh, hôm nay huynh phải ra ngoài hay sao?
- Ừ, ta chuẩn bị đi đến Bắc thị.
- Có thể cho Nô Nô đi cùng được không…. ? Nô Nô cảm thấy buồn chán quá! Thập Tam Lang là một con mọt sách, ngày nào cũng chỉ biết đọc sách viết chữ, không có ai chơi đùa cùng với Nô Nô. Nhớ khi còn ở Huỳnh Dương, nhị huynh thường dẫn Nô Nô ra huyện thành, huynh ấy còn mua cho Nô Nô rất nhiều đồ ăn ngon nữa.
Nói xong, khuôn mặt của Nô Nô hiện lên vẻ tủi thân.
Dương Thủ Văn bỗng dưng giật mình nhớ ra hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ sau khi hắn đến Lạc Dương.
Dương Thanh Nô cùng hắn ở trong ngôi nhà ma này, dường như vẫn chưa được bước chân qua cửa lớn, cửa sau cũng chưa bước khỏi. Bây giờ, Nô Nô đang ở trong độ tuổi thích chạy nhảy nô đùa, nhưng hai ngày nay liên tiếp bị nhốt ở trong nhà. Đúng như lời của Dương Thanh Nô đã nói, Trịnh Kiền không có chơi cùng với cô. Hai người, ngoài những lúc chơi cờ với nhau thì mới nói chuyện vài câu, còn phần lớn thời gian thì ai lại làm chuyện của người ấy, căn bản là không nói với nhau câu gì.
Dương Thanh Nô lớn hơn Trịnh Kiền, một hai ngày thì cô còn có thể chịu đựng được.
Nhưng nếu như thời gian lâu dần, thì với tính cách của cô e rằng cô sẽ không chịu đựng được.
Nghĩ đến đây Dương Thủ Văn đưa tay ra xoa xoa lấy đầu của Dương Thanh Nô:
- Được rồi, mau đi thay quần áo đẹp đi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài.
Đúng rồi, hỏi Thập Tam Lang xem đệ ấy có muốn đi cùng chúng ta hay không?
Đi sớm về sớm.
Buổi chiều Tiết Sướng còn qua đây, chúng ta không thể để người ta đến vô ích được.
Dương Thủ Văn rửa mặt xong liền đi xuống lầu.
Dương Thanh Nô đã chuẩn bị xong, cô mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh biếc, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo tay lửng màu xanh nhạt, lúc này trông cô vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, yêu kiều giống như cây liễu rủ bên hồ.
- Con mọt sách nói rằng hôm nay đệ ấy phải luyện chữ bài “Ái liên thuyết” của đại huynh cho nên không đi cùng chúng ta.
Dương Thủ Văn nghe xong trong lòng không khỏi thầm cười khổ.
Nếu như Trịnh Kiền này mà sống ở đời sau thì nhất định sẽ là một học sinh xuất sắc. Y không thích bất cứ một thứ gì, cũng không có được sự hiếu kỳ mãnh liệt như những đứa trẻ bình thường. Trong thế giới của y dường như chỉ có đọc sách luyện chữ, và cũng chỉ có hai chuyện này mới là chuyện quan trọng.
Cũng chẳng trách mà Dương Thanh Nô không đến chỗ của y chơi, với tính cách chăm chỉ giống như một học sinh tiểu học của Trịnh Kiền thì ngay cả đến Dương Thủ Văn hắn cũng cảm thấy đau đầu.
- Nếu đã như vậy thì chúng ta xuất phát thôi.
Dương Thủ Văn liền lắc đầu bước xuống cửa hiên.
Tiểu Kim đang ngồi xổm ở trước cửa hiên thì thấy Dương Thủ Văn bước xuống liền nhảy xổ đến.
Nó quả nhiên là một con khỉ hoạt bát, chân tay cực kỳ nhanh nhẹn, thoắt một cái đã nhanh chóng bò lên vai của Dương Thủ Văn sau đó thì kêu lên vài tiếng khẹc khẹc.
- Ngươi cũng muốn đi!
Tiểu Kim nghiến răng gật đầu liên tục.
Nó mặc một bộ quần áo đỏ chót, hoa chân múa tay khiến cho Dương Thủ Văn không thể không phì cười.
- Hủy Tử, dẫn Tiểu Kim đi cùng đi, cả ngày nó đều quanh quẩn ở trong nhà, chắc nó cũng buồn chán lắm đó. Dù sao thì trong nhà này, nó cũng chẳng giúp được gì, nó không giống như mấy con Ngộ Không. Dẫn nó đi theo để nó đỡ buồn chán, chứ nếu để nó ở nhà thì nó sẽ làm loạn lên mất.
Lúc này Dương Thị từ bên ngoài bước vào, bên cạnh còn có đám Ngộ Không.
Dường như nghe hiểu được mấy lời khen ngợi của Dương thị nên mấy con Ngộ Không liền lập tức vẫy đuôi lắc mông, không ngừng cọ sát người vào chân của Dương Thị, ra vẻ muốn làm nũng lắm, còn Tiểu Kim thì ngược lại, nó kêu lên vài tiếng, dường như muốn phản đối mấy lời nói xấu của Dương Thị.
- Mấy con vật này đúng là khôn mà!
Dương Thị thấy thế thì lắc đầu mà cười rằng:
- Nếu không thì mày ở nhà cùng với ta nhé?
Câu nói vừa dứt thì Tiểu Kim liền nhảy xuống dùng hai tay che mặt mình đi, dường như nó không muốn nhìn Dương Thị nữa.
Tiểu tử này đúng là khôn như người mà.
Dương Thủ Văn liền đưa tay ra vỗ nhẹ vào Tiểu Kim, rồi kêu Thanh Nô đi ra ngoài.
Nói thật thì hắn cũng không thích Tiểu Kim lắm nhưng con khỉ này đúng là rất thông minh. Mặc dù có lúc nó cũng khiến mọi người cảm thấy rắc rối nhưng phần lớn thời gian thì nó rất biết quan sát, trong một tháng qua đã rất ngoan, chỉ có điều nó hoạt bát quá mức.
Mang theo Nha Cửu Kiếm, Dương Thủ Văn bước đến tiền đường.
Hai cha con Dương Tòng Nghĩa đã đứng đợi ở đó lâu rồi, nhìn thấy Dương Thủ Văn bước ra thì hai cha con lập tức bước lên trước cúi người hành lễ:
- A Lang, bây giờ chúng ta đi hay sao?
- Đi thôi, đi sớm về sớm!
- Vâng!
Tâm trạng của hai cha con này xem ra đã tốt hơn hôm qua rất nhiều. Mặc dù quần áo vẫn rất cũ nhưng lại rất sạch sẽ, và cũng rất chỉnh tề. Chắc là tối hôm qua hai người này đã tắm rửa, đầu tóc cũng không rối tung nữa, với bộ dạng này khiến cho người đối diện cảm thấy phấn chấn.
- Ô Vưu!
- A Lang có gì dặn dò?
- Hôm qua bảo chú chuẩn bị một ít quần áo mới, đừng quên mất mấy người họ.
- A Lang yên tâm, tiểu nhân đã sắp xếp cả rồi. Hôm qua đã cho đám người Dương lão ca đi đo rồi, Bảo Châu sáng sớm hôm nay đã đi chợ mua vải, tuyệt đối sẽ không làm hỏng chuyện của A Lang đâu.
Phường Quy Nghĩa có tiệm may quần áo, nhưng…. Đúng vậy, quần áo ở đó giá hơi cao.
Bảo Châu cũng tốt, Na Tháp cũng được, còn có cả bốn nữ tì Ba Tư cũng đều có thể trở thành những thợ thêu điêu luyện. Đi mua ở bên ngoài chi bằng mua vải về nhà rồi tự mình cắt may, giá thành đương nhiên là sẽ tiết kiệm được rất nhiều. Mặc dù nói rằng hiện tại Dương Thủ Văn cũng có khá nhiều tiền nhưng ở thành Lạc Dương cũng cần phải tính toán cẩn thận, về điểm này Dương Thủ Văn đã suy nghĩ rất thấu đáo.
Bốn người một con khỉ bước ra khỏi cửa lớn men theo Đồng Mã Mạch đi ra ngoài, rất nhanh sau đó họ đã đến được con đường cái của phường Quy Nghĩa.
Phường Quy Nghĩa này không hổ danh là một trong ba phường lớn của Lạc Dương, chỉ tính riêng dân số thì trong 109 phường thị, Quy Nghĩa đã có thể xếp ở mười vị trí đầu.
Trên đường phố người qua người lại, ngựa xe như nước, cảnh tượng đông vui náo nhiệt và phồn hoa.
Bước đến cửa ngõ, Dương Thủ Văn đột nhiên dừng bước ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu.
Đây là Đông Đô, đây chính là Lạc Dương! Trong lòng hắn đột nhiên thở dài, khóe miệng hơi nhếch lên, vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp.
Ta đến, ta thấy và ta sẽ chinh phục!