Chương 278: Nhà ở Đông Đô Bắc thị (4)
- Đi đường không có mắt hay sao?
Chân của Dương Thủ Văn hơi bất tiện cho nên không chạy nhanh được bằng Dương Tồn Trung.
Nhưng mặc dù Dương Tồn Trung có thể đuổi lên trên nhưng rất nhanh sau đó đã bị mấy tên lưu manh ngăn lại, miệng còn không ngừng chửi bới:
- Ông mày đây ở Bắc Thị này cũng được mười mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tên nào như ngươi, đi đường không có mắt… vừa nãy ngươi đụng vào bọn ta, nói thế nào đây? Ôi chao ôi, nó nắm nắm đấm rồi kìa, sao nào, còn muốn động thủ với bọn ông à?
Bọn lưu manh cứ nói cứ nói rồi bao vây lấy Dương Tồn Trung và chặn luôn đường của Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn biết rằng làm gì có chuyện Dương Tồn Trung đụng vào mấy tên này? Mấy tên lưu manh này rõ ràng là cùng một hội với người đàn ông bắt cóc Thanh Nô. Là ai muốn bắt cóc Thanh Nô? Là ngẫu nhiên hay là đang nhằm vào ta? Dương Thủ Văn đảo mắt rồi đưa tay rút thanh Nha Cửu ra kiếm, xông thẳng về phía trước không nói câu nào, giơ tay lên đâm thẳng vào một tên lưu manh khiến gã đổ rầm xuống đất.
- Ca Nô mau đuổi theo.
Thanh kiếm này của Dương Thủ Văn đã khiến cho đám lưu manh khiếp sợ, chúng vội vàng lùi về phía sau, nhường thành một lối đi.
Dương Tồn Trung vội vàng đáp lại một tiếng rồi lại chạy như bay.
- Ngăn hắn ta lại.
Mấy tên lưu manh giờ đây đã phản ứng lại, chúng bước lên trước định ngăn cản Dương Tồn Trung nhưng khi chúng nhìn thấy Dương Thủ Văn xoay người tiến lên. Chuôi kiếm của thanh Nha Cửu kiếm được gắn theo miếng ngọc bội, ánh kiếm lóe lên, sau đó thì những tiếng kêu thét sợ hãi của đám lưu manh liêng tiếp vang lên, chỉ suýt chút nữa là chúng đã bị thanh kiếm chém ngang.
- Tiểu tử ngươi định làm gì?
- Ai phái các ngươi tới?
Những người xung quanh thì túm lại xem náo nhiệt. Vì người đến xem càng ngày càng đông nên khiến cho con phố dài chật ních.
Dương Tòng Nghĩa đã đuổi kịp, ông đứng bên cạnh Dương Thủ Văn.
- Ngươi nói gì?
Tên cầm đầu đám lưu manh kia run lên nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Dương Thủ Văn trầm giọng lên tiếng:
- Đường nói là mấy người không nhận ra ta, hôm nay các ngươi dám bắt cóc muội muội của ta, xem ra chuyện ngày hôm nay đúng là các ngươi đang nhằm thẳng vào ta đây.
Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, là ai đã phái các ngươi tới đây?
- Lỗ Nhị, huynh nói với hắn ta những điều vô nghĩa đó làm gì, mau động thủ đi!
Tên lưu manh lúc trước bị Dương Thủ Văn đâm cho ngã xuống đất, bây giờ gã đã bò tới, một tay ôm lấy bụng, máu tươi tuôn chảy đầy tay, còn một tay kia thì gã đang cầm một con dao găm, hung hăng lên tiếng:
- Một tên người ngoại tỉnh mới tới đây như ngươi mà dám đứng ở đây lớn tiếng khoa trương, la lối om sòm, ngươi cho rằng mấy ông đây rất dễ bắt nạt hay sao? Lỗ Nhị, lên cho ta, hôm nay không dạy cho thằng oắt con này một bài học tử tế thì sau này chúng ta làm sao còn có thể đứng vững ở Bắc Thị được nữa?
Nói rồi gã liền dậm chân một cái rồi xông lên, con dao găm hướng về phía Dương Thủ Văn.
Đúng lúc đó mấy tên lưu manh còn lại cũng đồng thanh hét lên, lôi dao găm trong người ra, bao vây lấy hai người Dương Thủ Văn.
- Lão Dương, huynh đi giúp Ca Nô, bên này hãy để ta đối phó với chúng.
Trên đùi của Dương Thủ Văn có vết thương nên đi lại không nhanh và cũng chính vì lý do này mà hắn dứt khoát ở lại.
Hắn đã nhìn ra đám lưu manh này chính là đang nhằm vào hắn mà gây sự nhưng hắn lại không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại hắn còn bảo Dương Tòng Nghĩa đuổi theo Dương Tồn Trung. Mặc dù Dương Tồn Trung có sức lực đó, y cũng là một người có bản lĩnh nhưng vẫn là người còn trẻ, Dương Thủ Văn sợ rằng y không thể đảm đương được trọng trách này.
- A Lang, cậu không sao chứ?
- Vài con chuột đồng này thì làm sao có thể làm khó được ta chứ?
Tòng Nghĩa lát nữa ông không cần phải hạ thủ lưu tình, nếu xảy ra chuyện gì thì một mình ta gách vác là được.
Còn chưa dứt lời Dương Thủ Văn đã rút kiếm tiến lên, một chiêu tiên nhân chỉ đường đã đỡ được mấy con dao găm và đánh bay nó ra ngoài. Thanh kiếm Nha Cửu trong tay của hắn bay múa, vẽ ra một luồng ánh sáng. Dương Thủ Văn không có sở trường dùng kiếm nhưng điều này không có nghĩa rằng hắn không biết sử dụng kiếm. Hắn vừa mới triển khai kiếm pháp thì trong chốc lát đã dồn đám lưu manh kia vào trong. Dương Tòng Nghĩa nhìn thấy vậy liền không dám chậm trễ nữa, vội vàng quay người đuổi theo Dương Tồn Trung. Nói cho cùng thì Dương Tòng Nghĩa cũng rất lo lắng Dương Tồn Trung sẽ gặp phải rắc rối.
Đúng lúc này trong đám người kia đột nhiên có người hét lớn:
- Một người từ nơi khác đến mà cũng dám đứng ở giữa phố khoa trương, ngươi cho rằng mấy người Lạc Dương chúng ta đây không phải là hảo hán đích thực hay sao?
Trong đám người đứng xem náo nhiệt kia đột nhiên xông ra hai tên trai tráng, một người cầm rìu, một người cầm gậy.
Hai người này tiến lên trước, không nói không rằng bổ nhào về phía Dương Thủ Văn.
Còn có hậu chiêu?
Dương Thủ Văn lập tức hiểu ra cục diện ngày hôm này đích thực là đang nhằm vào hắn.
Trước thì bắt cóc Dương Thanh Nô, sau thì dụ hắn vào tròng, đến khi nhìn thấy Dương Thủ Văn không có đuổi theo và phải đơn phương độc mã thì chúng liền điều động đồng bọn đến tiếp ứng.
Ai muốn tìm ta gây rắc rối?
Hai tên trai tráng kia cùng xông lên, thế cục lập tức thay đổi.
Vốn dĩ Dương Thủ Văn không cần phải quá dùng lực để đối phó với đám lưu manh này nhưng khi hai tên trai tráng này cùng động thủ thì hắn liền cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn.
Thân thủ của hai người này không kém.
Nếu như hắn không bị thương thì tuyệt đối sẽ không cảm thấy lo lắng.
Nhưng vết thương trên đùi của hắn vẫn chưa khỏi cho nên hắn không thể hành động nhanh chóng và dứt khoát được.
Thanh kiếm vừa được vung lên thì đỡ được cây thiết côn của người đàn ông kia, sau đó hắn dẫm chân tại chỗ xoay người, thanh kiếm phát ra ánh sáng, trong nháy mắt đã xử lý nhanh gọn tên kia khiến cho gã phải nằm trong vũng máu. Nhưng chưa đợi hắn thu kiếm về thì tên cầm rìu đã chạy về phía hắn, còn cây rìu trong tay thì dùng sức giáng xuống. Dương Thủ Văn mau chóng né tránh, vì để né tránh nhát rìu chí mạng đó mà hắn không thể không buông bảo kiếm.
- Quyền lan hổ bão!
Tuy rằng không có bảo kiếm trong tay nhưng Dương Thủ Văn không hề cảm thấy lúng túng.
Ở Xương Bình hắn đã trải qua vô số cuộc ẩu đả, nếu như đem so sánh với cục diện ngày hôm nay thì không phải là hắn chưa bao giờ trải qua, cho nên làm sao hắn có thể cảm thấy hốt hoảng được.
Chiêu quyển lan hổ bão trong Kim cương bát đại được thi triển, cơ thể của hắn đột nhiên chùn xuống, hai chân trùng xuống dồn lực còn đầu thì nhanh chóng chui vào trong ngực của người thanh niên trai tráng cầm côn, hai tay mở ra ôm lấy hai chân của đối phương, hai cánh tay dùng sức, “rầm” một tiếng, hắn nhanh chóng quật ngã đối phương xuống đất. Hai tên lưu manh khác nhìn thấy cơ hội liền nhanh chóng cầm dao găm xông lên.
Dương Thủ Văn nhanh chóng quơ lấy thiết côn, nhưng hắn chưa kịp đứng lên thì trong đám đông chợt có tiếng người vang lên:
- Mấy tên lưu manh các người mà cũng dám ngông cuồng như vậy sao? Hôm nay nhất định ta phải dạy dỗ chúng bay một bữa ra hồn.
Từ trong đám đông, một thiếu niên bước ra.
Nhìn bề ngoài thì chắc người này cũng xấp xỉ tuổi của Dương Thủ Văn, tay y cầm một thanh bảo kiếm, bước chân vững vàng tiến lên phía trước đâm kiếm vào một tên lưu manh khác khiến gã ngã lăn quay ra đất.
Dương Thủ Văn nhìn thấy có người tới giúp đỡ mình nhưng lúc này hắn không còn thời gian mà hỏi thăm đối phương nữa, cây thiết côn trong tay quét ngang xung quanh.
Người bay theo thiết côn, cơ thể mượn lực nhanh chóng đứng dậy và nện thẳng vào người một tên lưu manh nữa.
Một côn này như có sức lực nghìn cân, cho nên đã quật ngã tên kia đồng thời khiến cho gã gãy xương đứt gân và ngã sõng soài trên mặt đất, miệng không ngừng kêu gào khóc lóc.
Tên cầm rìu nhìn thấy tình cảnh này lập tức lo lắng.
Một đôi rìu bay lên, vù vù quay vòng.
Cây thiết côn này nặng khoảng 10 cân, nói thật cũng chẳng phải vừa tay cho lắm.
Tuy nhiên, đối với Dương Thủ Văn mà nói thì cây thiết côn này cũng là quá đủ rồi. Hai chân của hắn hơi chùng xuống, người thấp lại, cây thiết côn trong tay hóa thành một cây đại thương, vù một tiếng đâm thẳng ra ngoài. Chuyển động của cây thiết côn này quá quỷ dị, giống như giao long xuất hải.
Tên cầm rìu vung rìu bổ xuống nhưng đột nhiên gã lại cảm thấy có một lực xoắn ốc nào đó đang truyền đến, cây rìu trong tay bỗng chốc văng ra khỏi tay bay vèo ra ngoài.
- Chết đi!
Dương Thủ Văn vung thiết côn, nhát côn thứ hai tiếp tục được tung ra.
- Liên hoàn cửu kích!
Cây thiết côn kia trong tay hắn giống như có linh hồn, nhanh như chớp, phập phập rầm rầm… những âm thanh mà thanh thiết côn đập vào người liên tục vang lên. Tên cầm rìu liên tiếp phải lùi xuống, vừa lùi miệng vừa phun ra máu tươi, sau vài nhát thì y đã ngã gục xuống đất.
Trước ngực của gã xuất hiện một vết lõm khá sâu.
Dương Thủ Văn nhìn thấy gã bị đánh ngã liền quay người đi, ánh mắt không khỏi trợn ngược lên và cao giọng hỏi:
- Huynh đài, hạ thủ lưu tình