Chương 279: Ta là Lý Lâm Phủ
Vị hiệp khách trẻ tuổi kia thật không ngờ lại là một tay kiếm giỏi xuất chúng.
Ngay sau khi Dương Thủ Văn xử đẹp tên cầm rìu kia thì vị thiếu niên kia cũng đã giải quyết xong hai tên lưu manh còn lại. Có lẽ cảm thấy vẫn chưa đủ sảng khoái cho nên y nhìn thấy tên cầm rìu bị Dương Thủ Văn quật ngã đang chuẩn bị đứng dậy, y liền tiến lên vung kiếm và đâm thẳng.
Đúng là một thằng nhóc có lòng dạ độc ác.
Trong số những tên mà Dương Thủ Văn đối phó thì chỉ có mỗi tên cầm rìu là hắn ra tay có chút độc ác, còn những người còn lại thì không hề nặng tay.
Nhưng vị thiếu niên này không những đã giết chết hai tên lưu manh kia mà bây giờ lại còn cướp nốt sinh mạng của tên này.
Dương Thủ Văn còn chưa nói xong thì vị thiếu niên kia đã xuất kiếm khiến cho tên kia nằm trong vũng máu. Dương Thủ Văn tay cầm cây thiết côn, quay sang nhìn vị thiếu niên kia cười khổ mà rằng:
- Huynh đài huynh ra tay quá nhanh, ta còn đang muốn hỏi cung gã mà.
Thiếu niên kia nghe xong liền ngây người ra, lát sau khuôn mặt liền tỏ ra áy náy.
- Tiện tay, tiện tay mà!
Người thì cũng đã chết rồi, Dương Thủ Văn còn có thể nói được gì?
Người ta dù sao cũng là có ý tốt cho nên hắn cũng không nên chỉ trích đối phương.
Hắn di chuyển ánh mắt thì nhìn thấy Lỗ Nhị - một tên lưu manh lúc trước xông thẳng về hắn và còn lớn tiếng la lối, đang cúi đầu định chạy. Dương Thủ Văn cũng không khách khí, giơ tay ném luôn cây côn về phía đó, cây côn nện thẳng vào người gã và khiến gã ngã xuống đất. Không đợi gã được đứng dậy, Dương Thủ Văn đã cầm thanh kiếm Nha Cửu, bước lên rồi dậm chân lên người của gã:
- Nếu như ngươi còn tiếp tục làm bừa nữa thì đừng trách ta ra tay độc ác.
- Ta không động đậy, ta không động đậy nữa.
Lỗ Nhị giơ cao tay và la lớn.
Lúc này thiếu niên kia cũng bước lên trên, cười cười chắp tay nói:
- Huynh đài, thân thủ tốt.
- Ồ, ta còn phải đa tạ huynh đài lúc nãy đã trượng nghĩa ra tay giúp đỡ.
- Ha ha, giữa đường gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ thôi! Đúng rồi, tôi vẫn chưa thỉnh giáo danh tính của huynh đài, tại hạ tên là Lý Lâm Phủ.
- Ta là Dương Thủ Văn…. Huynh là Lý Lâm Phủ?
- Còn huynh là Dương Thủ Văn?
Hai người dường như đồng thời kêu lên, sau đó thì mở to mắt ra nhìn đối phương và lặng người đi.
Lý Lâm Phủ?
Đây là Lý Lâm Phủ khẩu phật tâm xà hay sao?
Sau khi Dương Thủ Văn được tái sinh thì người này, chính là một nhân vật lịch sử hoành tráng nhất mà hắn từng gặp.
Trước đây Tiết Nột cũng là một người lẫy lừng, Tiết Sở Ngọc cũng vậy, thậm chí ngay cả Trần Tử Ngang cũng không thua kém nhưng nếu như đem so sánh với người đang đứng trước mặt hắn thì đúng là vẫn còn kém xa.
Thử nghĩ mà xem, một người có thể khiến cho người đời sau vì y mà lưu truyền một câu thành ngữ thì đủ biết người này tài giỏi và có bản lĩnh như thế nào.
Lý Lâm Phủ - tể tướng của Đường Huyền Tông thời kỳ sau, y cũng chính là tể tướng có thời gian tại vị lâu nhất dưới thời của Đường Huyền Tông. Từ năm Khai Nguyên thứ hai mươi bốn, Lý Lâm Phủ được nhậm chức Trung thư lệnh, năm Thiên Bảo thứ mười một thì lâm bệnh mà chết, suốt 19 năm y được nắm hết mọi quyền lực trong tay và thao túng triều đình.
Nhận xét về người này, người đời sau có cả khen lẫn chê, y góp phần gây dựng lên thời kỳ Thịnh Đường với ánh hào quang lấp lánh nhất, đồng thời y cũng là người nắm hết quyền hành, thao túng triều chính khiến cho kỷ cương hỗn loạn. Đã từng có người hỏi Đường Huyền Tông rằng: tể tướng mà người dùng trước kia, bất luận là Diêu Sùng Tống Cảnh hay là Trương Cửu Linh, Trương Thuyết thì đều là những người tài đức vẹn toàn nhưng vì sao trong thời kỳ sau đó Người lại để cho Lý Lâm Phủ làm tể tướng, lẽ nào người không thể tin tưởng những người khác nữa hay sao?
Sau đó thật không ngờ Đường Huyền Tông lại đáp lại một cách vô cùng dứt khoát: Bởi vì ta không thể nào tìm được một người nào xuất sắc hơn ông ta!
Trong những năm cuối đời, Đường Huyền Tông là một người vô cùng bảo thủ, nếu đánh giá ông thì rất khó nói cho rõ ràng ông là một vị hoàng đế như thế nào.
Nhưng bắt buộc phải thừa nhận rằng, sau khi Lý Lâm Phủ chết đã khiến cho thời kỳ Thịnh Đường suy bại nhanh chóng. Trong thời gian Lý Lâm Phủ còn sống, ngay cả An Lộc Sơn, dù gã có ngông cuồng đến đâu thì khi đứng trước mặt Lý Lâm Phủ gã cũng phải cung cúc nghe theo, thậm chí Lý Lâm Phủ chỉ khẽ hừ một tiếng thì cũng thể khiến cho gã phải toát mồ hôi lạnh. Đây chính xác là một người vô cùng có bản lĩnh, nếu như không có sự hãm hại sau này của Dương Quốc Trung, thì tin rằng danh tiếng của Lý Lâm Phủ còn tốt hơn rất nhiều. Còn về phần Dương Quốc Trung - tên tiểu nhân dựa vào muội muội mà lập nghiệp, cho nên chỉ có thể nói rằng Đường Huyền Tông lúc đó đã mờ mắt.
Chàng thiếu niên đang đứng trước mắt mình chính là Lý Lâm Phủ hay sao?
Dương Thủ Văn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, còn Lý Lâm Phủ cũng kinh ngạc không kém.
Dương Thủ Văn - cái tên này, bắt đầu từ đầu tháng trước đã không ngừng truyền tới tai của y rồi. Lý Lâm Phủ là tằng tôn của Trường Bình Vương Lý Thúc Lương, là một chi của hoàng thất Đường Lý Tuân Vương. Mặc dù nói rằng Võ Tắc Thiên đã hạ lệnh giết không ít hoàng tử và hoàng tôn của Lý Đường nhưng phần lớn họ đều là những người có quan hệ huyết mạch trực hệ với Lý Thế Dân, còn đối với những con cháu hoàng thất Lý Đường của những phân chi khác thì bà vẫn còn khá nhân từ.
Lý Lâm Phủ lần đầu tiên nghe thấy tên của Dương Thủ Văn chính là nhờ phần tấu chương của Trương Nhân Đản.
Càng về sau thì y càng không ngừng nghe thấy cái tên Dương Thủ Văn. Đầu tiên chính là trận huyết chiến Xương Bình, sau đó là chuyện hắn một mình xâm nhập vào tái bắc giải cứu muội muội. Nhưng ba bài Liễu chi từ và một bài văn “Ái liên thuyết” càng khiến cho Lý Lâm Phủ cảm thấy hứng thú hơn với Dương Thủ Văn – một người ngang tuổi với gã. Một câu trong bài thanh minh “'Sĩ cam phần tử bất công hầu” càng khiến cho Lý Lâm Phủ thêm hiếu kỳ về Dương Thủ Văn.
Gần đây, quyển “Tây du” đang rất thịnh hành ở Lạc Dương, và tác giả Thanh Chi cũng chính là Dương Thủ Văn.
Hắn và An Nhạc công chúa có hôn ước với nhau, nghe nói người nhà của hắn đã từng cứu Thái tử.
Cho nên trong Hoàng thất đã có một tin đồn rằng, Thái tử đã hạ quyết tâm cho dù là ngài phải quay về Phòng Lăng thì ngài cũng tán thành hôn ước này.
Tuy nhiên nghe nói Thánh Nhân lại không hài lòng lắm về tôn nữ tế này.
Có thể là Dương Thủ Văn vẫn chưa biết trong mắt của rất nhiều con cháu hoàng thất Lý Đường, hắn đã trở thành một nhân vật huyền thoại. Nhưng chỉ vì rào cản về thân phận của hắn và sắc mặt của Võ Tắc Thiên cho nên mới không có ai dám đến nhà hỏi thăm.
Nếu không phải là vì Võ Tắc Thiên thì với danh tiếng hiện tại của Dương Thủ Văn, nói không chừng ngày đầu tiên khi hắn đến Lạc Dương đã có người đến phủ bái kiến.
Đúng rồi, chính là Võ Tắc Thiên.
Lúc này, Lý Lâm Phủ vẫn là một chàng thanh niên 16 tuổi, y vẫn còn chưa luyện đến trình độ của Lý Lâm Phủ khẩu phật tâm xà sau này.
Y nhìn Dương Thủ Văn há to miệng muốn nói câu: “nghe danh đã lâu”, nhưng y lại phát hiện ra rằng mấy từ này không sao thốt nên lời.
Người này hiện tại chính là một rắc rối lớn!
Lý Lâm Phủ lập tức hiểu ra cục diện của hôm nay, e rằng đã có người cố tình sắp đặt.
Chuyện này có phải là do mấy lão nương kia sắp đặt hay không? Nếu như là mấy lão nương kia thì… mình nên làm như thế nào đây? Mình có nên chịu đòn nhận tội hay không?
Trong lòng y đang vô cùng rối bời, sắc mặt cũng trầm xuống vô cùng khó coi.
Có lẽ Dương Thủ Văn đã hiểu được sự rối rắm như tơ vò trong lòng y lúc này, nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi đó, hắn liền hỏi luôn:
- Lý huynh, huynh bị thương à?
- À?
Lý Lâm Phủ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng khoát tay mà rằng:
- Ta không bị thương, ta không có bị thương!
Chuyện này thật là phiền phức, đúng là vô cùng phiền phức…. Ngộ nhỡ mấy lão nương kia cho rằng ta đã kết giao với hắn rồi tìm ta gây rắc rối thì ta nên làm gì đây?
Đúng lúc này đám đông lại vang lên những tiếng xôn xao.
Dưới sự thống lĩnh của Bắc Thị thị giam, một đội võ hầu vội vã chạy tới.
- Sao lại thế này?
Thị giam là một người béo béo trắng trắng, dáng người không cao, nói chuyện thì có chút cà lăm.
Y vừa đến liền chỉ vào hai người Lý Lâm Phủ và Dương Thủ Văn quát:
- Hai người các ngươi trước mặt mọi người mà dám gây rối lại còn giết người…. Giết người!
Thị giam giật nảy mình rồi rùng mình một cái, lại cà lăm tiếp:
- Giết… giết người?
- Bùi thị giam mau tới cứu tôi!
Tên Lỗ Nhị kia nhìn thấy Thị giam xuất hiện thì lập tức mừng rỡ như sắp phát điên, vội vàng lên tiếng.
Chỉ có điều chưa đợi y nói xong thì Dương Thủ Văn đã dùng lực dẫm cho y lập tức ho sù sụ lên.
Thị giam lúc này cũng đã hiểu ra, dùng tay chỉ vào hai người Dương Thủ Văn và nói:
- Người đâu, còn không mau bắt hai tên ngông cuồng này lại cho ta!
- Khoan đã!
Lý Lâm Phủ thấy vậy thì cảm thấy rằng sắp có chuyện không ổn xảy ra.
Tên thị giam này quá là ngông cuồng, vừa mới xuất hiện chưa hỏi rõ thị phi đen trắng mà đã muốn bắt người, chuyện này đúng là có uẩn khúc bên trong.
Y vội vàng nói:
- Cữu cữu của ta là Khương Giảo, ta chính là con cháu của Tuân Vương, tên là Lý Lâm Phủ.