Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 280: Công tử Lý Quá

Chương 280: Công tử Lý Quá
Tuân Vương phủ?
Tại sao lại từ đâu mọc ra một tên là người của Tuân Vương phủ?
Bùi thị giam lập tức sững người lại, tình huống hiện tại dường như không giống với giao kèo trước kia.
Theo giao kèo trước đó, nếu như tên họ Dương kia bị người khác giết chết thì ta sẽ nghĩ cách thả đám người này ra ngoài, còn nếu như tên họ Dương kia không chết thì ta sẽ bắt hắn lại, gắn cho hắn một cái tội danh như gây náo loạn giữa đường giữa chợ sau đó thì đưa đến nha huyện Lạc Dương cũng coi là ta đã đại công cáo thành.
Nhưng hiện tại….
Bùi thị giam không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Mặc dù hiện tại là Võ thị nắm quyền nhưng không có nghĩa là gã có thể không coi trọng sự tồn tại của hoàng thất Lý Đường, dù sao thì Thánh Nhân hiện tại cũng đã khôi phục lại hoàng vị cho Thái tử Lý Hiển, trong lòng người đã có ý định đem giang sơn trao lại cho Lý thị. Gã chỉ là một Bắc Thị thị giam nhỏ bé, gã muốn đối phó với một người bình thường thì còn được chứ nếu như mà đắc tội với con cháu của hoàng thất Lý Đường, rất có thể gã sẽ không được chết tử tế.
Phải biết rằng, trong thành Lạc Dương này có bao nhiêu người bên ngoài thì tỏ ra phục tùng Võ thị nhưng thực tế lại trung thành với Lý Đường.
Thậm chí Bùi thị giam còn cảm thấy rằng nếu như hôm nay gã dám động thủ thì nói không chừng ngay buổi tối hôm nay gã sẽ bị chết trên đường trở về nhà.
Làm sao bây giờ?
- Lý huynh, chuyện này không có liên quan đến huynh, tôi không muốn làm liên lụy đến huynh.
Dương Thủ Văn nhìn thấy bộ dạng của Lý Lâm Phủ thì hắn cũng nhận ra được sự lo lắng trong lòng của y cho nên liền bước lên lớn tiếng nói với Lý Lâm Phủ.
Ta sắp bị huynh hại chết rồi đó!
Lý Lâm Phủ trừng mắt lên nhìn Dương Thủ Văn, y chỉ cảm thấy chàng thanh niên khôi ngô đang đứng trước mặt mình với nụ cười ấm áp đó thì làm sao có thể là một kẻ lừa gạt được.
Ta không muốn giúp huynh, được chứ? Tôi chỉ muốn báo danh, sau đó thì rút lui, thoát khỏi rắc rối này mà thôi.
Nhưng bây giờ huynh lại nói như vậy thì tôi làm sao có thể rút lui được đây, tôi còn có thể rút lui được nữa hay sao? Chỉ cần hôm nay tôi dứt áo ra đi thì ngày mai tôi sẽ trở thành trò cười của thiên hạ. Tôi Lý Ca Nô bị một tên thị giam nhỏ bé dọa cho phải bỏ chạy, đến bạn bè mình cũng không giúp được.
Đúng rồi, huynh là bạn bè của tôi hả?
Người này, dáng người cũng đường hoàng khôi ngô đó nhưng lại là một người có cái miệng mật ngọt và lòng dạ có kiếm.
Bùi thị giam nghe thấy Dương Thủ Văn nói với Lý Lâm Phủ như vậy thì liền thở phào một cái, lớn tiếng nói:
- Người đâu, mau bắt tên điên khùng này lại cho ta!
- Khoan đã!
Lúc này, Lý Lâm Phủ mặc dù trong lòng ngàn lần vạn lần không muốn bước lên nhưng đến cuối cùng y vẫn phải cắn răng, bấm bụng bước lên, trong lòng không khỏi kêu trời trách đất.
- Người chính là hai chúng ta cùng giết, nếu muốn bắt thì hãy bắt cả hai chúng ta.
Thế nhưng, thị giam ngươi cũng giỏi lắm, chưa làm rõ đầu đuôi câu chuyện ra làm sao đã xông lên bắt người…. Bây giờ ta đang hoài nghi, liệu có phải là ngươi cũng có liên quan đến mấy tên lưu manh này?
Bùi thị giam nghe vậy liền tỏ ra luống cuống, vội nói lớn:
- Lý công tử cậu đừng có ngậm máu phun người như vậy chứ.
- Ta đâu có ngậm máu phun người.
- Công tử rõ ràng là đang ngậm máu phun người….
Hai người là hai đứa trẻ đang cắp sách đi học hay sao?
Dương Thủ Văn phát hiện ra rằng chàng thanh niên Lý Lâm Phủ này vẫn còn rất ngây thơ, hoàn toàn chưa có được cái phong thái khẩu phật tâm xà của sau này.
Hai người cứ ông ngậm máu phun người công tử ngậm máu phun người, hai người đang chuẩn bị diễn một đoạn cổ trang ngôn tình của dì Quỳnh Dao hay sao?
Hắn bước lên trước ngăn cản Lý Lâm Phủ, chắp tay và nói:
- Vị thị giam, chuyện là như thế này.
Hôm nay tôi dẫn theo muội muội đi ra phố dạo chơi, vừa nãy muội ấy nhìn thấy sạp hàng kẹo đường cho nên liền chạy qua đó xem cho vui. Nhưng không ngờ đột nhiên có một người chạy tới bắt cóc muội muội của tôi rồi bỏ chạy. Tôi đang định chạy lên ngăn cản thì đám lưu manh này lại ngáng đường, trong đó còn có hai tên xông ra định giết tôi nữa. Tôi đang hoài nghi đằng sau đám lưu manh này nhất định là có người âm thầm sai khiến.
Tôi nói cho ông biết, tôi tên là Dương Thủ Văn, người mà được Đương kim Thánh Nhân gọi từ Huỳnh Dương tới đây.
Nếu như muội muội của tôi có mệnh hệ gì thì tôi nhất định sẽ báo cáo lên Thánh Nhân, đến lúc đó, một thị giam như ông cũng không thoát khỏi can hệ.
Bùi thị giam nghe xong hai chân liền mềm nhũn ra, suýt nữa thì ngồi phịch xuống đất.
Không có ai nói với ta rằng thằng nhóc con này có lai lịch như vậy? Ông trời của tôi ơi, hắn chính là người được Thánh Nhân gọi tới, thế chẳng phải là ta đây chết chắc rồi sao?
- Bùi thị giam, hắn vui oan cho tôi, tôi đây chẳng phải là đồng lõa gì hết.
- Không tin ông có thể đi hỏi người bán kẹo đường nhân.
Sau khi Dương Thủ Văn tự giới thiệu bản thân thì những người vây xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng bàn luận xì xào.
- Ta nhớ ra rồi, cậu chính là Dương Thanh Chi.
Có người liền hét to:
- Người con có hiếu của Dương gia đã viết bài văn “Ái liên thuyết”, cũng là Thanh Chi tiên sinh - tác giả của cuốn truyện “Tây du”.
Cái tên Dương Thủ Văn tuy rằng đã bắt đầu được lưu truyền nhưng về cơ bản chỉ là được mọi người biết đến trong phạm vi bé nhỏ, dù sao thì những bài văn như “Ái liên thuyết” cũng chỉ được sĩ tử tôn sùng còn những người dân bình thường thì sao có thể hiểu được, “Tây du” tuy là có nổi tiếng hơn nhưng cũng chỉ được thịnh hành trong một phạm vi nhỏ, thậm chí còn rất nhiều người vẫn chưa biết đến sự tồn tại của cuốn sách này, càng không biết đến Dương Thanh Chi là ai.
Tuy nhiên danh hiệu “người con có hiếu của Dương gia” lại được vô số người tán thưởng.
Năm nay hắn mới có 20 tuổi (khai khống hai tuổi), nhưng được người mẹ đã mất từ sớm thụ nghiệp cho, hắn đã từng sống trong cảnh đần độn 17 năm, đã từng tham gia huyết chiến Xương Bình, chống lại phản quân, cũng đã từng vì muội muội mà đi đến Tái Bắc, từ những chuyện kể trên thì hắn cũng có thể được coi là anh hùng hảo hán. Hắn lại vì tấm bia của mẫu thân mà xả thân liều mạng…
Mỗi một câu chuyện đều mang một chút màu sắc thần thoại, những câu chuyện này đã thông qua nhiều hình thức khác nhau truyền đến Lạc Dương cho nên từ rất sớm người dân Lạc Dương đã biết đến hắn.
- Hóa ra là người con có hiếu của Dương gia.
- Thật không ngờ lại là một chàng thanh niên khôi ngô, tuấn tú như vậy, lại còn dám một thân một mình đi đến tái bắc, đúng là một người có bản lĩnh hơn người.
- Nghe nói cậu ta chính là con rể của Thái tử đó.
- Thật hay giả vậy?
- Tôi có một bà con, con gái của nhị tẩu của cô cô của biểu ca của huynh ấy làm việc ở trong Đông Cung, tôi còn nghe nói rằng Thái tử rất hài lòng về cậu ta nữa kìa.
Một người anh hùng bình thường thì không bao giờ có thể làm hài lòng tâm lý tò mò hiếu kỳ của người dân.
Nhưng nếu như nhân vật anh hùng đó được nhắc đến cùng với một mỹ nhân thì lập tức vị anh hùng hảo hán này khắp người lấp lánh màu sắc huyền thoại.
Bùi thị giam có chút khó khăn, gã có nên bắt người đang đứng trước mắt gã hay không?
- Bùi thị giam, làm sao bây giờ?
Tên đội trưởng Võ Hầu đứng ở đằng sau gã, cảm thấy tình huống hiện tại không đúng như kế hoạch ban đầu.
Chuyện này còn phức tạp hơn những gì gã tưởng tượng rất nhiều. Chỉ một người họ Lý của Tuân Vương phủ đã đủ khiến cho gã đau đầu rồi, bây giờ lại mọc ra một người con có hiếu của Dương gia nữa. Thần linh ơi, huyện tôn đại nhân ngài đang lừa tôi đấy à, ở đây làm gì có lợi lộc béo bở gì đâu, rõ ràng là một cái hố chơi người!
- Chuyện này, nhưng chỉ dựa vào lời nói một phía của cậu, tên bán hàng kia, ngươi có thể chứng minh được không?
Lúc này người chủ bán hàng sạp kẹo đường nhân cũng vô cùng luống cuống, ông ta lắp ba lắp bắp:
- Lúc nãy đích thực là có một người đã bắt cóc một tiểu cô nương nhưng tôi không biết bọn họ có phải là đồng bọn của nhau hay không?
Bùi thị giam khẽ thở phào một cái nữa, nếu như chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể bắt trước rồi tính sau.
Gã vừa mới định mở miệng ra thì nghe thấy một giọng nói rất êm tai từ phía đám đông truyền đến:
- Nếu như ta có thể chứng minh bọn họ là đồng bọn của nhau thì không biết thị giam sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
Đám đông tự động tách sang hai bên, từ bên ngoài bước tới một người.
Người đi đầu chính là một thiếu niên, cũng không lớn lắm, nhưng lại vô cùng xinh đẹp và lay động lòng người…. Nhưng y là nam nhân vì sao lại có thể dùng từ xinh đẹp và lay động lòng người để miêu tả cơ chứ? Nhưng trong mắt của tất cả mọi người, thậm chí bao gồm có Dương Thủ Văn thì đều cảm thấy vị thiếu niên này thực sự rất xinh đẹp.
Y đi đằng trước, phía sau chính là hai cha con Dương Tòng Nghĩa.
Dương Tòng Nghĩa thì đang bế Dương Thanh Nô, còn Tiểu Kim thì đang ngồi trên vai của y.
Phía sau còn có một tốp vệ sĩ áo đen đang áp giải mấy tên đàn ông trai tráng nhưng lúc này bọn chúng đã bị thương khắp người.
Thiếu niên nọ bước tới trước mặt Dương Thủ Văn, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Thanh Nô vừa khóc vừa hét lên:
- Đại huynh, đại huynh!
Sắc mặt của Thanh Nô bé nhỏ đã trắng bệch, cô lập tức nhào vào lòng của Dương Thủ Văn.
Lúc này thậm chí Dương Thủ Văn thậm còn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, muội muội của hắn - Thanh Nô đang run rẩy trong lòng hắn.
Cậu thanh niên kia gật đầu với Dương Thủ Văn rồi quay người nói với Bùi thị giam:
- Ta là Lý Quá, để ta chứng minh, bọn chúng chính là đồng bọn của nhau!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất