Chương 281: Số mệnh tương phùng (thượng)
Thiếu niên kia tự giới thiệu, mặc dù vẫn chưa nói rõ lai lịch nhưng lại khiến cho Bùi thị giam cảm thấy áp lực tăng thêm gấp bội.
Người này tuy vẫn còn nhỏ tuổi nhưng lại có được vẻ bề ngoài xuất sắc hơn người, xinh đẹp giống như con thỏ ngọc, chỉ một cái khoát tay nhấc chân cũng đã toát ra một khí chất cao quý. Còn đám vệ sĩ áo đen đứng đằng sau cậu ta, mặc dù không ai nói câu nào nhưng chỉ cần nhìn trang phục và vũ khí trong tay của họ là có thể nhìn ra được, họ tuyệt đối không phải là gia đinh của những người bình thường, nói không chừng họ còn chính là người của phủ đệ vương công quý tộc nào đó.
Trong thành Lạc Dương, có những thứ khác thì không nhiều lắm nhưng vương công quý tộc thì lại nhiều vô số.
Từ khi Võ Tắc Thiên thay đổi triều đại tới nay, Lạc Dương vẫn luôn là Đông Đô, văn võ bá quan liền lần lượt từ Trường An chuyển đến đây. Chỉ tính từ Nam Bắc Triều tới nay, thành Lạc Dương đã không ngừng đón tiếp các hậu duệ vương công quý tộc chuyển đến đây, lâu dần nơi đây đã trở thành một vùng đất giàu có và đông đúc không kém gì Trường An. Những con cháu quý tộc ở đây, dù chỉ là một người tùy tiện đứng ra thì một thị giam Bắc Thị nhỏ nhoi như y cũng chưa chắc đã đối phó được. Chuyện này nếu như làm không tốt thì rất có thể sẽ bị rơi mất đầu.
Trên trán Bùi thị giam mồ hôi lạnh vã ra như tắm, trong lòng không ngừng than trời trách đất.
Chỉ là gã đã nhận một trăm quan tiền cho chuyện bắt một tên vô danh tiểu tốt, thật không ngờ lại….
- Vị thị giam này, chẳng phải là ông muốn có bằng chứng hay sao? Để ta chứng minh cho ông xem, bọn chúng chính là đồng bọn của nhau.
Ai, chính là người này!
Lý Quá vừa nói vừa phe phẩy chiếc chủ vĩ, một tay chỉ về phía một tên đang bị Dương Tồn Trung bắt giữ.
Chủ vĩ là một vật phẩm có hình dạng giống như một chiếc lá cây, bắt đầu từ thời Đông Tấn tới nay luôn được văn nhân danh sĩ yêu thích nhất, nó có chức năng gần giống với cái quạt. Thứ này lúc bình thường thì được đeo bên hông hoặc là cầm trên tay, có kích thước đa dạng, nó cũng giống như chiếc quạt lông của đời sau.
Chiếc chủ vĩ trong tay Lý Quá có thiết kế tinh tế, gia công tỷ mỉ, vừa nhìn biết ngay là đồ xa xỉ.
Còn người đàn ông mà bị Dương Tồn Trung bắt giữ có cơ thể rất cường tráng, nhưng lúc này gã lại tỏ ra rất khổ sở, người ngợm quần áo đầy bụi, mặt mũi thì còn toàn là máu, còn một cánh tay rõ ràng là bị đánh gãy buông thõng xuống một bên người. Nhìn thấy Lý Quá chỉ tay về phía nam nhân kia, Tiểu Kim ngồi trên vai của Dương Tồn Trung lập tức kêu thét lên vài tiếng chói tai, rồi nhảy đến chỗ tên kia vừa gào vừa cấu.
Móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Kim đã để lại những vết xước dài trên mặt tên này khiến cho gã đau điếng, không ngừng kêu gào.
- Tiểu Kim!
Dương Thủ Văn vội vàng gọi Tiểu Kim một tiếng, Tiểu Kim nghe thấy lập tức từ trên người đàn ông đó nhảy xuống, nhanh chóng nhảy đến trước mặt Dương Thủ Văn, rồi nó lại nhảy tiếng, leo lên cánh tay của Thanh Nô rồi ngồi trên vai Thanh Nô, hơn nữa nó còn không ngừng cọ xát đầu của nó vào đầu của Thanh Nô khiến cho Thanh Nô lập tức nín khóc và bật cười, sắc mặt cũng tươi tắn hơn.
- Đây không phải là Trần Cẩu Tử hay sao?
Trong đám đông, đột nhiên có người vừa nhìn đã nhận ra thân phận của gã:
- Quan hệ của gã và Lỗ Nhị luôn rất tốt, hai người này trước kia thường uống rượu ăn cơm cùng nhau.
- Đúng vậy, hôm qua tôi còn nhìn thấy hai người họ ngồi cùng nhau ở quán rượu cầu Thiên Tân.
Tuy rằng đây rõ ràng là một cái bẫy nhưng vẫn có một số người nhận ra thân phận của người này, hơn nữa lại còn chỉ rõ thân phận và mối quan hệ của Trần Cẩu Tử và Lỗ Nhị.
Bùi thị giam nhanh chóng rơi vào tình huống khó xử, lúc này gã cũng không biết làm như thế nào thì tốt.
- Tất… tất… tất cả câm hết lại cho ta!
Cái tật nói lắp của ông ta lại bị phát tác, ông chỉ muốn đám đông ngừng thảo luận nhưng vừa nói ra thì đã khiến cho mọi người cười ầm lên.
- Bùi thị giam, nếu như ông còn không biết giải quyết như thế nào thì chi bằng tôi cùng ông đi đến nha huyện một chuyến, ông thấy thế nào?
Lý Quá phe phẩy chủ vĩ, dường như không quan tâm đến ông ta.
- Ta nghĩ, cho dù là Trương Đồng Hưu cũng không tin tên oan uổng này nói năng xằng bậy đâu.
Trương Đồng Hưu - Lạc Dương Lệnh, đồng thời cũng là đường đệ của Trương Dịch Chi.
Người này cũng là một người ngang ngược, càn rỡ cho dù ngay trước mặt là quan viên của Lại bộ thì ông cũng không nhượng bộ. Đằng sau lưng của ông đã có hai huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông chống lưng cho. Bởi vì đã nhận hối lộ của một người họ Tiết nhưng lại quên mất tên của đối phương cho nên ông ta liền ép buộc quan viên của Lại bộ liệt kê ra tất cả quan viên đang tại nhiệm thì ngay lập tức đã liệt kê ra 16 người họ Tiết.
Một nhân vật ngang ngược phách lối như vậy, nhưng trong mắt của Lý Quá thì ông ta cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.
Dương Thủ Văn nhìn Lý Quá bằng ánh mắt nghi ngờ, hắn cảm thấy chàng thiếu niên này mặc dù có vẻ bề ngoài xinh đẹp nhưng lại là một nhân vật rất có khí phách. Nhưng hắn lại không nhìn thấy rằng, Lý Lâm Phủ đứng phía sau hắn, sau khi nhìn thấy Lý Quá xuất hiện thì khuôn mặt liền trở nên phấn khích.
Ngay từ đầu y đã muốn lên tiếng nhưng ánh mắt của Lý Quá đã khiến cho y phải lập tức ngậm miệng lại.
Đang yên đang lành thì đột nhiên gặp được y ở đây.
Lý Lâm Phủ thầm kêu khổ trong lòng và rất muốn âm thầm bỏ trốn nhưng lại không dám.
Chuyện này, dường như càng ngày y càng lún vào sâu!
Đúng lúc này từ trong đám đông lại bước ra một người nữa, y chạy đến bên cạnh Bùi thị giam rồi to nhỏ với gã vài câu, nói xong thì mặt của Bùi thị giam lập tức trở nên trắng bệch.
Người kia liền quay sang khẽ cười với Lý Quá rồi nhanh chóng hòa vào đám đông.
Còn Lý Quá thì lại nhếch miệng, căm hận giậm chân vài cái, cũng không biết y đang lẩm bẩm câu gì.
- Người đâu, mau bắt đám người này lại cho ta rồi đưa hết đến huyện nha.
- Vâng!
Đội Võ hầu sớm đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho tâm hoảng ý loạn.
Một người của Tuân Vương phủ thì không nói làm gì, bây giờ lại xuất hiện thêm một tên Lý Quá nữa. Hai câu nói của người ta đã khiến cho Bùi thị giam lâm vào tình huống khó xử, rõ ràng người ta là một nhân vật có lai lịch không tầm thường. Chuyện ngày hôm nay e rằng chính là trận đấu đá của thần tiên, đám tiểu quỷ tốt nhất là không nên tham gia vào.
Tiếng của Bùi thị giam vừa dứt thì nhóm Võ hầu cũng không do dự nữa lập tức chen lên trước.
- Bùi thị giam, ông quay về nói với Trương Đồng Hưu đừng có lừa gạt ta.
Chuyện này, tôi sẽ phái người theo dõi, nếu như có người dám dối trên lừa dưới, đến lúc đó ai cũng sẽ không còn thể diện đâu, ông đã nhớ kỹ chưa?
- Hạ hạ hạ… quan…
- Được, tôi biết ông đã nhớ kỹ rồi, đừng có hạ quan hạ quan gì nữa!
Mặt của Bùi thị giam đỏ bừng lên, vội vàng dẫn người áp giải hai người Lỗ Nhị đi.
- Nô Nô, muội không bị thương chứ?
- Nô nô không sao, vừa nãy may mà có tiểu ca ca xinh đẹp kia đã trượng nghĩa ra tay, cho nên Nô Nô mới không có chuyện gì.
Dương Thủ Văn gõ vài cái vào đầu của Dương Thanh Nô rồi sau đó bước lên trước một bước, chắp tay lại và nói:
- Tại hạ Dương Thủ Văn đa tạ công tử đã tương trợ.
Lý Quá khẽ cười, nhẹ nhàng phe phẩy chủ vĩ mà rằng:
- Dương công tử không cần phải khách khí, người xưa có câu trên đường gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, tôi chẳng qua là đến đúng lúc mà thôi, Dương công tử không cần phải cám ơn. Đúng rồi, huynh là Dương Thủ Văn, là Dương Thủ Văn mới từ Huỳnh Dương tới đúng không?
Bây giờ ta đã nổi tiếng như vậy rồi hay sao?
Dương Thủ Văn hơi sửng sốt rồi cười cười đáp lại:
- Chính là tại hạ!
- Ừ, lúc nãy thấy thân thủ của huynh cũng không tồi, nhưng nói huynh một mình cưỡi ngựa đuổi giết phản quân thì ta đây cũng không tin lắm.
- À?
- Công phu của tôi cũng chỉ bình thường thôi.
Lý Quá nhìn rồi đánh giá Dương Thủ Văn, khuôn mặt lộ ra chút khinh thường.
Y dùng chủ vĩ chỉ về hai người Dương Tòng Nghĩa và Dương Tồn Trung và nói:
- Nhưng thật ra hai người cùng đi với huynh, công phu xuất chúng, mạnh hơn huynh rất nhiều.
Dương Tòng Nghĩa và Dương Tồn Trung nghe thấy vậy mặt lập tức lộ ra vẻ khổ sở.
Vị công tử này cậu muốn đập vỡ bát cơm của người khác thì cũng không cần phải dùng cách này chứ!
Cũng may mà Dương Thủ Văn không thèm để ý đến, ngược lại vẫn tươi cười đáp lại:
- Những chuyện được đồn thổi đó xin công tử chớ bận tâm, tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường thì làm sao mà được lợi hại như vậy?
Lý Quá gật đầu đáp lại:
- Huynh thật là một người tự biết lượng sức mình.
Nhưng cũng chính bộ dạng nhượng bộ đó lại khiến cho Dương Thanh Nô tức giận.
- Huynh thì biết cái gì, đại huynh của ta hôm thanh minh phải một mình chiến đấu với thích khách ở trên núi Quảng Võ, huynh ấy đã giết chết hơn 20 người, vết thương trên đùi vẫn chưa khỏi, nếu không thì cái tên lưu manh đó không thể nào chạy thoát được, hai người kia làm sao mà có thể mạnh hơn đại huynh của tôi được?