Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 284: Oan gia vui mừng (1)

Chương 284: Oan gia vui mừng (1)
Tài của trạng nguyên, tâm của hiệp khách.
Trong ánh mắt của Lý Hiển lộ ra cái nhìn đầy phức tạp, y nhìn Lý Khỏa Nhi rất lâu mà không nói gì.
Đột nhiên y không biết nên nói gì nữa, từ trước đến nay, y luôn cảm thấy bản thân mình đã khiến Khỏa Nhi phải chịu nhiều thiệt thòi, thế nên rất nhiều chuyện, y đều chiều theo tính cách của Lý Khỏa Nhi. Nếu như đổi lại là một gia đình khác, ví dụ như Lý Đán hoặc là những nhà tôn thất khác, thì nữ nhi từ khi sinh ra đã được sống trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp. Nhưng Lý Khỏa Nhi thì sao, từ nhỏ đã phải cùng y đến nơi hoang vu Phòng Lăng chịu khổ, không có quần áo lụa là, cũng không có vàng bạc trang sức, ngày nào cũng phải sống trong lo sợ và kinh hãi cùng với y.
Tính cách mạnh mẽ và quyết đoán giống như nam nhi của Lý Khỏa Nhi có lẽ cũng được bồi dưỡng từ khi đó.
Bất luận là chuyện gì, tình huống gì thì Lý Khỏa Nhi đều có suy nghĩ riêng của mình, chủ ý của mình mà không ai có thể thay đổi được.
Hiện tại Võ Tắc Thiên hi vọng cô sẽ được gả cho Võ Sùng Huấn, còn Lý Hiển lại hi vọng có thể hoàn thành được ước định năm xưa.
Cô bị kẹp ở giữa, nhất định sẽ rất đau khổ, và khó khăn khi đưa ra sự lựa chọn.
Trong lòng của Lý Hiển càng ngày càng cảm thấy áy náy.
Y trầm ngâm hồi lâu rồi hạ giọng đáp lại:
- Nếu như con gái của ta đã có chủ ý riêng của mình, vậy thì ta cũng đành liều một phen, cho dù là bị Thánh Nhân quở trách, ta nhất định phải truyền đạt suy nghĩ của con.
- Phụ thân, người không cần phải đi đâu.
Lý Khỏa Nhi vội vàng ngăn cản Lý Hiển:
- Chuyện này nữ nhi sẽ tự nói rõ với tổ mẫu.
Tổ mẫu không thích phụ thân, lần này phụ thân có thể trở thành Thái tử cũng là bởi vì tính cách nhu nhược của cha cho nên mới được tổ mẫu lựa chọn.
Nếu như…
Lý Khỏa Nhi biết rất rõ có một số chuyện nếu như để Lý Hiển đi nói, làm không tốt sẽ là chữa lợn lành thành lợn què.
Chuyện này chỉ có thể để cô đi nói rõ ràng với Võ Tắc Thiên, với tình yêu thương mà Võ Tắc Thiên dành cho cô, nói không chừng bà sẽ đồng ý.
Đúng lúc này thì Cao Lực Sĩ vội vàng chạy vào.
Y đứng bên cạnh Lý Khỏa Nhi nói thầm hai câu, khiến cho sắc mặt của Lý Khỏa Nhi ngay lập tức thay đổi.
- Con gái à, xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Hiển nhìn thấy sắc mặt của Lý Khỏa Nhi không được tốt cho nên vội vàng hỏi thăm.
- Phụ thân, Lạc Dương này rốt cuộc là thiên hạ của ai vậy?
Lý Khỏa Nhi phẫn nộ mà rằng:
- Con vừa mới đưa đám phạm nhân đó đến huyện nha, đến khi Tiểu Cao qua đó thì người đã chết hết cả rồi, chuyện này chẳng phải là quá hoang đường hay sao?
- Cái gì?
Lý Hiển nghe xong cũng liền thay đổi sắc mặt, trên khuôn mặt béo trắng liền xuất hiện những sợi gân xanh.
Y đứng phắt dậy cất bước đi ra ngoài.
Lý Khỏa Nhi vội vàng bước lên trước, ngăn cản y lại:
- Phụ thân cha định làm gì vậy?
- Lương Vương đã quá ngông cuồng rồi, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám trắng trợn giết người như vậy, ta muốn đến tìm Thánh Nhân để hỏi cho rõ.
- Phụ thân cha chớ có làm loạn, chuyện này chắc chắn là không có quan hệ gì với Lương Vương.
Lý Khỏa Nhi không khỏi lắc đầu cười khổ, người cha già của mình đúng thực sự là không có khí chất của một Thái tử, chuyện gì cũng chưa điều tra rõ ràng mà đã muốn đi tìm tổ mẫu hỏi cho rõ ràng.
- Không có liên quan đến Lương Vương?
Lý Hiển kinh ngạc hỏi lại:
- Vậy thì đó có thể là ai chứ? Trong thành Lạc Dương này người muốn Dương Thanh Chi chết không nhiều, Lương Vương cũng là một trong số đó.
- Cha cũng đã nói rồi đó, ngài ấy chỉ là một trong số đó.
Lý Khỏa Nhi thở dài, kéo Lý Hiển quay lại, ấn y ngồi xuống phản và nói:
- Tại sao phụ thân lại không nghĩ đi, mấy ngày trước Võ Nhị Lang mới gây đại loạn ở chùa Hương Sơn, mặc dù tổ mẫu có ý bảo vệ y, không có phạt nặng Võ Nhị Lang, nhưng trong lòng người có vừa ý hài lòng không? Trong tình huống như thế này cứ cho là Lương Vương có muốn Dương Thanh Chi chết thì người bên cạnh ngài ấy cũng sẽ can ngăn.
Dương Thanh Chi nếu như chết thì ai sẽ là người được lợi nhất?
Chuyện này rõ ràng đến như vậy, Lương Vương lẽ nào không biết…. Cho nên hiện tại ngài ấy không thể hại chết Dương Thanh Chi, ngược lại còn cố gắng bảo vệ tính mạng cho huynh ấy. Chuyện này cực kỳ kỳ lạ, nữ nhi cho rằng không phải là Lương Vương thực hiện đâu, nhưng rất có khả năng là hai huynh đệ kia làm.
- Hai huynh đệ?
Lý Hiển tỏ vẻ không hiểu.
- Phụ thân quên rồi sao, Lạc Dương lệnh là người của ai?
Lý Hiển nheo mắt lại, bộ dạng như bừng tỉnh rồi khẽ nói:
- Theo như con nói rất có khả năng là huynh đệ Trương gia? Nhưng hai huynh đệ Trương gia và Dương Thanh Chi không quen biết nhau, vậy thì tại sao họ lại muốn hại chết Thanh Chi? Giữa họ dường như cũng không có ân oán gì?
- Phụ thân, có những lúc không cần phải có ân oán mới muốn giết người….
Lý Khỏa Nhi trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói tiếng:
- Phụ thân, chuyện này cha không cần phải lo, đợi lúc nữa con sẽ tìm mẫu thân cùng người vào cung, để xem có thể thu được tin tức hữu ích gì từ chỗ của Thượng Quan tài tử hay không. Con tin rằng Thượng Quan tài tử sẽ không chịu ngồi yên đứng nhìn đâu.
- Thượng Quan tài tử?
Lý Hiển nghi ngờ hỏi lại:
- Thượng Quan tài tử tại sao lại không ngồi yên khoanh tay đứng nhìn?
Lý Khỏa Nhi khẽ mỉm cười mà rằng:
- Nữ nhi cũng không biết, nhưng nữ nhi cảm thấy Thượng Quan tài tử rất quan tâm Dương Thanh Chi.
Từ chuyện người tự mình đến chùa Hương Sơn đón Dương Thanh Chi về Lạc Dương là có thể thấy rằng người rất quan tâm và muốn bảo vệ Dương Thanh Chi.
Có lẽ trong mắt của rất nhiều người, Thượng Quan tài tử là được tổ mẫu sai bảo nhưng nữ nhi cảm thấy với quyền thế hiện tại của Thượng Quan tài tử thì người hoàn toàn không cần phải đích thân xuất mã như vậy. Thượng Quan tài tử chỉ cần phái người qua đó, tất cả mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng người lại đích thân qua đó…. Còn nữa, theo như nữ nhi được biết, tất cả những hiểu biết của tổ mẫu về Dương Thanh Chi, phần lớn cũng đều thu thập được chỗ của Thượng Quan tài tử, bao gồm cả chuyện Dương Thanh Chi bị phục kích, tất cả văn chương thơ ca của Dương Thanh Chi, đều do Thượng Quan tài tử truyền đạt lại.
- Cho nên….
Lý Hiển vẫn u mê như trước:
- Thượng Quan cô nương là thân tín bên cạnh tổ mẫu của con, cũng là nội xá nhân trong cung, người trình báo tất cả những gì biết được lên cho tổ mẫu của con, về tình về lý thì có chỗ nào kỳ lạ đâu?
Cha ơi, tài năng trong đầu của cha đến lúc nào mới được thể hiện đây?
Lý Khỏa Nhi cảm thấy rất bắt đắc dĩ, nhưng cũng đành phải kiên trì chịu đựng mà nói:
- Phụ thân không cảm thấy rằng Thượng Quan tài tử quá quan tâm đến cha con Dương gia hay sao?
- Chuyện này….
- Được rồi, chuyện này nữ nhi sẽ tự biết lo liệu, nếu như phụ thân cảm thấy rảnh rỗi chi bằng hãy đến chỗ cô cô đi!
So với chuyện thu hút đám người vô vị kia, chi bằng cha hãy đến chỗ cô cô nhiều hơn, chuyện này còn thực tế hơn nhiều so với chuyện cha đi lại với đám người kia.
Đừng cho rằng Lý Khỏa Nhi năm nay mới có 14 tuổi, nhưng ở rất nhiều phương diện cô còn tỉnh táo hơn Lý Hiển rất nhiều.
Lý Hiển có chút do dự.
Y rất muốn gần gũi hơn với Thái Bình công chúa nhưng vấn đề là ở chỗ, dường như Thái Bình công chúa lại thân mật hơn với Bát Lang. Từ mười mấy năm trước, lần đầu tiên y được đăng hoàng vị thì Thái Bình và Bát lang cũng chính là Tương Vương Lý Đán bây giờ đã có quan hệ rất thân mật với nhau. Sau này khi y bị phạt đến Phòng Lăng, thấm thoắt hơn 10 năm nhưng Thái Bình công chúa và Tương Vương Lý Đán vẫn ở bên cạnh Võ Tắc Thiên, hai người họ chăm sóc giúp đỡ cho nhau, tình cảm này y làm sao có thể so sánh được đây.
Mặc dù dạo gần đây thái độ của Thái Bình dành cho y đã có chút thay đổi nhưng nhìn chung quan hệ của hai người vẫn rất xa cách và lạnh nhạt, về chuyện này, y là người cảm nhận được rõ ràng hơn ai khác.
Lý Hiển cũng không biết nếu như qua đó thì Thái Bình sẽ có thái độ gì?
Dường như đã nhìn thấy được nỗi lo trong lòng của Lý Hiển, Lý Khỏa Nhi lại thở dài, cô lại khuyên thêm lần nữa:
- Phụ thân, nữ nhi biết rằng cha và cô cô không thân nhau nhưng điều này cũng khó trách mà. Phụ thân nghĩ đi, gia đình chúng ta sống ở Phòng Lăng 14 năm, thời gian đó dường như không có bất cứ liên lạc gì, cứ cho là quan hệ tốt đến mấy thì sự xa cách trong 14 năm trời cũng sẽ khiến cho nó trở nên xa lạ và lạnh nhạt.
Nhưng càng như vậy thì phụ thân càng phải trở nên chủ động hơn.
Phụ thân, người là huynh trưởng lẽ nào không nên chủ động qua lại chỗ cô cô? Đi lại nhiều hơn một chút thì sẽ có được thêm chút thu hoạch.
- Đúng vậy, 14 năm trời!
Lý Hiển ngẩng đầu, khẽ thở dài một cái.
- Con gái nói không sai, đúng là do ta đã quá lo lắng rồi.
Được, ta sẽ qua lại chỗ cô cô của con nhiều hơn, nhưng con gái vào trong cung rồi cũng phải cẩn thận đó, nhớ kỹ đừng chọc giận tổ mẫu.
Lý Khỏa Nhi mỉm cười dịu dàng đáp lại:
- Nữ nhi hiểu ạ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất