Chương 283: Tài của trạng nguyên
Từ Bắc Thị đi ra Lý Quá liền lên ngựa.
Dọc theo con phố An Hỉ Môn đi lên con phố Hàm Gia Môn, Lý Quá đột nhiên ghìm ngựa.
Con ngựa mà y cưỡi chính là con Chiếu Dạ Sư Tử, thân cao tám thước, người dài một trượng hai, toàn thân trắng như tuyết, không có bất kỳ một sợi tạp lông, vô cùng đẹp mã.
Con sư tử ngọc này chính là sau khi y quay về Lạc Dương, lần đầu tiên gặp Võ Tắc Thiên được bà tặng cho y làm quà. Đây là một con ngựa cái, tính tình hiền dịu nhưng một khi đã chạy thì đến ngay cả phụ thân y cũng không thể nào đuổi kịp được.
Nghe nói con Ngọc Sư Tử này chính là con ngựa cưỡi mà Võ Tắc Thiên yêu thích.
Từ đó có thể thấy được rằng Võ Tắc Thiên yêu quý y như thế nào.
- Tiểu Cao, huynh mà còn không xuất hiện thì ta sẽ trở mặt đó.
Lý Quá quay đầu rồi quát lớn.
Từ phía ven đường bước ra một thiếu niên mặc chiếc áo bào màu đen, bước nhanh đến trước mặt Lý Quá, khom người hành lễ:
- Công chúa, tiểu Cao ở đây!
Công chúa?
Đúng vậy, Lý Quá này chính là An Nhạc công chúa, Lý Khỏa Nhi.
- Cao Lực Sĩ, có phải là huynh lại đến làm gian tế hay không?
Lý Khỏa Nhi ngồi trên ngựa, nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên tuấn tú kia.
Chàng thanh niên kia liền đáp lại:
- Công chúa bớt giận, Thái tử phi cũng là quan tâm người, sợ người ở bên ngoài sẽ chịu thiệt thòi cho nên mới bảo Tiểu Cao đi theo người.
- Hừ!
Lý Khỏa Nhi quay người xuống ngựa, vất dây cương ném về phía vệ sĩ phía sau.
- Tiểu Cao, chuyện hôm nay có chút gì đó rất kỳ lạ…. Đám người kia rõ ràng là đã có âm mưu từ trước, quả nhiên là muốn đến tìm hắn gây rắc rối.
Huynh hãy cầm lấy yêu bài của ta rồi nhanh chóng đến Lạc Dương huyện quan sát cho ta, nếu như có người muốn hắn chết thì ta đây nhất định phải khiến cho người đó không được toại nguyện…. Ta ghét nhất là có người nhúng tay vào chuyện của ta, huynh giúp ta đi coi chừng đám người đó, ta sẽ đi tìm phụ thân để nói chuyện, ta rất muốn xem là ai đang đứng ở đằng sau giở trò.
- Tiểu Cao đã hiểu!
Lý Khỏa Nhi sau khi đã căn dặn xong liền dẫn người đi về phía Hàm Gia Môn.
Tiểu Cao cất tấm yêu bài cẩn thận rồi quay người chạy nhanh về phía nha huyện Lạc Dương.
Tiểu Cao tên đầy đủ là Cao Lực Sĩ.
Đúng vậy chính là đại thái giám Cao Lực Sĩ nổi tiếng lừng lẫy trong lịch sử, nhưng bây giờ thì y vẫn còn là Tiểu Cao, năm nay Tiểu Cao mới 15 tuổi.
Cao Lực Sĩ vốn dĩ không phải là họ Cao, y vốn tên là Phùng Nguyên Nhất, nguyên quán Phan Châu.
Tăng tổ Phùng Áng, tổ phụ Phùng Trí Đại, phụ thân Phùng Quân Hành, từng đảm nhiệm chức vụ thứ sử Phan Châu, còn tằng tằng tổ mẫu của y lại là Tiển phu nhân thanh danh hiển hách trong lịch sử. Năm Thánh Lịch thứ nhất Phùng gia bởi vì bị cuốn vào án tử mưu phản cho nên bị Lĩnh Nam kích thảo sử Lý Thiên Lý công phá Phan Châu, Cao Lực Sĩ liền trở thành tù binh sau đó thì bị Lý Thiên Lý chú ý và từ Lĩnh Nam đưa về Lạc Dương.
Võ Tắc Thiên thấy y là người thông minh lanh lợi, bề ngoài khôi ngô tuấn mỹ vì thế đã giữ y ở bên cạnh cung phụng.
Nhưng Cao Lực Sĩ vừa mới nhập cung thì làm sao hiểu hết được những chiêu trò sóng gió ở trong cung? Một người ngoại lai không hề có chỗ dựa nhưng lại dễ dàng nhận được sự ưu ái của Võ Tắc Thiên vì thế liền trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của nhiều người. Chẳng bao lâu sau chỉ vì một chuyện nhỏ mà y đã bị đánh và đuổi ra khỏi cung. May mắn thay được Cao Diên Phúc nhận làm con nuôi, giữ lại bên cạnh.
Cao Diên Phúc kia chính là gia nô của Võ Tam Tư, lão liền đổi tên Phùng Nguyên Nhất thành Cao Lực Sĩ, và rất nhanh sao đó Tiểu Cao lại được nhập cung.
Sau đó Thái Tử Lý Hiển dọn vào Đông Cung, bởi vì Cao Lực Sĩ thông minh nhanh nhẹn cho nên liền được phái đến Đông Cung hầu hạ.
Vì là người thông minh nên Cao Lực Sĩ hiểu rất rõ, vì sao y được phái đến Đông Cung, trên thực tế chính là y đã trở thành tai mắt của Võ Tam Tư.
Tuy nhiên Thái tử phi lại đối xử với y vô cùng tốt, còn cho y trở thành người hầu thân cận.
Cao Lực Sĩ cũng rất bối rối, một mặt y cảm kích ân đức nuôi dưỡng của Cao Diên Phúc, mặt khác lại cảm kích ân đức tín nhiệm mà Thái tử phi dành cho y. Trở thành một gian tế, y cũng không biết nên làm như thế nào cho tốt, có lúc thậm chí y còn cảm thấy vô cùng bế tắc.
Có những lúc y đã nghĩ rằng: nghĩ đơn giản thôi, đem tất cả mọi chuyện nói hết ra.
Nhưng, trong thời gian một năm y được tôi luyên, Cao Lực Sĩ càng hiểu rõ hơn ai hết, nếu như y dám nói rõ mọi chuyện thì lập tức y sẽ bị mất đầu.
Một bên là ân chủ, một bên là ân công, y bị kẹp ở giữa, vô cùng khó chịu.
Nếu như Hoàng thái nữ là nam nhi thì đây có thể là một người mà y có thể dốc lòng phò tá nhưng đáng tiếc, cô lại thân là phận nữ nhi, cũng đã được định trước….
Đại Đường không cho phép trên thế gian này xuất hiện thêm một Võ Tắc Thiên nữa!
Cao Lực Sĩ vô cùng hiểu rõ điểm này.
Chỉ hi vọng Thái tử sẽ có ngày được đăng cơ, trở thành chính ngôn cửu ngũ thực sự.
Nếu như được như vậy, nói không chừng y còn có cơ hội được giải thoát.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Cao Lực Sĩ ngày thường khi làm việc vô cùng chuyên tâm.
Y nhận được sự dặn dò của Lý Khỏa Nhi thì liền đến thẳng huyện nha.
Nhưng sau khi y đến huyện nha thì lại nhận được một tin tức: Lỗ Nhị và Trần Cẩu Tử cùng với đám đồng bọn kia đều đã chết rồi.
Cao Lực Sĩ hoảng sợ không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng chạy về Đông Cung.
Lúc này, Lý Khỏa Nhi đang nói chuyện vô cùng căng thẳng với Lý Hiển, cô đem tất cả mọi chuyện đã nhìn thấy ở Bắc Thị kể lại đầu đuôi rõ ràng cho Lý Hiển nghe.
Lý Hiển biết tin Dương Thủ Văn bị tập kích thì vô cùng kinh ngạc.
- Khỏa Nhi, tiểu tiên đồng không sao chứ!
Lý Khỏa Nhi đáp lại:
- Huynh ấy có thể có chuyện gì chứ…. Cha à, cha có thể không gọi huynh ấy là tiểu tiên đồng được không, nữ nhi cảm thấy không được tự nhiên.
Lý Hiển lại không cho là như vậy:
- Nó vốn dĩ chính là một tiểu tiên đồng mà, tại sao con lại cảm thấy không được tự nhiên?
Khỏa Nhi con không biết đâu… Năm đó nếu như không phải tiểu tiên đồng và lão tiên nhân trượng nghĩa ra tay thì cả nhà chúng ta đã chết ở chân núi Võ Đang rồi. Có lẽ con cũng không biết, lúc đó con vừa mới được sinh ra, mẫu thân của con không còn sức lực để chăm sóc con, may mà có tiểu tiên đồng đó cởi chiếc áo bông đang mặc trên người cho con thì mới có thể giữ được tính mạng cho con. Tên của con cũng …
- Con biết, con biết mà!
Lý Khỏa Nhi bất đắc dĩ nhìn Lý Hiển và nói:
- Cha, ngày hôm qua ít nhất người đã nói chuyện này với con ba lần rồi, con tên là Khỏa Nhi cũng là vì chuyện này đúng không?
Lý Hiển nghe xong liền mỉm cười.
Ánh mắt của y trở nên hiền lành, rồi hạ giọng đáp lại:
- Cả đời này của ta không cầu gì nhiều.
Một là có thể khiến cho mẫu thân của con được nở mày nở mặt, hai chính là hi vọng con có thể cả đời này được vui vẻ không phải ưu phiền, ba là có thể báo đáp được tấm ân tình mà lão tiên trưởng đã cứu mạng ta. Nhớ lại năm đó bởi vì gia đình của chúng ta…. Hoặc là bởi vì mẫu thân của con mà chúng ta đã khiến cả nhà lớn bé của lão tiên trưởng bất đắc dĩ phải rời khỏi Quân Châu, tránh khỏi kiếp nạn Xương Bình. Lúc đó phụ thân của tiểu tiên đồng chính là Quả Nghị giáo úy.
Nếu như không có chuyện này, nói không chừng ông ấy có thể trở thành một tướng quân danh tiếng lẫy lừng.
Khỏa Nhi, gia đình của chúng ta may mà nhờ có mấy người họ…
Nghe xong mà trên mặt của Lý Khỏa Nhi xuất hiện sự mù mờ.
- Nhưng ….
- Nhưng nhị gì?
- Nhưng nữ nhi với huynh ấy, không có cảm giác gì hết! Chẳng qua thì người này có vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú, con lại cảm thấy rằng….
Lý Khỏa Nhi khẽ thở dài nói tiếp:
- Phụ thân, cứ cho là nữ nhi gả cho huynh ấy, nhưng liệu như vậy chúng ta có thực sự báo đáp được tấm ân tình này? Tại sao mà nữ nhi luôn cảm thấy, con gả cho huynh ấy chính là đang hại huynh ấy. Hơn nữa, sinh nhật năm nay của nữ nhi, con đã từng ước nguyện rằng, nếu như con có xuất giá thì nhất định cũng phải gả cho một đại anh hùng mới được, không cần người ấy có xuất thân cao quý nhưng nhất định phải là người có tài, có học vấn mới được.
- Cái đó, vậy thì cái gì mới được gọi là chân tài thực học?
Lý Hiển tò mò nhìn Lý Khỏa Nhi, nụ cười trên khuôn mặt vẫn hiền từ như vậy.
Y không hề cảm thấy tức giận vì sự phản đối của Lý Khỏa Nhi, ngược lại y cảm thấy Lý Khỏa Nhi có thể đưa ra được chủ kiến như vậy chính là một chuyện tốt.
Lý Khỏa Nhi trầm tư một lát rồi khẽ đáp lại:
- Văn có thể nhấc bút an định thiên hạ, võ có thể cưỡi ngựa định càn khôn. Phu quân của nữ nhi có thể là một người có tướng mạo bình thường, xuất thân có thể bình thường nhưng nhất định phải là người có tài trạng nguyên, khí chất của hiệp khách, nếu không thì nữ nhi không xuất giá còn hơn