Chương 285: Oan gia vui mừng (2)
Dương Thủ Văn về đến nhà, trong đầu có chút rối loạn.
Một mình hắn ngồi trong thư phòng ngơ ngác sững sờ, trong đầu không ngừng hiện lên lúm đồng tiền xinh đẹp động lòng người kia.
Phi phi phi!
Thôi cứ xem lúm đồng tiền kia nằm trên mặt của một nam nhân thôi.
Dương Thủ Văn dùng sức lắc đầu cố gắng xua đuổi hình ảnh kia ra khỏi đầu.
Sự tình hôm nay thật cổ quái.
Là ai? Là ai muốn hại hắn?
Hắn nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ án thư, suy nghĩ không ngừng nghỉ.
Lý Hiển của Đông cung sao?
Hẳn không phải là y, nghe cậu nói dường như Lý Hiển muốn thúc đẩy hôn ước, nếu như thế y không có lý do hại hắn.
Võ Tam Tư?
Đúng là có thể!
Tên Võ Tam Tư kia một lòng muốn làm thông gia cùng Thái Tử để củng cố địa vị, tuy nhiên Võ Sùng Huấn đã náo loạn rất lớn, Võ gia không nên tham gia vào gió tanh tác loạn mới đúng, cũng không phải là Võ Tam Tư, chẳng lẽ lại là Võ Tắc Thiên?
Dường như cũng không có khả năng này....
Dương Thủ Văn nghĩ nửa ngày cũng không suy nghĩ ra được đầu mối nào.
Hắn ở Lạc Dương không có nhiều người quen biết, kẻ thù cũng chỉ có mỗi Võ Tam Tư.
Nhưng nếu không phải là Võ Tam Tư thì là ai?
Điều này hắn đã suy nghĩ đến trăm lần rồi cũng không có lời giải đáp.
- Dương đại ca, có thể dạy ta tập võ được không?
Dương Thủ Văn đang suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, Tiết Tung đứng ngoài ló đầu vào trong nhìn hắn cười hì hì.
Suýt tí nữa hắn quên ranh con này đang ở đây.
Sau buổi trưa Tiết Sướng và Tiết Tung cùng đi xuống tìm Dương Thủ Văn đọc sách.
Tiết Sướng khá hơn một chút, gã ta chỉ cần nhìn thấy Đại Ngọc thì trở nên vô cùng thành thật, tuy nhiên Đại Ngọc nhìn thấy gã thì xem thường không thèm để ý đến, cũng có thể nói xem gã như kẻ thù vậy. Hải Đông Thanh là loại chim mang thù hận rất dai, trước đó ở sông Hô Đà Tiết Sướng đã từng bắn nó hai mũi tên, tuy rằng đã qua hai tháng nhưng ký ức của Đại Ngọc đối với Tiết Tung vẫn còn khá mới mẻ.
Vì nể mặt Dương Thủ Văn nên Đại Ngọc cũng không thèm so đo.
Không so đo cũng không có nghĩa là quên đi hai mũi tên kia....
Cho nên mặc kệ Tiết Sướng có lấy lòng thế nào nó cũng thủy chung không chịu đến gần gã.
Trừ phi đó là mệnh lệnh của Dương Thủ Văn, nhưng vấn đề là hiện Dương Thủ Văn không còn lòng dạ nào đi quản việc này.
Nhưng thật ra Tiết Tung rất nhanh hòa mình cùng người của Dương gia.
Nhóc con này thật biết cách làm người khác ưa thích, hoàn toàn không giống “chim si” (người yêu chim) Tiết Sướng này, trong đầu chỉ có Đại Ngọc.
- Được, chúng ta xuống dưới lầu đi.
Dương Thủ Văn có ấn tượng rất tốt với Tiết Tung, đứng lên cùng gã đi xuống lầu.
Trong đình viện Dương thị cho người vét sạch ao.
Bà cho người thu hết lá sen lại sau đó trồng hoa sen xuống, Dương Thủ Văn nhờ quyển sách "Ái liên thuyết" mà thành danh, trong ngôi nhà không thể thiếu hoa sen được, tuy rằng chưa trồng qua nhưng bây giờ trồng cũng không muộn. Đến mùa hè tới, hoa sen trong hồ nhất định sẽ nở rộ, khi đó đây nhất định là cảnh đẹp rồi.
Thiếu chút nữa Dương Thủ Văn đã quên chuyện này, cũng may mắn có Dương thị nhớ kỹ giúp hắn.
Sau khi chào Dương thị hắn mang theo Tiết Tung đi ra tìm ba người Cát Đạt và Dương Tồn Trung, Dương Mạt Ly đang luyện công trên bãi đất trống.
- Các người ở hậu viện rốt cuộc đang định làm gì?
Dương Thủ Văn mang Thái Cực Hỗn Nguyên truyền thụ cho Tiết Tung, sau đó liền đi đến bên người Cát Đạt.
Giữa sân, Dương Mạt Ly và Dương Tồn Trung đang giao đấu.
Hai người tuổi tác chênh lệch nhưng dáng người khá to lớn, thần lực kinh người.
So sánh thì khí lực của Dương Mạt Ly lớn hơn một chút, thêm với việc luyện Kim thiềm dẫn đạo thuật nhiều năm, khí lực càng trở nên đáng sợ. Dương Tồn Trung có vẻ linh hoạt hơn Dương Mạt Ly một chút. Hai người ở giữa sân mình trần đánh nhau, thế trận cũng sàn sàn như nhau.
Đột nhiên Cát Đạt quay đầu dùng tay ra hiệu hỏi Dương Thủ Văn.
Rác trong vườn sau đã được rửa sạch sẽ, sáu tên Côn Luân nô hai ngày nay đầm mặt đất, không ai biết Dương Thủ Văn có tính toán gì chỉ biết sau vườn dựng lên một khối bia viết chữ "Binh Xa viên".
- Ta đang nghĩ đến một loại cờ, có thể chơi cờ còn có thể luyện công, đại huynh nhất định sẽ thích.
Cát Đạt lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Dương Thủ Văn vỗ vỗ bờ vai gã hạ giọng nói:
- Khi nào ta chuẩn bị tốt rồi sẽ dạy cho huynh.
Nói xong hắn xoay người qua nói:
- Đại huynh, ta cảm thấy hai ngày nay huynh rất cao hứng, có phải có chuyện vui gì không?
Cát Đạt khoa tay múa chân nói: “Chúng ta ở đây mỗi ngày đều vui chơi lêu lổng, không biết Tam đệ bên kia thế nào rồi.”
Cái Gia Vận.
Lập tức Dương Thủ Văn cảm thấy có chút hổ thẹn.
Nhớ ngày đó hắn và Cát Đạt, Cái Gia Vận ở thành Xương Bình kết nghĩa kim lan, tình cảm của hắn và Cát Đạt ngày càng sâu, cùng nhau trở lại thành Tái Bắc, cùng nhau từ biên hoang đi tới Trung Nguyên nhưng mối liên hệ với Cái Gia Vận thì càng ngày càng ít.
- Đại huynh, chúng ta đừng nói chuyện nơi này, cùng nhau đi Đình Châu được không?
Ánh mắt Cát Đạt sáng lên liên tục gật đầu.
- Ta biết ngay Đại huynh sẽ thích... Nghe nói Đình Châu bên kia rất loạn, nói không chừng ba huynh đệ chúng ta có thể tụ họp một chỗ, kề vai tác chiến.
Điều này tốt nhất rồi.
Vẻ mặt nghiêm khắc của Cát Đạt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Cuộc sống ở Lạc Dương khá tốt, ngày nào cũng trôi qua yên ổn.
Nhưng đối với Cát Đạt mà nói loại cuộc sống yên ổn này không đúng với mục đích của y.
Y muốn chiến đấu, chiến đấu không ngừng mãi cho đến khi chết.... Cái loại khát vọng chiến đấu này đã thấm vào trong xương cốt của y. Không giống với Dương Thủ Văn và Cái Gia Vận, Cát Đạt cũng không nghĩ sẽ nhập tướng xuất tướng gì, thầm nghĩ muốn chiến đấu hết mình.
- Đúng rồi, tiểu lâu bên kia đệ định xử lý thế nào?
Đột nhiên Cát Đạt nhớ đến một sự kiện, y đưa ngón tay chỉ đình viện nơi xa.
Ở giữa sân có hai đình viện.
Một cái để bọn người Dương Thủ Văn ở còn một cái thì bỏ hoang, cái nhà bỏ hoang nhỏ hơn, có hai tầng lầu, có năm sáu gian phòng. Dương Thủ Văn xoay người hướng hai mắt nhìn đình viện đó, cảm giác nó có chút không thuận.
Thật ra nó được xây dựng khá tinh xảo, nhưng không biết tại sao lại khiến Dương Thủ Văn cảm thấy không được tự nhiên.
- Đại huynh, có cảm thấy đình viện này có gì đó không thuận không?
Cát Đạt nghe điều này cảm thấy ngạc nhiên, nhìn đình viện kia kỹ hơn.
Một lát sau y mới gật đầu chỉ chỉ nói: Đệ nói ta mới chú ý, đúng là có một chút không thuận.
- Khi nào quay lại sẽ phá hủy nó, tuy nhiên trước tiên phải nghĩ đến thiết kế xây dựng đã.
Xây võ trường thì thế nào?
Dương Thủ Văn mỉm cười, hắn biết Cát Đạt sẽ nghĩ như thế.
- Đến lúc đó nói sau, dù sao cũng không vội lắm. Hơn nữa, nơi này là nơi Hoàng thượng để cho chúng ta tạm cư trú, không biết sau này có bị thu hồi không.
Cát Đạt đang nói chuyện chợt nghe tiếng bước chân càng ngày càng đến gần.
- A Lang, có một người tên Thẩm Khánh Chi đang ở ngoài muốn cầu kiến.
Thẩm Khánh Chi?
Dương Thủ Văn hơi sửng sốt, cố nhớ xem người này là ai.
Huyền Thạc pháp sư có nói qua sau khi hắn đến Lạc Dương có thể tìm người tên Thẩm Khánh Chi này giúp đỡ. Người này là một đại đoàn đầu Lạc Dương.... Đêm đó Bắc Thị bị tập kích, nghe nói đó chính là thủ hạ của Thẩm Khánh Chi. Lúc ấy Dương Thủ Văn đầu óc hỗn loạn nên quên việc Thẩm Khánh Chi đi, không nghĩ gã lại tìm đến hắn.
- Đại huynh, ta đi gặp người này một chút.
Cát Đạt gật đầu liền hướng ánh mắt đến giữa sân.
Dương Thủ Văn đi ngang qua cửa hiên đến phòng khách ở tiền đường