Chương 288: Oan gia vui mừng (5)
Có điều Dương Thủ Văn tuyệt không biết ngay khi hắn kê gối cao mà ngủ say sưa Lạc Dương đã xảy ra những chấn động nhỏ.
Lạc Dương lệnh bất quá cũng chỉ là một Huyện lệnh mà thôi.
Nhưng vấn đề là Lạc Dương ở Đông Đô, Lạc Dương lệnh cũng chính là nhân vật số một của đời sau này.
Mà điều quan trọng hơn là Trương Đồng Hưu chính là huynh đệ của Trương Dịch Chi người mà Võ Tắc Thiên sủng ái nhất.
Trấn Thanh Hải, ở Đình Châu sau này chính là Ô Lỗ Mộc tề thị, đây là một nơi hoang vắng, lại hỗn loạn. Nơi này không chỉ có người Đột Quyết mà còn Thổ Phiên và dị tộc tàn sát lẫn nhau vô cùng hung hăng ngang ngược, mỗi ngày đều phát sinh xung đột.
Võ Tắc Thiên ra chỉ trấn Thanh Hải không yên tĩnh thì Trương Đồng Hưu không được về.
Nói cách khác cũng chính ý có chết ở đó thì cũng đừng trở lại.
Thứ sử Đình Châu Đường Hưu Cảnh là danh tướng thủ hạ Võ Tắc Thiên, là người cực kỳ dũng mãnh.
Người này ghét ác vô cùng đối với huynh đệ Trương gia cũng không để vào mắt, nên có thể tưởng tượng được khi Trương Đồng Hưu đến Đình Châu sẽ có kết quả thế nào.
Võ Tắc Thiên là người thông minh tuyệt đỉnh sao có thể không nhìn ra điểm này.
Trương Đồng Hưu cùng Dương Thủ Văn không có bất cứ gút mắc nào nên không thể gây sự cùng Dương Thủ Văn nhưng gã cố tình tham dự, trong phương diện này chắc chắn có vấn đề. Trương Đồng Hưu là ai chứ? Là em họ của Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông, gã ta có thể làm đến chức Lạc Dương Lệnh cũng vì được hai người này chống đỡ sau lưng, nếu không một người không có học vấn, không tài cán như gã sao có thể hô mưa gọi gió.
Nhưng hai người kia cùng Dương Thủ Văn có mâu thuẫn sao?
Trong mắt người khác thì không có.
Nhưng một người khôn khéo như Võ Tắc Thiên nhanh chóng nghĩ ra hai ngày trước bà ta ở Thất Bảo đọc sách vì quá mê mẩn mà đuổi Trương Dịch Chi đi.
Với một người lòng dạ hẹp hòi như Trương Dịch Chi không chừng sẽ nảy sinh đố kỵ.
Bà ta yêu thích ai là tự do của bà ta chứ.
Trương Dịch Chi ghen là chuyện của gã, nhưng nếu gã vì sự ích kỷ của mình mà làm hỏng việc của bà thì bà cũng không dễ dàng bỏ qua.
Nói thẳng ra, trong mắt Võ Tắc Thiên huynh đệ Trương gia chính là người mang lại niềm vui cho bà.
Nhưng nếu để bà không vui thì bà sẽ khiến bọn họ lo lắng không yên.
Bởi vậy từ đó có thể thấy được huynh đệ Võ Tắc Thiên đối với huynh đệ Trương gia tha thứ nhiều, nếu không đầu hai người cũng lìa khỏi cổ lâu rồi.
Xử lý Trương Đồng Hưu thật ra chỉ là một lời cảnh cáo.
Cảnh cáo huynh đệ hai người không được cãi lời bà ấy.
Lần này bà chỉ xử lý em họ bọn chúng, nếu còn tái phạm bà sẽ xử lý cho bọn chúng không phải cho xung quân mà chính là đầu của bọn chúng.
Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Dương Thủ Văn từ giường ngồi dậy, dang hai tay duỗi lưng mệt mỏi, gỡ thuốc cao bôi trên chân xuống, miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, thịt mới cũng được bồi ra khiến hắn ngứa ngáy khó chịu nhưng khi để hai chân dưới đất mới phát hiện ra miệng vết thương không còn chút đau đớn nào. Dù hắn có dùng lực như thế nào, có nhảy cao đến đâu cũng không có chút nào đau đớn cả.
Đúng, phương thuốc của Dương Tòng Nghĩa hữu hiệu thật!
Chỉ có điều theo lời Dương Tòng Nghĩa nói thì giá cả rất đắt, một miếng thuốc mỡ ước chừng tốn gần tám trăm văn tiền, như thế là quá cao nên người bình thường khó có thể dùng được. Trách không được Dương Tòng Nghĩa nắm giữ được phương thuốc hay nhưng lại không có tác dụng. Nói thẳng ra thì phương thuốc này người bình thường không dùng được cho nên cũng sẽ không có tác dụng....
Kể từ khi gặp nạn ở Bắc thị đến nay đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này Dương Thủ Văn đóng cửa không ra ngoài, phần lớn thời gian đóng cửa trong nhà.
Cũng chỉ có một lần đi ra ngoài chính là lúc hắn đi thăm Trịnh Linh Chi, Trịnh Linh Chi đã đến thăm hắn ba lần mà hắn không đến một lần thì cũng không phải phép. Tuy nhiên, ngày hôm qua Trịnh Linh Chi rời khỏi Lạc Dương, nghe nói đến Yển Sư xử lý công vụ, còn cụ thể là chuyện gì thì Dương Thủ Văn cũng không gặp để hỏi qua.
Sau khi Dương Thủ Văn rửa mặt xong liền thay bộ quần áo màu trắng từ trên lầu đi xuống.
- Hủy Tử, đá được điêu khắc này đã đưa tới, con muốn để ở đâu?
Dương Thủ Văn từ trên lầu đi xuống phòng khách liền gặp Dương thị chạy ra, trước mặt nhỏ nhẹ hỏi:
- Không biết con làm đá điêu khắc này để làm gì, ở Lạc Dương tiền công mắc như thế con lại làm đá điêu khắc quái lạ này, không thể nào bài trí được.... Ước chừng tám quan, tám quan đấy, đâu phải chế thành từ kim cương đâu, con đi xem qua đi.
- Đều đã làm xong rồi sao?
Dương Thủ Văn vô cùng hăng hái nhanh chóng chạy ra hậu viên.
Liền thấy trong sân bày biện một loạt đá điêu khắc chia làm hai màu đen đỏ, có hình dạng khác nhau.
- Đại huynh, huynh làm gì vậy?
Dương Thanh Nô cùng Trịnh Kiền cũng chạy đến tò mò nhìn hai hàng đá điêu khắc hỏi.
- Tổng cộng có ba mươi hai cái, ta đều kiểm qua không sai đâu.
- Còn nữa, ngoài sân con muốn thế nào đều đã chuẩn bị xong, dựa theo quy tắc của con mà làm, con xem có vấn đề gì không?
Dương thị nói xong mở cửa hậu viện ra.
Đá điêu khắc ước chừng cao nửa thước, dùng đá cẩm thạch cứng rắn nhất điêu khắc mà thành.
Cái này khác với hình dáng ban đầu, có điêu khắc hình người, điêu khắc hình ngựa, có hình dạng xe bắn đá cũng có hình dạng của chiến xa.
Hình người cũng được điêu khắc khác nhau, cách ăn mặc khác nhau, hình người tổng cộng có mười cái, có người có cách ăn mặc kiểu văn sĩ, cũng có người được điêu khắc kiểu tướng quân.
Mỗi một quân được điêu khắc nặng chừng năm mươi cân.
Dương Thủ Văn tiến lên nắm lấy đá điêu khắc, nâng lên rồi nhẹ nhàng gật đầu.
- Đại huynh, Binh xa viên hôm nay khai trương, huynh có hứng thú làm một ván không?
Hắn vẫy tay hướng Cát Đạt nói.
A Bố Tư Cát Đạt nghe gọi đi tới nghi hoặc nhìn Dương Thủ Văn như muốn hỏi "Chơi thế nào?".
- Ô Vưu, cho người mang đá điêu khắc chuyển vào trong sân.
Dương Thủ Văn cực kỳ kích động, hắn chỉ nơi chốn trong hậu viện, xung quanh có trồng dương thụ, ngay chính giữa có bàn cờ thật lớn, chính giữa có một sân rất rộng, hai bên dù sao cũng đều lần lượt thay đổi nhìn cực kỳ cổ quái.
- Đây là bàn cờ?
Trịnh Kiền đi tới bị cảnh sắc trước mặt làm hoảng sợ.
Gã biết Dương Thủ Văn mê mẩn một loại trò chơi nhưng không biết đến cuối cùng là loại trò chơi gì.
Xung quanh bàn cờ có tượng đá, mỗi tượng đều có viết một cặp câu đối.
- Liên ngũ thủ cương tốt đội trung, cô thân cường độ hiển uy phong.
- Hàm mai trực bức hung nô trướng, thu chế tàn cục kiến thế công.
Đây là câu đối quân tốt, Trịnh Kiền nhìn thấy thế không kìm được phát ra tiếng than nhẹ.
Gã đến trước pho tượng chiến mã nhẹ giọng đọc:
- Ngang thủ trường tê đẩu nộ tông, ngọa tào quải giác khi vương cung.
- Giới hà lưỡng ngạn truyện tiệp báo, trú túc ẩm tuyền cạnh kình phong.
Mỗi một pho tượng đều có một loại câu đối, bảy tượng đá bày chung quanh khiến người ta cảm nhận được khí chất oanh liệt của nó.
- Dương đại ca, đây là trò chơi gì thế?
Lúc này Dương Thủ Văn sai Côn Luân nô mang quân cờ điêu khắc đặt trên bàn cờ.
Hắn lui ra khỏi bàn cờ nhìn Trịnh Kiền cười cười nói:
- Cái này gọi là cờ vua, nhưng ta thích gọi là cờ chiến.... Lấy Sở Hán chi tranh làm bối cảnh, chúng ta có thể đánh nhau trên bàn cờ, đến đây đến đây ta sẽ nói quy tắc chơi với các người, cờ vây ta không dám chắc nhưng cờ vua, ha ha, Thập Tam Lang chỉ sợ đệ còn non thôi.
Vừa nói mặt Dương Thủ Văn lộ ra nụ cười đắc ý.