Chương 287: Oan gia vui mừng (4)
Nếu không có Tiết Sở Ngọc và Trịnh Linh Chi dặn dò có lẽ hôm nay Dương Thủ Văn đã nhận những lễ vật kia.
Tơ lụa Lăng La này không biết giá bao nhiêu tiền nhưng một trăm đĩnh vàng đặt trước mặt thật sự.... Trong tay hắn không phải không có tiền nhưng ở Lạc Dương này chi tiêu quá nhiều. Hôm nay đến Lạc Dương đã là ngày thứ ba rồi, tiền tiêu như nước chảy, dù Dương Thủ Văn không quan tâm cũng không thể không sợ hãi, cũng may những gì nên mua đều đã mua, đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không có khoản nào khác phải chi tiêu. Dù vậy Dương Thủ Văn cũng suy nghĩ nên làm thế nào để tăng thu giảm chi.
Nhưng khoản tiền này của Thẩm Khánh Chi thật sự nóng tay.
Những thứ khác không nói, một Thẩm Khánh Chi làm một Đoàn đầu Bắc thị không ngờ trong thời gian ngắn có thể kiếm được số tiền lớn như vậy.
Dương Thủ Văn cảm thấy tiền này không tốt.
Trong đầu hắn, vẫn còn có những cặp mắt nhìn chằm chằm cố gắng tìm ra những tật xấu của hắn.
Nếu bị Võ Tắc Thiên biết hắn nhận khoản tiền này có thể rước lấy phiền toái. Đến lúc đó thịt dê chưa ăn được ngược lại rước lấy hiểm họa, vì nhìn nhận vấn đề rõ ràng nên Dương Thủ Văn mới kiên định cự tuyệt khoản tiền kia.
Người đứng trên Thẩm Khánh Chi là ai?
Dương Thủ Văn cảm thấy sự tình càng lúc càng thú vị, là ai giao tình với y tốt như thế, có thể xuất ra nhiều tiền như thế?
Đêm đến, trong cung vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trong Quan Phong Điện yên tĩnh chỉ có Võ Tắc Thiên ngồi trên giường phượng đọc những tấu chương ở dưới trình lên.
Đã bảy mươi lăm tuổi vẫn phải lo chính vụ như trước.
Việc này có lẽ đã thành thói quen của Võ Tắc Thiên, giống như thời kỳ Thái Tông bà cũng thường xuyên làm việc như thế, phê chuẩn tấu chương.
Đêm đã khuya, Võ Tắc Thiên cảm nhận được sự mệt mỏi.
Đều do Dương Thanh Chi.
Lúc này bà nhanh chóng bỏ tấu chương trong tay ra, trong lòng thầm nhủ một câu.
Bộ truyện "Tây Du" kia bà ta rốt cuộc xem xong rồi, thật thích thú.... Nhưng vì xem hết cuốn sách mà suốt đêm bà không ngủ. Theo thông thường thì sau buổi nghỉ trưa tinh thần bà đã có thể bình phục lại nhưng nhắm mắt lại trong đầu hiện lên cảnh tượng con khỉ nhảy lên nhảy xuống né đòn khiến tinh thần Võ Tắc Thiên thật sự mệt mỏi.
Không đọc nữa, ngày mai tiếp tục.
Võ Tắc Thiên đứng duỗi thẳng lưng.
Đúng lúc này bên ngoài đại điện có âm thanh vọng vào:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thượng Quan cô nương đến.
- Uyển Nhi đến rồi sao?
Võ Tắc Thiên day day huyệt thái dương trầm giọng nói:
- Để nàng vào.
Chỉ trong chốc lát liền thấy Thượng Quan Uyển Nhi một mình bên ngoài đại điện tiến vào:
- Uyển Nhi bái kiến bệ hạ.
- Uyển Nhi, muộn thế này đến có chuyện gì sao?
- Dạ, không có chuyện gì, tuy nhiên thần xử lý xong công vụ, vừa đi ngang thấy trong đại điện vẫn còn sáng đèn cho nên đến viếng thăm.
- Ngươi thật có tâm.
Võ Tắc Thiên xua tay ra hiệu Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống.
Nhoáng một cái đã hai mươi mốt năm.
Hai mươi mốt năm trước bà ở Dịch Đình ngẫu nhiên gặp Thượng Quan Uyển Nhi, lúc đó nàng ta bốn tuổi, vì thấy nàng ta thông minh lanh lợi nên bà mới để nàng lại bên người. Ngay từ đầu Võ Tắc Thiên có chút bận tâm vì ông nội của Thượng Quan Uyển Nhi chết trong tay bà, nếu Thượng Quan Nghi không chết thì... Thượng Quan Uyển Nhi sẽ được ở trong nhà ăn sung mặc sướng, sao có thể lưu lạc đến Dịch Đình?
Ở một góc độ nào đó mà nói những khổ cực mà Thượng Quan Uyển Nhi chịu đựng hoàn toàn do một tay bà gây nên.
Tuy nhiên bà cũng không hối hận.
Trong nội cung vốn thâm sâu, nếu không thủ đoạn thì bà đã sớm biến thành một bộ xương khô rồi.
Nhưng giữ Uyển Nhi bên người thật sự có tốt không?
Võ Tắc Thiên yên lặng quan sát, ước chừng trong mười năm mới biết Thượng Quan Uyển Nhi đối với bà không có địch ý ngược lại sinh ra cảm giác lệ thuộc.
Cũng chính vì sự lệ thuộc này mà Võ Tắc Thiên mới đối với Uyển Nhi hoàn toàn buông bỏ cảnh giác.
- Lúc này còn xử lý công vụ gì? Hay có chuyện gì xảy ra?
- Cũng không có việc gì lớn, chỉ có chút việc nhỏ.
- Hả?
Võ Tắc Thiên ngồi dựa trên giường phượng, ánh mắt ôn hòa nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Có chuyện gì nói ta nghe một chút?
- Hôm nay Tiểu Loan Đài mật báo Dương Thanh Chi ở Bắc Thị gặp nạn.
- Cái gì?
Võ Tắc Thiên ngồi xuống nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, vẻ mặt hiện lên chút giận dữ.
Đúng vậy, bà ta không thích Dương Thủ Văn nhưng càng không thích có người không nghe theo ý chỉ của bà, điều này nói lên cái gì? Điều này cho thấy trong mắt người đó bà là người già cả không còn có thể uy hiếp được, cho nên bà ra lệnh cho ngũ thân vẫn như cũ không cho người nào dám vi phạm lệnh cấm.
- Tình huống cụ thể thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi hồn nhiên cười nói:
- Hoàng thượng không cần tức giận, Dương Thanh Chi không sao hết.
- Hôm nay hắn đi Bắc thị, không ngờ bào muội bị bắt đi, còn có một đám lưu manh tiến lên cản trở cho nên bất đắc dĩ Dương Thanh Chi mới ở nơi đông đúc giết người, cũng may được Lý Lâm Phủ của Tuân Vương phủ ra tay giúp đỡ, còn giết được một tên ác đồ.
Sau đó người của Hoàng Thái nữ cứu bào muội hắn, còn bắt được phạm nhân.
- Khỏa nhi đến đó? Hai người bọn họ tại sao lại đi cùng nhau?
Võ Tắc Thiên cảm thấy không vui, giọng điệu có chút âm trầm.
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:
- Hoàng thượng hiểu lầm rồi, hai người bọn họ gặp nhau hoàn toàn là trùng hợp.
- Sau giờ Ngọ Uyển Nhi định đến nơi này tuy nhiên lúc ấy mọi người nghỉ ngơi cho nên nàng ấy lôi kéo thần muốn thần nói chuyện cùng. Hôm nay nàng ấy tính đi mua một ít san hô quý không nghĩ trên đường gặp người xấu. Người cũng biết Khỏa nhi là nam nhi khí khái gặp loại sự tình này đương nhiên sẽ ra tay, chỉ có điều không nghĩ lại gặp phải Dương Thanh Chi.
- Chỉ là trùng hợp thôi sao?
- Dạ, thật sự chỉ là trùng hợp, thần đã điều tra rồi.
- Sau khi Dương Thanh Chi đi Lạc Dương, ngoài hắn ta và cậu của mình Trịnh Linh Chi, hắn cũng chỉ liên hệ với Tiết Sở Ngọc.
- Sau buổi trưa con của Tiết Sở Ngọc cùng con út Tiết Nột bị đưa đến nhà Dương Thanh Chi, một người đi theo Dương Thanh Chi luyện võ, một ở trên lầu đọc sách cùng làm bạn với Trịnh Thập Tam Lang của Trịnh gia. Ngoại trừ những người đó Dương Thanh Chi không quen biết với bất cứ ai.... Ồ đúng rồi, lúc chạng vạng tối một đoàn đầu Bắc thị đến nhà hắn đền tội.
- Người đó dường như tên là Thẩm Khánh Chi, người có biệt hiệu là Tiếu Diêm La, là một tên lưu manh trà trộn trong phố xá.
- Gã ta mang theo không ít lễ vật bảo là muốn đền tội nhưng không biết vì sao lại bị Dương Thủ Văn đuổi ra ngoài, ảo não rời đi.
- Ra là như thế, hiện tại thế nào?
Võ Tắc Thiên nằm xuống nhưng vẻ mặt cũng không giãn ra.
- Đúng là Khỏa nhi lúc ấy giả nam trang, giả danh Lý Quá sau khi bắt những kẻ xấu kia định đưa đến huyện nha, nhưng những kẻ xấu khi bị nhốt vào trong huyện nha thì lại bị chết toàn bộ, vì chuyện này mà mất hứng vô cùng.
- Đã chết?
Mắt phượng Võ Tắc Thiên hơi nhắm lại, không thể nhìn được tâm trạng hiện giờ của bà.
Tuy nhiên Thượng Quan Uyển Nhi lại biết tâm trạng của bà lúc này không tốt chút nào.
Có người dám không tuân theo ý chỉ của bà ta lại đi hại Dương Thủ Văn, rõ ràng có điều gì đó khi vào đại lao những kẻ xấu kia lại chết không bình thường. Đột nhiên bà ta hừ một tiếng lạnh giọng nói:
- Nếu trẫm nhớ không lầm, Lạc Dương lệnh tên là Trương Đồng Hưu?
- Đúng vậy.
- Truyền ý chỉ của trẫm Trương Đông Hưu làm Lạc Dương lệnh khiến trật tự hỗn loạn, phạm nhân chết trong ngục không rõ ràng, làm việc không nghiêm. Từ hôm nay cách chức Lạc Dương lệnh làm Huyện úy trấn Thanh Hải, ba ngày sau khởi hành không được chậm trễ.