Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 291: Oan gia vui mừng (8)

Chương 291: Oan gia vui mừng (8)
Lý Lâm Phủ nhìn theo hướng tay chỉ của Dương Thủ Văn, chỉ thấy một đoàn xe đang chạy thẳng về hướng Thần Đô Uyển.
- À, có thể là người sẽ biểu diễn xiếc ở Tổng Tiên hội... Hình như kiểu tụ hội này, không thể thiếu được mấy màn xiếc.
Lý Lâm Phủ nói xong, lập tức cảm thấy rất ưu việt.
Đúng vậy, mặc dù ta dựa vào ngươi mới có thiệp mời, nhưng ta thực sự là quý tộc, không giống kẻ quê mùa như ngươi.
Đúng vậy, chính là kẻ quê mùa, ngay cả xiếc cũng không biết!
Dương Thủ Văn gãi gãi đầu, không truy hỏi nữa.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy bản thân hình như quên mất chuyện gì đó.
- Phía trước, là Dương Thanh Chi phải không?
Ngay khi Dương Thủ Văn và Lý Lâm Phủ đang nhìn nhau không nói gì, lúc chuẩn bị khởi hành, phía sau truyền tới một giọng nói dễ nghe.
Dương Thủ Văn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên quan đạo có một đoàn xe đang đi tới.
Một chiếc xe ngựa trang trí xa hoa, bên cạnh một đội vệ sĩ Huyền Giáp bảo vệ, đang chạy nhanh về phía này. Người dẫn đầu là một thiếu niên mặc áo bào trắng, đầu đội mũ bằng, eo thắt đai ngọc, cưỡi Chiếu Dạ Sư Tử, bộ dáng xinh đẹp tuyệt luân. Thiếu niên kia tay cầm một cây giáo ngắn, thúc ngựa dưới háng, trong chớp mắt đã tới bên cạnh Dương Thủ Văn.
- Dương Thanh Chi, huynh đang đi đâu thế?
Thiếu niên trên gương mặt mang chút kiêu căng, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn Dương Thủ Văn hỏi.
- Thì ra là Quá công tử.
Dương Thủ Văn liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận người đến, chính là Lý Quá ngày đó ở bắc thị, từng giúp hắn.
Tuy nhiên hôm nay Lý Quá lại có phong thái hơn nhiều. Trên gương mặt y là một nụ cười cổ quái, đánh giá Dương Thủ Văn.
Không biết tại sao, trong lòng Dương Thủ Văn đột nhiên có chút mất hứng.
Không phải ngươi chỉ giúp ta một lần thôi sao? Về phần dùng ánh mắt đấy nhìn ta, thật giống như ta thiếu ngươi một trăm đĩnh vàng không bằng.
Dương Thủ Văn vốn đang bộ dạng lười nhác, bỗng ưỡn thẳng người.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên thành một đường cong vô cùng đẹp mắt: - Nghe nói Thái Bình công chúa mở Tổng Tiên hộ, ta được nàng mời đến tụ hội.
- Hả, huynh đi dự hội sao?
- Sao nào?
- Đừng bảo ta không nhắc ngươi, trong Tổng Tiên hội này người tài vô số. Cô cô... cô cô lần này mở Tổng Tiên hội, mời không ít danh sĩ có tài văn chương. Nghe nói, ngay cả Tiên Tông Thất Hữu cũng sẽ tham gia, ngươi đi cũng chỉ thêm mất mặt thôi.
Lý Quá cũng không nói rõ vì sao, vốn định nhắc nhở Dương Thủ Văn, nhưng lời vừa thốt ra, lại thay đổi ngữ khí.
Dương Thủ Văn cũng thấy lạ, cảm thấy, cảm thấy bị tên ẻo lả này khinh thường, là một chuyện cực kỳ hổ thẹn... Ta phải sợ sao? Hay nói giỡn! Ta đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, không thể làm thơ cũng có thể trộm thơ, ta có gì phải sợ chứ?
- Nói thế, tụ hội hôm nay, Quá công tử cũng sẽ thi triển tài văn chương hay sao?
- Ta...
Lý Quá biến sắc, trong lòng lập tức có một ngọn lửa xông lên.
- Ha ha, ta cho dù có thi triển tài văn chương cũng không có ai để ý.
Nhưng thật ra Thanh Chi lão huynh, huynh văn chương hơn người, một bộ "Tây Du" đề cao Phật hạ thấp đạo, đã khiến cho không ít người cảm thấy không vui. Lần này Tiên Tông Thất Hữu sở dĩ cũng đến Tổng Tiên hội, chỉ sợ cũng là vì muốn lĩnh hội một chút phong thái của vị Thanh Chi tiên sinh này.
- Khỏa Nhi, mau đi thôi, bằng không sẽ đến muộn mất.
Lời Lý Quá vừa dứt, chợt nghe xe ngựa bên cạnh truyền đến một giọng nói mềm mại.
- Ổ, ta biết rồi, chúng ta đi ngay đây.
Lý Quá biến sắc, đồng tử xoay chuyển một vòng, cất giọng nói: - Tỷ tỷ đừng giục, chúng ta xuất phát ngay.
Nói xong, y cười hì hì nhìn Dương Thủ Văn nói: - Tóm lại, Thanh Chi tiên sinh huynh hãy bảo trọng.
Nụ cười này của Lý Quá, như trăm hoa đua nở, thật sự động lòng người.
Dương Thủ Văn chỉ cảm thấy thần trí hoảng hốt, khi nhìn lại, lại phát hiện Lý Quá đã phóng ngựa đi bên cạnh xe ngựa, thấp giọng nói với người trong xe hai câu, chợt nghe thấy trong xe ngựa truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc. Y nhìn về Dương Thủ Văn phất tay, liền theo đoàn xe rời đi.
Tuy nhiên, trước khi đi, y hung hăng trừng mắt nhìn Lý Lâm Phủ đang trợn mắt há mồm nhìn.
- Lý lang, Lý Quá này lai lịch ra sao?
Lý Lâm Phủ chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một đàn quạ bay qua, còn kêu to: "Đồ ngốc, đồ ngốc!"
- Huynh không biết y là ai?
- Ta không biết.
Lý Lâm Phủ khóe mắt vừa nhíu, trong lòng nhất thời khẩn trương.
Nào biết được, Dương Thủ Văn theo sát phía sau nói: - Y không phải chính là Lý Quá sao, ngày đó nếu không có y hỗ trợ, ta và huynh đều gặp xui xẻo rồi.
Đúng rồi, y là công tử nhà ai? Ta thấy y phô trương không ít...
Vậy người trong xe là ai? Còn "Quá nhi", cũng không biết cô cô đang ở đâu, ha ha.
Dương Thủ Văn nói xong, không kìm nổi ngửa mặt lên trời cười một trận thật to.
Chỉ có điều lúc hắn cười, Lý Lâm Phủ hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ dùng một ánh mắt thương hại nhìn Dương Thủ Văn.
- Ngươi thật sự không biết y là ai sao?
- Ta có nhất định phải biết không?
- Được thôi, y đến từ Đông cung.
- Đông cung? Y họ Lý... Ta biết rồi, chẳng lẽ y là Hoàng thái tôn?
Không đúng, hoàng thái tôn xấp xỉ tuổi ta, tuổi của y rõ ràng không phù hợp. Vừa rồi y gọi người trong xe là tỷ tỷ, hay cũng là một vị hoàng tử?
Lý Lâm Phủ đen mặt, đã gặp người ngu xuẩn, nhưng chưa từng gặp ai ngu xuẩn như ngươi.
Dương ngốc, thật đúng là Dương ngốc... Tuy nhiên, Lý Lâm Phủ lại không thể nói toạc ra, đành phải cười một tiếng nói: - Thanh Chi quả là thông minh.
- Tỷ tỷ của hoàng tử?
Dương Thủ Văn đảo mắt, hạ giọng nói: - Vậy trong xe, chẳng lẽ là công chúa?
Suy nghĩ của hắn hoàn toàn đi chệch tư duy thông thường, hoặc nói ngay từ khi mới bắt đầu, hắn đã nghĩ sai hướng rồi.
Lý Lâm Phủ hơi sửng sốt, gật đầu nói: - Xem như thế đi.
- Chẳng lẽ là...
Sắc mặt của Dương Thủ Văn hơi đổi, theo bản năng cắn môi, trên mặt lộ vẻ do dự.
An Nhạc công chúa... hẳn là nàng ta rồi.
Trong xe kia đúng là An Nhạc công chúa, vậy chẳng phải nói cách khác, trong Thần Đô Uyển, ta sẽ xuất hiện cùng với nàng hay sao?
Dương Thủ Văn có chút không muốn nghĩ đến!
Hoặc có thể nói, ngay từ đầu hắn đã không muốn tham gia lần tụ hội này.
Trong tiềm thức, hắn đối với An Nhạc công chúa có chút ít kháng cự. Thậm chí ở một mức độ nào đó, hắn không muốn chạm mặt An Nhạc công chúa, nhưng ai có thể tưởng tượng được vẫn phải giao tiếp với đối phương. Hơn nữa từ tình hình vừa nãy, An Nhạc công chúa kia đối với hắn dường như không để trong lòng, cũng khiến cho Dương Thủ Văn càng kiên định hơn với suy nghĩ của mình.
Tuy nhiên, đổi lại là ai cũng không dễ dàng chấp nhận được việc "vị hôn thê" không thèm nhìn mình.
Dương Thủ Văn nhíu chặt mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy không vui.
Nhưng thật ra Lý Lâm Phủ ở bên cạnh không nhịn được nói: - Thanh Chi, ta cảm thấy huynh dính vào chuyện rắc rối này, sao không suy xét xem làm thế nào đối mặt với Tiên Tông Thất Hữu đây. Những người đó đều khó đối phó, tốt nhất huynh nên cẩn thận.
- Tiên Tông Thất Hữu?
Dương Thủ Văn lập tức nhớ tới lời nhắc của Lý Quá khi sắp đi.
Tuy nhiên, hắn lại mang đầy vẻ nghi hoặc hỏi: - Lý lang, Tiên Tông Thất Hữu kia là những người thế nào?
- Huynh không biết Tiên Tông Thất Hữu sao?
- Ta thật sự không biết.
Lý Lâm Phủ nghe thế, lập tức nhếch miệng cười: - Vậy làm phiền huynh rồi, Tiên Tông Thất Hữu này là bảy người Tư Mã Thừa Trinh, Trần Tử Ngang, Lư Tàng Dụng, Tống Chi Vấn, Vương Thích, Tất Cấu, Hạ Tri Chương. Trong đó Tư Mã Thừa Trinh là Thượng Thanh tông sư, còn những người khác danh tiếng đều không nhỏ. Nếu bảy người họ gây sự với huynh, Thanh Chi huynh tốt nhất nên nghĩ xem phải ứng phó thế nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất