Chương 290: Oan gia vui mừng (7)
Cung Tổng Tiên toạ lạc ở Thần Đô Uyển.
Thần Đô Uyển lúc đầu là Tây Uyển cũng được gọi là Hội Thông Uyển, được xây dựng vào năm đầu Đại Nghiệp.
Tùy Dương đế không mừng khi thế tộc Quan Lũng lớn mạnh, vì thế một lần nữa xây dựng thành Lạc Dương sau này, từ Trường An dời đến Lạc Dương thiết lập Đông Đô.
Sau này khi đến Lạc Dương, Tùy Dương đế liền hạ chỉ xây dựng Tây Uyển, trở thành nơi y yêu thích nhất.
Về sau này, Tây Uyển thay tên thành Phương Hoa Uyển, khi Võ Tắc Thiên đăng cơ cũng đã cải thiện Phương Hoa Uyển thành Thần Đô Uyển, trở thành lâm viên hoàng gia.
So với Tây Uyển lúc đầu Tùy Dương đế xây dựng thì Thần Đô Uyển có diện tích nhỏ hơn nhưng phong cảnh không kém hơn năm đó. Đường Cao Tông ở năm Hiển Khánh càng xây dựng hai cung Túc Vũ và Cao Sơn, gây hao phí khá nhiều tiền của, điều này cũng có thể thấy được y yêu thích Tây Uyển thế nào.
Mà nay Thần Đô Uyển đã trở thành nơi tụ hội của quý tộc thành Lạc Dương.
Chỉ có điều sau khi Võ Tắc Thiên đăng cơ lại đóng cửa Thần Đô Uyển, nếu không có ý chỉ của bà thì không có ai dám đi vào Thần Đô Uyển.
Tuy nhiên, việc gì cũng có ngoại lệ.
Thái Bình công chúa là con gái mà Võ Tắc Thiên sủng ái nhất, muốn sử dụng Thần Đô Uyên đương nhiên việc này cũng không thành vấn đề.
Lần này nàng ta ở Thần Đô Uyển mở tiệc gần như mời toàn bộ danh sĩ cùng quý tộc Lạc Dương, người bình thường đương nhiên không có tư cách tham dự.
- Thanh Chi, huynh có biết huynh may mắn thế nào không?
Lý Lâm Phủ cưỡi một con ngựa đi song song cùng Dương Thủ Văn, ra khỏi cửa Huy An.
Gã vô cùng hâm mộ khi thấy Dương Thủ Văn cưỡi con hãn huyết bảo mã, trong lòng không nén được tiếng thở dài. Ngựa tốt như thế cho dù trong Ngự Uyển cũng không có được bao nhiêu con. Theo gã nhận biết dường như chỉ có con Chiếu Dạ Sư Tử của An Nhạc công chúa mới có thể đánh đồng được với nó, còn những thứ khác mặc dù như Sư Tử Thông của Võ Tam Tư cũng phải kém vài phần. Có được bảo mã tốt như vậy trong tay sao không thể không vui mừng chứ?
Lý Lâm Phủ còn nhớ rõ hai ngày trước gã đến Đồng Mã Mạch Dương phủ đưa thiệp mời, vẻ mặt của Dương Thủ Văn không tốt lắm.
Có thể thấy được hắn cũng không muốn tham gia vào việc tụ họp, thái độ hiển nhiên tỏ vẻ kháng cự.
- Hiện giờ trong phường thị đều đang đàm luận đến việc tụ hội lần này, nghe nói ngay cả Thái tử và Tương Vương cũng sẽ tham dự.
- Thiệp mời Tổng Tiên hội lần này, rất nhiều người hy vọng có, có không ít người mang hòm vàng đến đổi lấy tấm thiệp mà không được, nhưng huynh xem lại huynh đi, công chúa đích thân phát thiệp mời cho huynh, huynh lại làm bộ dạng không tình nguyện như thế. Huynh không biết đâu, nếu thiếp mời này lấy từ trên chợ thì ít nhất cũng có thể mua mất ba nghìn kim đấy.
Ba nghìn kim?
Đang ngồi trên lưng ngựa nhàn nhã mà đi, đột nhiên Dương Thủ Văn nhanh chóng ngồi thẳng lên.
- Ba nghìn kim? Sao huynh không nói sớm.
- Huynh muốn làm gì?
- Nếu biết sớm tờ giấy này trị giá ba nghìn kim sao ta không mang đi bán chứ?
Lý Lâm Phủ kích động như muốn quyết đấu cùng Dương Thủ Văn, nếu không phải đánh không lại hắn thì hôm nay gã nhất định sẽ dạy dỗ hắn một chút.
Đang sống trong phúc mà không biết hưởng, Dương Thủ Văn đúng là loại người như thế.
Nếu có thể ở trong cuộc Tổng Tiên hội được Thái Bình công chúa ưu ái, nhất định có thể một bước lên mây, tuy nhiên Lý Lâm Phủ lại muốn biết được ý nghĩ của Dương Thủ Văn, hiện tại Dương Thủ Văn cũng là một người sống khá nổi bật, đoán chừng hắn muốn cuộc sống yên lành chứ không phải danh tiếng lẫy lừng. Dù sao bên cạnh hắn lúc nào cũng có những ánh mắt nhìn chằm chằm đợi hắn gây nên lỗi lầm.
- Dù huynh có muốn bán nhưng ai dám mua hay không mới là vấn đề.
- Không phải huynh nói nó có trị giá ba nghìn kim sao?
- Ba nghìn kim không sai nhưng trên giấy mời có tên huynh, hiện giờ đang ở trong thành Lạc Dương người biết huynh cũng không ít, ai dám mạo hiểm? Nếu bị phát hiện chẳng phải đắc tội cùng công chúa sao?
- Huynh nói cũng có lý.
Dương Thủ Văn lại suy sụp, bộ dáng vô cùng buồn bã, nhìn tấm thiệp trong tay thở dài nói:
- Đáng tiếc cho ba nghìn kim quá.
- Huynh thiếu tiền lắm sao?
- Đùa hoài, sống trong thành Lạc Dương này ai không thiếu tiền?
Lý Lâm Phủ cũng không phản bác lại, chỉ cười khổ lắc đầu.
Đúng vậy, tại thành Lạc Dương này, ai lại không thiếu tiền, để xây một ngôi nhà lớn ở Lạc Dương không phải là điều dễ dàng. Giống như nơi ở hiện tại của Dương Thủ Văn, một tháng chi ra hai ba trăm quan, nếu không có nhiều tiền, không có nguồn thu ổn định chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu, hai ba trăm quan! !! Lý Lâm Phủ gã hiện giờ mười tám tuổi rồi, một tháng chỉ có mười quan tiền tiêu hàng tháng.
Mười quan tiền tiêu hàng tháng có thể làm được cái gì chứ?
Đi một chuyến tới Phương Hoa viên, phỏng chừng về sẽ nhẵn túi luôn.
Hoàng Thượng mang tòa nhà đó ném cho Dương Thủ Văn chỉ sợ cũng đã nghĩ đến điểm này, chính là chờ Dương Thủ Văn phạm sai lầm.
Lúc này Lý Lâm Phủ cảm thấy Dương Thủ Văn khá đáng thương.
Thần Đô Uyển toạ lạc ở thành Tây thành Lạc Dương.
Khi Tùy Dương đế lập nên Tây Uyển, cách Chu Hồi hơn hai trăm dặm, phía Bắc kéo đến dưới chân Mang Sơn, phía Nam kéo đến Y Khuyết Quan, phía Tây càng kéo dài đến cảnh nội Tân An, quy mô của nó rất lớn. Tuy nhiên hiện giờ Thần Đô Uyển chỉ có một trăm ba mươi lý, so với Tây Uyển lúc trước nhỏ hơn rất nhiều, bên ngoài có đồi núi chắn, cũng có Giản Thủy, Cốc Thủy, Lạc Thủy chảy qua nơi này.
Còn chưa đến Thần Đô Uyển đã thấy cấm quân tuần tra xung quanh.
Hai người Dương Thủ Văn bị chặn lại một lần, lại kiểm tra thiệp mời, có đầy đủ thiệp cấm binh tuần tra mới cho qua.
- Có điểm gì là lạ.
- Sao vậy?
Lý Lâm Phủ giục ngựa chậm rãi mà đi, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
- Năm vừa rồi công chúa cũng ở chỗ này tổ chức tiệc rượu nhưng không có bảo vệ nghiêm ngặt như hôm nay.
- Vừa chặn chúng ta lại là người Giam môn vệ. Ngay cả người của Giam môn vệ cũng xuất động thì có thể nói hôm nay sẽ có nhân vật lớn xuất hiện.
- Thái tử cùng Tương Vương có tính là đại nhân vật không?
- Việc này
Lời Dương Thủ Văn vừa nói Lý Lâm Phủ cũng không phản bác.
Thái tử Lý Hiển và Tương Vương Lý Đán cũng là đại nhân vật điều này không có gì nghi ngờ cả, nhưng không biết tại sao Lý Lâm Phủ có một dự cảm có lẽ buổi tiệc rượu hôm nay sẽ phát sinh sự tình, thậm chí có thể xuất hiện tình huống không bình thường.
- Sao?
Đúng lúc này đột nhiên Dương Thủ Văn ghì chặt ngựa.
- Lý lang, những người đó đang làm gì?
Đối với việc gọi "Lý lang", trong tâm Dương Thủ Văn vô cùng kháng cự.
Lý Lang, đây là hai từ không phải để hai người yêu nhau gọi sao? Tuy nhiên trong thời đại này "lang" chỉ là một danh hiệu để gọi, gọi "Lý công tử" có chút không đúng, gọi là Ca Nô thì Dương Thủ Văn không đủ tư cách. Tuổi Lý Lâm Phủ ở đời Đường được xem là trung nam, vẫn không được xem là người nhỏ tuổi nên kết quả vẫn là Lý lang quân thích hợp nhất.
Không xa không gần, vừa vặn.
Nhưng đại đa số thời điểm mọi người liền tỉnh lược từ " quân" trong lang quân kia, vì thế chỉ còn từ lang.
Mặc dù Dương Thủ Văn có chút kháng cự với cách xưng hô như thế nhưng cũng không thể khác người, cuối cùng đành chấp nhận danh từ này.
Lý Lâm Phủ nhìn theo hướng Dương Thủ Văn chỉ, chỉ thấy một đoàn xe hướng Thần Đô Uyển mà đến.
- Ồ, có phải tại Tổng Tiên hội có biểu diễn xiếc không?.... Loại tụ hội này thường có vài màn diễn xiếc