Chương 292: Ứng chế (thượng)
Tiên Tông Thất Hữu?
Nếu không phải nghe Lý Lâm Phủ báo tên bảy người này, Dương Thủ Văn thậm chí sẽ cho rằng mình tiến vào thế giới tiên hiệp mất.
Tuy nhiên, trong bảy người này, Dương Thủ Văn ít nhất biết được ba người.
Tư Mã Thừa Trinh là tông sư đạo giáo, hình như là Mao Sơn? Dương Thủ Văn không nhớ rõ lắm, dù sao cũng có chút danh khí.
Trần Tử Ngang thì càng không cần phải nói, năm ngoái Dương Thủ Văn đã gặp ở Xương Bình.
Nhưng không phải y đã về nhà cũ ở Xạ Dương rồi sao? Theo lý thuyết hẳn là ngoài ba ngàn dặm Ba Thục, sao có thể xuất hiện ở Lạc Dương? Về phần Hạ Tri Chương, Tứ Minh cuồng khách đại danh đỉnh đỉnh, Dương Thủ Văn chẳng những biết người này, trước đó còn từng giúp y một lần. Phan Hoa của Huỳnh Dương Phan thị làm thơ vịnh liễu, nhưng bị Dương Thủ Văn vạch trần tại chỗ.
- Lý lang, Trần Bá Ngọc đến Lạc Dương rồi à?
Lý Lâm Phủ lắc đầu nói:
- Trần Bá Ngọc năm trước có đại tang, sao có thể tới Lạc Dương được?
Theo như ta biết, Tư Mã Thừa Trinh đầu năm được Thánh nhân mời, hiện giờ tạm ở trong Thượng Thanh cung; Tống Chi Vấn và Vương Thích vẫn luôn ở Lạc Dương, nhất định sẽ xuất hiện. Tất Cấu ư, hình như đảm nhiệm Tả thập di, thay thế chức vụ của Trần Bá Ngọc, trước mắt đang làm việc ở Trường An, Lư Tàng Dụng là người của Thái Bình công chúa, lần tụ hội này của công chúa, y nhất định sẽ có mặt.
Còn có Hạ Tri Chương, hôm trước y cũng đã tới Lạc Dương, hiện giờ đang ở Thượng Thanh cung...
Bảy người này đều là thần tiên thuật, ngày thường cũng thích tụ tập với nhau luận đàm những chuyện kì ảo, cho nên người đời xưng là Tiên Tông Thất Hữu.
Dường như nhìn ra trong lòng Dương Thủ Văn đang căng thẳng, Lý Lâm Phủ liền mở miệng giải thích.
- Kỳ thực, huynh cũng không phải lo lắng.
Tiên tông thất hữu cũng không phải người không nói đạo lý. Tư Mã Thừa Trinh khí phách lớn, Hạ Tri Chương lại là người rộng rãi. Đúng rồi, huynh không phải quen biết Trần Tử Ngang sao? Lư Tàng Dụng đó và Trần Tử Ngang quan hệ rất tốt, chắc cũng sẽ không làm khó ngươi.
- Vậy sao?
Dương Thủ Văn cười cười, hồn nhiên không thèm để ý nói:
Cho dù bọn họ thực sự tìm ta gây phiền toái, ta cũng cần gì phải sợ?
Keng, keng, keng!
Ngươi lại nói dối rồi... Cũng không biết mới vừa rồi là ai nghe nói có người sắp tìm mình gây phiền toái, sắc mặt như bị táo bón chứ!
Lý Lâm Phủ không nhịn được âm thầm cười lạnh hai tiếng, càng quyết định, sau khi chấm dứt chuyện này, tuyệt đối không có bất kỳ lần nào xuất hiện cùng Dương Thủ Văn nữa. Người này trên mình liên tiếp có nhiều phiền toái, thật sự rất là ầm ĩ! Vướng phải chuyện không hay, tiếp theo bị kéo xuống nước, đến lúc đó Dương Thủ Văn hắn có lẽ có thể thoát thân, nhưng Lý Lâm Phủ y nên làm thế nào cho phải đây?
- Một khi đã như vậy, chúng ta mau đi nhanh lên đi.
Lý Lâm Phủ không muốn nói lời vô nghĩa với Dương Thủ Văn nữa, vì thế giục ngựa về phía trước.
Dương Thủ Văn thì vẻ mặt kinh ngạc, không biết Lý Lâm Phủ tại sao phải thay đổi thái độ như thế.
Nói thật, hắn cảm thấy khá hứng thú với Lý Lâm Phủ.
Cái tên “Khẩu phật tâm xà” nổi tiếng trong lịch sử, hiện giờ vẫn là một cục thịt ngây ngô, cũng không biết tương lai y sẽ trải qua cái gì, một cục thịt tươi như vậy, tiến hóa thành một tướng quốc lòng lang dạ sói thế nào đây?
Nghĩ đến đây, Dương Thủ Văn không kìm nổi trong lòng cười ha hả hai tiếng, liền thúc ngựa đuổi theo Lý Lâm Phủ.
Cửa chính Thần Đô Uyển, tọa lạc bên kênh Long Lân.
Khi Tùy Dương đế mới xây dựng cải tạo Tây Uyển, bên trong có mười sáu viện, tụ lại ở kênh Long Lân.
Lúc hai người Dương Thủ Văn đến cửa chính Thần Đô Uyển, chỉ thấy xe ngựa nối đuôi mà vào, xung quanh thủ vệ nghiêm mật.
Sau khi hai người trình thiệp mời, liền dẫn ngựa đi vào trong Thần Đô Uyển, chỉ thấy trong Thần Đô uyển này có những cây cầu nối tiếp nhau, dương liễu điểm tô, hoa thơm cỏ lạ, đình đài lấp lánh. Trong Thần Đô Uyển, có một cái hồ nhân tạo rộng mười dặm, ven bờ chỉ thấy dương liễu lay động trong gió. Trong hồ nhân tạo, sóng nước lăn tăn, dưới ánh mặt trời lại càng đẹp mắt.
Trong hồ, có ba hòn đảo, tên là Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu.
Ba núi cách nhau ước chừng ba trăm bước, núi nổi trên mặt nước chừng hơn trăm trượng, mười sáu cung Tùy Dương đế kiến tạo trong truyền thuyết cũng ẩn ở trong đó.
Sớm đã có thuyền hoa, thả neo ở ven hồ.
Hai người Dương Thủ Văn dẫn ngựa lên thuyền, thuyền hoa chầm chậm chạy nhanh ra xa khỏi bờ, đi tới đảo Doanh Châu trong hồ.
Người thuyền phu kia ăn mặc trang phục như một cung nga. Một đám diện mạo xinh đẹp, giống như tiên nữ trên trời vậy.
- Khi còn sống, nếu được nhìn thấy tiên sơn thật sự, chết cũng không tiếc.
Đứng ở đầu thuyền, Lý Lâm Phủ không kìm nổi phát ra một tiếng cảm thán.
Dương Thủ Văn lại không chú ý đến điều này, tò mò đặt câu hỏi:
- Xin hỏi vị tỷ tỷ này, tại sao không đợi người trên thuyền đông đủ rồi mới cho thuyền đi?
Lý Lâm Phủ không kìm nổi quay đầu lại, liếc nhìn Dương Thủ Văn.
Người này chính là Dương Thanh Chi đã viết nên “Ái liên thuyết” đó sao?
Cảnh đẹp như thế không thưởng thức, lại chỉ quan tâm đến chuyện vụn vặt này, thật sự không biết hắn là thật sự có tài, hay là ngu si đây?
Cung nga chèo thuyền cười nói:
- Thanh Chi tiên sinh không cần cảm thấy lạ, Công chúa đã lệnh cho ta chờ công tử bên bờ, bảo nô tì không cần tiếp dẫn những người khác.
Nói cách khác, chiếc thuyền hoa này là dành riêng để đón Dương Thủ Văn.
- Thanh Chi, thể diện thật lớn.
Lý Lâm Phủ không kìm nổi có chút ghen ghét, nửa giả nửa thật cười nói.
Dương Thủ Văn giật mình, quay đầu liếc nhìn Lý Lâm Phủ, chợt cười nói:
- Lý lang đừng vội giễu cợt ta, đây chỉ là được Thái Bình công chúa coi trọng mà thôi.
- Không phải Thái Bình công chúa.
Cung nga cười nói:
- Là An Nhạc công chúa lệnh cho nô tì đến đón.
- Hả?
- Công chúa còn nói, mời Thanh Chi tiên sinh chuẩn bị sẵn sàng, khi lên núi, nói không chừng sẽ có khảo giáo, đừng để mất mặt Đông cung.
Dương Thủ Văn ngây ngẩn cả người, nhìn cung nga kia, lại nhìn Lý Lâm Phủ một chút.
Lý Lâm Phủ nhún vai một cái, ý kia rõ ràng muốn nói: Ngươi đừng hỏi ta, ta không biết gì cả.
Còn có khảo giáo?
Dương Thủ Văn giật mình kinh hãi, vội hỏi:
- Xin hỏi tỷ tỷ, không biết khảo giáo là gì?
- Đây cũng không phải điều nô tì có thể biết được, đến lúc đó, lang quân tự nhiên sẽ rõ ràng.
Muốn hỏi nữa, cung nga chỉ cười mà không nói.
Dương Thủ Văn lại cười khổ trong lòng, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao cho tốt.
Tuy nhiên, An Nhạc công chúa sẽ hảo tâm nhắc nhở ta sao? Dương Thủ Văn có chút không tin tưởng lắm. Nếu như nói thuyền này là Lý Hiển phái tới, thậm chí nói Thái Bình công chúa phái tới, hắn đều tin. Duy chỉ có An Nhạc công chúa... Ấn tượng ban đầu có đôi khi đích xác là rất mạnh mẽ. Dương Thủ Văn tự nhận mình không biết An Nhạc công chúa, vì sao nàng phải hảo tâm nhắc nhở ta đây?
Chỉ có Lý Lâm Phủ ở bên cạnh là cười trộm không ngừng.
Đồ ngốc này, thật ra cũng rất thú vị!
Thuyền dừng bên đảo Doanh Châu, chỉ thấy kì hoa dị thảo ven bở đua nhau nở rộ, lại càng không cần nhìn đến lầu các lập lòe.
Thuyền cập bờ, Dương Thủ Văn giao ngựa cho cung nga, cùng Lý Lâm Phủ đi dọc theo đường núi.
Doanh Châu này ở độ cao ba trăm mét so với mặt nước, có thể thấy lúc trước Tùy Dương đế kiến tạo ba ngọn tiên sơn này đã hao phí tới bực nào.
Đường núi trải đá, ven đường chỉ thấy ba bươc một đồi, năm bước một trạm canh, có cấm quân thủ vệ.
Lúc này, đã có không ít người tới Doanh Châu, túm năm tụm ba, hoặc chuyện trò vui vẻ, hoặc tụ họp thành đoàn thưởng thức cảnh đẹp. Dương Thủ Văn và Lý Lâm Phủ ở trong đó, liền có vẻ hơi trẻ, cho nên dọc đường đi thỉnh thoảng có người nhìn họ với ánh mắt ngh ngờ.
- Thanh Chi, huynh có phát hiện ra, nơi này gần như không ai biết huynh, có phải thấy có chút mất mát không?
Dương Thủ Văn đang thương thức cảnh đẹp ven đường, nghe thấy Lý Lâm Phủ vừa nói như vậy, không khỏi mỉm cười.
- Ta dù gì cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chưa bao giờ hy vọng xa vời người trong thên hạ đều biết đến ta, ta có gì để mất mát chứ?
- Huynh cũng nghĩ thật thoáng mà.
- Không thì sao? Chẳng lẽ ta phải chạy ra hét lớn, ta là Dương Thủ Văn... Ai thèm quan tâm huynh là thần thánh phương nào?
Lý Lâm Phủ ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Chỉ có điều, cuộc nói chuyện của hai người truyền đến tai hai người phía sau.
- Hậu sinh phía trước kia, xin dừng bước.
Một giọng nói trung niên vang lên, không khỏi tiến lên hai bước.
Dương Thủ Văn và Lý Lâm Phủ dừng bước nhìn lại, chỉ thấy hai người kia ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, một người mặc áo xanh, gương mặt Trương Quốc Tự mặt to mày rậm, ngũ quan đoan chính, lộ ra một vẻ dũng cảm, mà nam tử bên cạnh y, thì thoạt nhìn hơi gầy, dung mạo tuấn mỹ, một thân bạch y tay áo tung bay, tựa như thần tiên vậy.
- Vừa rồi ta nghe thấy, ngươi nói ngươi là Dương Thủ Văn?
Nam tử áo xanh đi lên trước Dương Thủ Văn, cười hỏi.
Dương Thủ Văn ngẩn ra, khẽ gật đầu:
- Tiểu tử chính là Dương Thủ Văn.
Tuổi cũng kém khá nhiều, tự xưng một tiếng tiểu tử cũng hợp lý.
- Dương Thanh Chi “Sĩ cam phần tử bất công hầu” ?
- À, đúng vậy.
- Dương Thanh Chi “Tùy phong tiềm nhập dạ, nhận vật tế vô thanh” ?
- Vâng.
Sau khi nam tử áo xanh kia nghe xong, không kìm nổi bật cười ha hả.
Y quay đầu nhìn người áo trắng nói:
- Bạch Vân Tử, ta không đoán sai.
Người mặc áo bào trắng kia mỉm cười khẽ gật đầu, nói với Dương Thủ Văn:
- Không ngờ lại gặp được Thanh Chi ở đây, thật là có duyên.
Tuy nhiên, ta thấy Thanh Chi đi đường dài đã mệt mỏi lại vẫn bình ổn như không, giống như pháp môn của đạo gia?