Chương 293: Ứng chế (hạ)
Dương Thủ Văn nghe thế, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hắn vốn tu luyện Kim thiền dẫn đạo thuật, chính là công pháp đạo gia.
Cho tới nay, ngoại trừ người thân cận, cũng không có người ngoài nào biết được. Thật không ngờ, người mặc áo bào trắng này lại liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
- Khi còn bé ta đần độn, tổ phụ đã giúp thần hồn ta không bị hao tổn, cho nên dùng một môn công pháp từ núi Võ Đang để ta tu luyện.
- Tổ phụ ngươi, có phải Dương Đại Phương?
- Hả?
Người mặc áo bào trắng không đợi Dương Thủ Văn kịp phản ứng, mỉm cười một tiếng nói:
- Nếu tu luyện được công pháp đạo gia, tại sao lại phải dựa vào Phật môn để nổi tiếng?
- Ta?
- Ngươi không cần phải trả lời vội, nếu là hậu thế của cố nhân, sau khi Tổng Tiên hội chấm dứt, ta và ngươi sẽ còn gặp lại.
Người áo trắng nói xong, gật đầu với nam tử áo xanh, rồi nghênh ngang men theo đường núi rời đi.
Dương Thủ Văn và Lý Lâm Phủ thì đứng trên sơn đạo, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời đều có chút mờ mịt.
Hai người kia là ai ?
Nghe tiếng nói, bọn họ dường như đối với Dương Thủ Văn có chút bất mãn, nhưng vừa rồi lại không có địch ý.
Đặc biệt người áo trắng kia, hình như có quen biết tổ phụ của Dương Thủ Văn. Điều này cũng làm cho Dương Thủ Văn nhất thời cảm thấy hồ đồ.
- Lý lang, có biết hai người kia không?
Lý Lâm Phủ lắc đầu nói:
- Huynh nói ta là cái gì cũng hiểu sao? Sao có thể biết tất cả mọi người chứ.
Hình như, Dương Thanh Chi này lại có thêm một phiền toái quấn thân rồi.
Lý Lâm Phủ cảm thấy, kẻ như Dương Thủ Văn, đúng là thật thất bại. Chẳng làm chuyện gì hết, lại biến thành kẻ thù khắp thiên hạ, ngay cả đám lão nương kia cũng lòng mang bất mãn đối với hắn. Thôi thôi, chỉ lần này thôi, về sau kiên quyết không thể xuất hiện cùng hắn… Ừm, sau khi tập hội chấm dứt, ta sẽ nghĩ cách trở về Trường An, rời khỏi chỗ thị phi này.
Lý Lâm Phủ cảm thấy đã quyết được chủ ý, cùng bước lên từng bậc thềm với Dương Thủ Văn.
Khi hai người lên tới sườn núi, đã thấy địa thế đột nhiên trống trải, nhất là cửa đá rất to chắn ngang trước mặt. Bên ngoài cửa đá kia, có vệ sĩ mặc áo đen thủ vệ. Hồng La Hán cực lớn trên đỉnh đầu đứng sừng sững trước cửa đá, bóng che một loạt bàn, sau bàn có nữ cung nga hầu phụng, trên bàn bày giấy và bút mực, Thượng Quan Uyển Nhi liền ngồi dưới bóng Hồng La Hán, mặc cung trang, điềm tĩnh dịu dàng, trên lúm đồng tiền như hoa ẩn hiện một nụ cười ôn hòa, chỉ nhìn những người bên ngoài cửa đá, cười mà không nói.
- Huynh đài, đây là đang làm gì?
- Tài tử duyên dáng kia ra đề mục, muốn ta ngẫu hứng làm thơ, nếu không sẽ không được lên dao đài.
Lý Lâm Phủ nghe thấy lập tức hiểu ra, đây chỉ sợ là khảo giáo mà An Nhạc công chúa đã truyền lời.
Y vội vàng trở lại bên cạnh Dương Thủ Văn, thấp giọng nói qua tình hình với hắn, rồi sau đó nhìn hắn nói:
- Thanh Chi, thế nào? Có dám chắc hay không?
Lý Lâm Phủ mặc dù có chút không thích Dương Thủ Văn, nhưng trước mắt hai người vẫn là châu chấu trên một đường thẳng.
Y cùng Dương Thủ Văn tiến đến, nếu Dương Thủ Văn không thể hoàn thành khảo giáo, y cũng đừng mong vượt qua cửa lớn bằng đá kia. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Dương Thủ Văn nhất định sẽ mất sạch thanh danh, mà Lý Lâm Phủ y sợ rằng cũng sẽ gặp phải tai bay vạ gió.
Trong ánh mắt Lý Lâm Phủ lộ ra vẻ chờ đợi.
Mà trong lòng Dương Thủ Văn lại cười khổ: Quả nhiên là như vậy.
Hắn đang do dự có nên đi qua hay không, lại chợt nghe có một người cao giọng hô:
- Không biết Dương Thanh Chi “Xuân dạ hỉ vũ” đã tới chưa?
- Dương Thanh Chi là ai?
- Tên này sao lại nghe có chút quen quen nhỉ?
Mọi người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Chỉ thấy trong đám người có một nam tử tuấn mỹ đi ra, tuổi chừng ba mươi, tuấn tú lịch sự, khí độ bất phàm.
- Xin hỏi… Thanh Chi tác giả của “Tây Du” đã tới chưa?
Nam tử này vừa đi ra, ngay lập tức có người nhận ra lai lịch.
- Đây chẳng phải là Lư Tàng Dụng sao?
Lư Tàng Dụng, tự Tử Tiềm, là người của họ Lư ở Phạm Dương.
Có lẽ rất nhiều người cũng không biết y, nhưng nếu nhắc tới một câu, nhất định đều có nghe nói qua, đó chính là Chung Nam tiệp kính.
Đúng vậy, Lư Tàng Dụng này chính là nhân vật chính trong Chung Nam tiệp kính.
Ánh mắt của y như điện, nhìn quét qua đám người, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ Dương Thủ Văn và Lý Lâm Phủ.
Lư Tàng Dụng bước nhanh hai bước, đi tói trước mặt Dương Thủ Văn:
- Các hạ chính là Dương Thanh Chi?
- Đúng vậy.
Ta nghe nói, Dương Thanh Chi tài học hơn người, được Trịnh Tam Nương truyền thụ y bát từ chốn u minh, cũng không biết là thật hay giả. Tuy nhiên, “Xuân dạ hỉ vũ” của ngươi đích xác không tầm thường. Hôm nay được chiêm ngưỡng ba tòa tiên sơn, chắc chắn có thể làm ra tác phẩm lớn.
Dương Thủ Văn không biết, tại sao mình lại đắc tội với Lư Tàng Dụng này, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Chỉ thấy Lư Tàng Dụng hơi nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt khinh thường, sau đó liền xoay người đi tới dưới bóng Hồng La Hán, khom người nói:
- Mời Thượng Quan cô nương ra đề.
Thượng Quan Uyển Nhi lúc này cũng nhìn thấy Dương Thủ Văn, trong mắt hiện lên tia vui mừng.
Nàng không biểu lộ trước mặt người khác, nhưng trong lòng đã đưa ra quyết định, sẽ nhường một chút để Dương Thủ Văn vượt qua được.
Ai có thể lường trước, Lư Tàng Dụng này lại đột nhiên nhảy ra ngoài, khiến Thượng Quan Uyển Nhi có chút trở tay không kịp.
Trong lòng lại nảy ra một tia tức giận, nhìn ánh mắt Lư Tàng Dụng, cũng trở nên không giống lúc trước cho lắm.
Nàng vừa định mở miệng, đã thấy phía sau có một thanh niên tuấn mỹ ghé tai nàng thấp giọng nói hai câu, khiến Thượng Quan Uyển Nhi hơi thay đổi sắc mặt.
- Hóa ra là Tử Tiềm… Tử Tiềm tài hoa, đương nhiên không cần nói rườm rà.
Vậy đi, hôm nay dạo chơi trong viên, hay là Tử Tiềm ngẫu hứng làm một bài thơ ứng chế đi.
Ứng chế thơ này, là một hoạt động do hoàng đế hạ chiếu mà viết văn làm thơ, chủ yếu phục vụ nhu cầu giải trí của quân vương, ca tụng thái bình, ca ngợi phong tục. Hoạt động này là do Hán Vũ Đế khai sáng, còn giữ tới nay, dần dần biến thành một hình thức văn học.
Lư Tàng Dụng nghe thấy, vội hỏi:
- Kính xin Thượng Quan cô nương cho đề.
Thượng Quan Uyển Nhi dường như cũng không muốn làm khó Lư Tàng Dụng, liền mở miệng nói:
- Đã dạo trong viên, vậy thì lấy Tây Uyển này làm đề đi.
- Tuân mệnh!
Lư Tàng Dụng đi tới trước bàn, trầm ngâm một lát rồi cầm bút viết.
Một lát sau, một bài thơ ứng chế đã được sáng tác hoàn thành, lúc này tùy tùng tiến lên, nâng bài thơ lên đọc:
- Thiên du long liễn trú thành nhân
Thượng uyển trì quan vãn canh tân.
Dao đài bàn nhập hoàng sơn lộ
Ngọc hạm bàng lâm huyền bá tân.
Mai hương dục đãi ca tiền lạc
Lan khí tiên quá tửu thượng xuân
Hạnh dự bách đài xưng hiến thọ
Nguyện bồi thiên mẫu cập nông thần.*
(* Bài “Phụng hòa lập xuân du uyển nghênh xuân ứng chế - Thơ cổ)
Nội thị đọc xong, trong đám người tuôn ra những tràn vỗ tay ủng hộ.
Xét phương diện là một bài thơ ứng chế, bài thơ này của Lư Tàng Dụng có thể nói là tác phẩm xuất sắc.
Chỉ có điều Thượng Quan Uyển Nhi thật ra cũng không động tâm, thơ ứng chế này nói thật lòng không có gì thú vị, cho nên nàng cũng chỉ phê lời bình lên giấy thôi. Đối với việc này, Lư Tàng Dụng cũng không bất mãn, cúi người thi lễ rồi bước qua cửa đá.
Tuy nhiên, y không lập tức rời khỏi, mà đứng sau cửa đá, nhìn về phía Dương Thủ Văn.
Dựa theo hành động này của y, mọi ánh mắt trong phút chốc đều tập trung trên người Dương Thủ Văn.
Thượng Quan Uyển Nhi có chút không nghĩ ra đề mục, cũng là thân bất do kỷ.
- Thanh Chi, ngươi có đồng ý thử một lần hay không?
Đã đến trước mắt thế này, Dương Thủ Văn muốn lùi cũng không có chỗ thối lui.
Hắn hít sâu một hơi, cất bước đi lên trước.
Chỉ mong, vốn đọc sách hơn mười năm nằm trên giường ở kiếp trước, kiếp này có thể phát huy công dụng.
- Mời Thượng Quan tài tử ban đề.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa định chuẩn bị mở miệng, thanh niên tuấn mỹ kia đưa một tờ giấy cho nàng, rồi sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Dương Thủ Văn.
Có ý gì?
Dương Thủ Văn cảm thấy không hiểu ra sao.
Thanh niên này, hắn cảm giác có chút quen mắt, rồi lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi bị bao phủ một tầng sắc xanh, quay đầu liếc nhìn thanh niên kia một cái, trong mắt hiện lên chút sắc lạnh.
- Thượng Quan tài tử bớt giận, mong muốn này của Minh Ngọc, là công chúa sai bảo.
Thượng Quan Uyển Nhi hừ một tiếng:
- Thế thì, ta sẽ tìm nàng hỏi cho ra lẽ.
Công chúa trong lời người thanh niên, cũng không phải An Nhạc công chúa, mà là người khởi xướng Tổng Tiên hội hôm nay, Thái Bình công chúa.
Thượng Quan Uyển Nhi lướt mắt qua tờ giấy, mày hơi nhăn lại, trầm giọng nói:
- Thanh Chi, Công chúa điện hạ đích thân ra đề mục, lấy cung tự làm lục vận.
Sau cửa đá, Lư Tàng Dụng lộ ra nét vui sướng khi thấy người gặp họa.
Mà trong đám người càng truyền đến một trận tiếng xì xào.
Đề mục này, so với đề mục Thượng Quan Uyển Nhi ra cho Lư Tàng Dụng, khó hơn rất nhiều.
Trong lòng Dương Thủ Văn cũng không ngăn được âm thầm cười khổ.
Hắn thật ra cũng biết làm lục vận, nhưng lấy cung tự để vận, thật sự có hơi khó khăn. Mấu chốt nhất chính là, đây là thơ ứng chế, cần ca tụng Quân vương, thơ giống như vịnh người hay tiên bình thường không thể sử dụng.
Đi tới trước bàn, hắn trầm ngâm không nói.
Một đôi mắt dừng trên người hắn, vẻ mặt của mọi người lại không giống nhau.
Làm được, nhất định phải làm được… Nếu không thể diện của ta mất hết rồi còn đâu! Lý Lâm Phủ âm thầm cầu nguyện trong lòng, trong mắt càng toát ra vẻ lo âu. Mà sau cửa đá, càng có một đôi mắt đẹp ngắm nhìn Dương Thủ Văn, lộ ra vài phần quan tâm.
Sau một lúc lâu, Dương Thủ Văn nhấc bút, viết như bay.
Cung nga mài mực cho hắn híp mắt, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười kì lạ.
Đợi Dương Thủ Văn viết xong, cung nga lui ra, có nội thị tiến lên, nâng thơ lên, khom người đưa tới trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.
- Minh Ngọc, nếu là Công chúa ra đề mục, vậy để ngươi đọc đi.
- Đây là vinh hạnh của Minh Ngọc.
Thanh niên tuấn mỹ nhận lấy bài thơ, đọc lướt qua một lượt, rồi cất tiếng:
- Thủy trướng phương đường lục
Hoa khai cấm dược hồng
Đồng chiêm vạn thừa chủ
Thân ngự lục quân cung
Khúc ứng sô ngu tiết
Xuân hồi Thái Hạo Công
Hoàn tu ế đại hủy
Hà chính lạc kinh hồng
Nhất tiến thiên sơn định
Tam biến hổ huyệt không
Tầm dương xạ giao giả
Ninh dữ thử thì đồng.