Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 294.1: Khiến ta không được vui vẻ

Chương 294.1: Khiến ta không được vui vẻ
Nói đến bài thơ ứng chế này, có thể xuất hiện ở bất kì thời đại nào.
Nói thẳng ra, chính là tán ca!
Ngươi khen ngợi thế nào cũng không sao hết, thậm chí có cảnh hay không cũng chẳng sao, chỉ cần ca ngợi là được. Các triều đại đổi thay, có vô số con người làm loại thi từ này cho quân vương, trong đó bao gồm cả những nhân vật người đời sau đã nghe nhiều đến thuộc.
Nhạc Phi, rất nhiều người biết đó là một vị đại anh hùng.
Nhưng trước mặt đế vương, y cũng không thể tránh được việc làm thơ ứng chế, để khiến quân vương vui vẻ.
Loại thơ này cũng là loại thơ Dương Thủ Văn thấy khó chịu nhất.
Nhưng người dưới mái hiên, làm sao có thể không cúi đầu. Mặc dù hắn trong lòng không vui, cũng chỉ có thể cắn răng, viết xuống thơ ứng chế.
Mà đối với thơ ứng chế, cũng rất khó bình phẩm tốt xấu hay dở.
Nội dung thơ ứng chế trên đại thể đều cùng một ý, đơn giản là vận dụng điển cố và từ ngữ một cách trau chuốt mà thôi. Bài thơ ứng chế này của Dương Thủ Văn là thi nhân đời Tống Dương Ức Sở làm. Sau khi thanh niên tuấn mỹ kia đọc lên, đám người đứng ngoài xem lại lặng ngắt như tờ.
Đề mục đáp đúng, thơ làm cũng không tồi.
Nhưng thân phận đặc biệt như Dương Thủ Văn, người vây xem cũng chỉ có thể nói năng thận trọng, không dám bình luận.
So sánh với bài kết thúc khảo giáo của Lư Tàng Dụng vừa rồi, toàn trường lập tức trở nên có chút lúng túng.
Thượng Quan Uyển Nhi nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua những người ở đây.
- Bài thơ này của Thanh Chi, thật ra đã vận “cung” rồi, văn từ cũng cực kỳ tuyệt đẹp, thiếp thân nghĩ có thể phán là thượng đẳng.
- Đợi đã!
Thượng Quan Uyển Nhi vừa thốt ra lời, lập tức có người đứng dậy.
- Thượng Quan cô nương, thiết nghĩ thơ của Tử Tiềm và thơ của Dương Thanh Chi cũng ngang tầm nhau, phê thơ của Tử Tiềm là trung thượng, mà của Dương Thanh Chi lại là thượng đẳng?
Người này vừa đứng ra, lập tức khiến một trận nghị luận xôn xao.
Thượng Quan Uyển Nhi mày đẹp khẽ chau lại, nhìn người nọ một cái, không khỏi có chút khó xử.
Người này tên là Đỗ Thẩm Ngôn, nghe nói là hậu nhân của danh tướng Đỗ Dự triều Tấn. Sở dĩ khó xử là vì Đỗ Thẩm Ngôn này cũng là người ứng chế thơ rất giỏi. Mấy năm trước, y từng nhờ một bài “Túc vũ đình thị yến ứng chế” mà được Võ Tắc Thiên khen ngợi, hiện giờ được phong quan Bái thiện bộ viên ngoại lang. Nếu y nói sàn sàn như nhau không phân biệt được, cho dù là Thượng Quan Uyển Nhi cũng không thể bác bỏ.
Không có cách nào, ai bảo người ta là chuyên gia chứ?
Dương Thủ Văn vừa nghe xong, lập tức có một cảm giác bực bội một cách khó hiểu.
Hắn đang muốn mở miệng, chỉ thấy từ trong đám người có một người nữa bước ra, cười nói:
- Lời ấy của Đỗ viên ngoại sai rồi.
Nếu dựa vào việc dùng từ ngữ trau chuốt hoa mỹ, Dương Thanh Chi dùng chữ “Cung” để ứng chế, đích thực sàn sàn như bài thơ của Tử Tiềm. Tuy nhiên, trong thơ Dương Thanh Chi lại khéo léo vận dụng điển cố Tiết công bình định Đột Quyết. Chuyện này trước đây Thánh nhân cực kì đề cao, Tiết công mới có thể từ Thanh Châu trở về. Ngày xưa ta nghĩ đến, nếu dùng cách nói này, bài thơ của Dương Thanh Chi có phần hơn của Tử Tiềm rồi.
- Người này, là Tả bổ khuyết Trương Thuyết.
Lý Lâm Phủ thấy thế, vội vàng ghé tai Dương Thủ Văn giới thiệu.
Trương Thuyết?
Dương Thủ Văn nghe nói tới cái tên này, không khỏi sửng sốt, không kìm nổi cao thấp đánh giá người này.
Trương Thuyết, danh tướng Thịnh Đường, từng được ba lần phong tướng, chấp chưởng văn đàn ba mươi năm, cũng là một thế hệ đại văn tông của Thịnh Đường thời kì trước.
Luận về tài hoa, Trương Thuyết hơn xa Đỗ Thẩm Ngôn.
Nếu như nói về ứng chế thơ, Truong Thuyết lại chỉ làm “Tam giáo châu anh”, quyền uy này càng không phải người như Đỗ Thẩm Ngôn có thể so sánh được.
Dương Thủ Văn thấy y đi ra, trên mặt lộ ra chút ý cười cổ quái.
Trong những người trước mắt này, chỉ sợ rất nhiều người cũng không có tiếng tăm, nhưng ai có thể nghĩ đến, mười mấy năm sau bọn họ đều sẽ trở thành một phần tử không thể thiếu được của Thịnh Đường. Nhìn thấy rất nhiều danh nhân vì hắn mà phát sinh tranh chấp, Dương Thủ Văn trong lòng chẳng biết tại sao lại có một cảm giác đắc ý khó hiểu. Hắn nhìn xung quanh mọi người trước cửa đá, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Lư Tàng Dụng.
Về cơ bản hắn đã hiểu vì sao Lư Tàng Dụng có địch ý với mình.
Phạm Dương Lư gia!
Nhớ ngày đó, hắn ở Xương Bình không thèm nể mặt Lư gia.
Khi đó, hắn không sợ hãi, dám cẩu thả cuồng ca, lấy một kẻ tay trắng nhỏ nhoi lại dám đối kháng với quái vật lớn như Lư gia kia, vẫn không hề lùi bước. Nhưng hiện tại, hắn đã có lá chắn là Trịnh gia, lại làm quen với rất nhiều người, trở nên cẩn thận hơn nhiều.
Đây không phải là ta. Không phải là ta mà!
Nghĩ đến đây, Dương Thủ Văn bỗng sinh ra một cảm giác bối rối không hiểu.
Hắn không nghe Trương Thuyết và Đỗ Thẩm Ngôn tranh luận nữa, mà đi tới trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi:
- Cô cô, có thể uống rượu không?
Xưng hô bất thình lình khiến Thượng Quan Uyển Nhi sửng sốt.
Nhưng chợt, đôi mắt trong như nước, dịu dàng quyến rũ kia rủ xuống, toát ra tia sáng vui sướng.
- Thanh Chi thích uống rượu à?
- Tâm trạng hơi bực bội, muốn say một lần.
Thượng Quan Uyển Nhi không trách tội cách xưng hô “Cô cô” kia của Dương Thủ Văn chút nào, ngược lại cười vẫy tay một cái:
- Người đâu, đem Lang Quan Thanh của ta tới đây.
Lang Quan Thanh là một loại rượu cao lương, đến từ Trường An.
Thượng Quan Uyển Nhi không biết Dương Thủ Văn muốn làm gì, nhưng nàng tin tưởng, Dương Thủ Văn cũng không phải người lỗ mãng.
Hiện giờ, trước mặt toàn bộ quý tộc danh sĩ Lạc Dương, chính là lúc dương danh lập vạn.
Có nội thị khom người mang một vò rượu tới, đưa đến trước mặt Dương Thủ Văn.
Chỉ thấy thanh niên tuấn mỹ kia mang chén rượu tới, đang định đưa tới, không ngờ Dương Thủ Văn lại đưa tay, một chưởng đập vỡ nê phong.
Hắn cũng không quan tâm đến ánh mắt nghi hoặc của mọi người, ngửa đầu uống ừng ực bình rượu kia.
Rượu chảy ra từ khóe miệng, nháy mắt làm ướt quần áo hắn. Mà Dương Thủ Văn lại hồn nhiên như không, vò Lang Quan Thanh năm cân, bị hắn uống hết trong nháy mắt. Gió núi thổi qua, cảm giác say dâng lên, Dương Thủ Văn lập tức cảm thấy luồng nhiệt nóng xông lên.
- Thanh Chi, ngươi làm gì vậy?
Lý Lâm Phủ vội vàng tiến lên, muốn ngăn cản Dương Thủ Văn.
Nào biết được Dương Thủ Văn lại kéo tay y:
- Ca Nô, ta viết, ngươi đọc, thế có được không?
- Hả?
Lý Lâm Phủ ngẩn ra, không hiểu rõ ý Dương Thủ Văn.
Tuy nhiên Dương Thủ Văn đã đẩy y ra, đi đến trước án. Chỉ thấy hắn một tay nắm lấy góc bàn, lập tức nâng cái bàn hơn mười cân lên, rồi sau đó lại đi tới trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi, buông cái bàn xuống.
- Cô cô, xin hãy mài mực cho ta.
Trong phút chốc, xung quanh truyền đến một trận tiếng ồ lên.
- Lớn mật, dám vô lễ với Thượng Quan cô nương.
Đám người Đỗ Thẩm Ngôn và Lư Tàng Dụng vội đứng lên quát to.
Nào biết được Dương Thủ Văn lại híp mắt lại nhìn Đỗ Thẩm Ngôn:
- Đỗ viên ngoại sao lại tức giận? Ta nghe nói Viên ngoại lang lòng dạ rộng rãi, năm đó đắc tội Chu Quý Trọng, kết quả bị giáng chức thành Ti bộ tham quân. Lệnh lang dùng tính mạng vật lộn, đổi lấy việc Đỗ viên ngoại quay lại thần đô, Thánh nhân hỏi Đỗ viên ngoại có cao hứng hay không? Đỗ viên ngoại hoa chân múa tay sung sướng, còn làm một cuốn sách “Hoan hỉ thi”, có được Viên ngoại lang hôm nay, ha ha ha, tiểu tử thật nghi ngờ, không biết viên ngoại lang còn nhớ phần mộ Đỗ lang xây ngoài cửa Kiến Xuân Môn hay không?
Một câu, khiến Đỗ Thẩm Ngôn biết sắc mặt, mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Đầu năm, Đỗ Thẩm Ngôn đắc tội với Chu Quý Trọng, bị giáng chức làm Ti hộ tham quân. Con của Đỗ Thẩm Ngôn Đỗ Tịnh cũng cảm thấy phẫn nộ, vì thế ở chính nguyên thập ngũ, thừa dịp Chu Quý Trọng mở tiệc rượu trong phủ, vụng trộm trà trộn vào đó, rồi sau đó ám sát Chu Quý Trọng.
Đỗ Tịnh, cũng bởi vậy người Chu phủ chém loạn mà chết.
Võ Tắc Thiên sau khi biết tin, triệu Đỗ Thẩm Ngôn về Lạc Dương.
Ngày đó, bà hỏi Đỗ Thẩm Ngôn trở lại Lạc Dương có vui không, Đỗ Thẩm Ngôn hoa chân múa tay sung sướng, cũng viết thơ vui để cảm tạ Thánh ân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất