Chương 295.1: Ngươi muốn lấy lòng ta?
Tổng Tiên cung là cung điện lớn nhất của đảo Doanh Châu.
Tổng quản chúng tiên, hiệu lệnh thiên hạ, có lẽ chính là hàm nghĩa của Tổng Tiên cung này.
Kỳ thực, nó chính là một tòa lầu các, cao khoảng ba trượng, đứng ở phía trên nhìn xuống Doanh Châu, xung quanh lầu các có lầu đài cao thấp bất nhất. Đó cũng là nơi mở tiệc chiêu đãi khách. Căn cứ vào đặc thù cao thấp gần xa cũng đã vẽ lên một sự tôn ti của tòa lầu các này.
Phía trước Tổng Tiên cung còn có một đài cao.
Trên đài chiêng trống vang trời, ca hát nhảy múa.
Võ Tắc Thiên ngồi trong Tổng Tiên cung này, vẻ mặt tươi cười, thưởng thức ca hát trên đài cao đó.
Hai bên cạnh bà lần lượt là chư tử Lý gia và chư tử Võ gia. Hai người Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông thì ngồi trên bậc thềm phía trước bà.
Trên lầu đài phía ngoài, khách khứa đang lục đục đi tới.
Võ Tắc Thiên nhấp một ngụm nước nho, cười nói với Thái Bình Công chúa: - Thanh Bình Điệu con nói đó Trẫm đã uống rồi, quá mạnh!
- Hả?
- Loại rượu đó nếu để ở vùng đất giá lạnh, quả thực cũng rất tốt.
Nhưng Trẫm lại không thích, uống vào giống như là ngọn lửa vậy, cũng chỉ có những người đàn ông này của các ngươi thích, Trẫm lại có chút không chịu nổi.
- Ha ha, kỳ thực thần cũng không thích.
Võ Tam Tư liền tiếp lời nói: - Nói cho cùng, Dương Thanh Chi dù sao cũng là từ nơi hoang dã tới, biết gì về cái gọi là rượu ngon chứ?
- Lương Vương, nơi hoang dã cũng là nơi triều đình thống trị.
Mỗi nơi phong tục tập quán khác nhau, sở thích cũng khác nhau. Ngươi không thích, nhưng chưa chắc người khác cũng không thích. Theo ta được biết, trong quân có không ít người thích uống loại rượu Thanh Bình Điệu đó, nghe nói Tiết Nột đã đặt một vạn vò rượu, chuẩn bị dùng để thưởng cho ba quân. Có lẽ loại rượu mà ngươi thích uống, trong mắt các tướng sĩ đó quá là nhẹ nhàng, không đủ để khơi lên bầu nhiệt huyết của nam nhi. Ta thật ra cũng rất thích.
Lý Hiển ngồi ở hàng đầu, là một người đàn ông trung niên.
Y mặc trường bào màu vàng sáng, đầu đội khăn chít đầu, tay cầm một chiếc chủ vĩ khẽ phe phẩy, trên mặt mang nụ cười ấm áp.
Người đàn ông này cao gần sáu tấc, dung mạo tuấn tú.
Nếu không phải cặp mắt đó nhỏ dài, với cảm giác hung ác đó mà nói tuyệt đối là một người đàn ông đẹp.
Nụ cười của y rất dịu dàng, khiến cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Lý Hiển nghe thấy thế tinh thần bỗng phấn chấn hẳn lên, cười nói: - Bát Lang nói không sai, ta cũng thích loại Thanh Bình Điệu đó.
Võ Tam Tư liền tái mặt đi, muốn phản kích lại, nhưng sau khi suy nghĩ lại vẫn đành nhẫn nhịn.
Lão liếc nhìn sang phía Võ Ý Tông thấp lùn bên cạnh, lại nhìn huynh đệ Trương Dịch Chi, đảo đảo mắt cười nói: - Ngũ Lang có lẽ đã uống Thanh Bình Điệu đó rồi chứ?
10 ngày trước, Dương Thủ Văn gặp chuyện ở Bắc thị, khiến cho Võ Tắc Thiên nổi giận.
Lạc Dương lệnh là Trương Đồng Hưu bị đuổi ra khỏi Lạc Dương, giáng chức tới thị trấn Thanh Hải, có lẽ cả đời này đều không thể quay trở lại Lạc Dương được nữa rồi.
Huyền cơ trong đó người bình thường sao có thể nhìn ra được?
Nói vậy Trương Dịch Chi hiện giờ cũng đang rất oán hận Dương Thủ Văn, muốn ra mặt với mình chi bằng để Trương Dịch Chi thổi gió bên gối.
Lý Hiển gần đây thường xuyên qua lại với Thái Bình Công chúa, dường như đã gắn kết với nhau rồi.
Mà bên phía nhà mình lại không có ai có thể giúp đỡ được, dù Võ Tắc Thiên âm thầm giúp đỡ, nhưng lại không dễ xử lý. Võ Tam Tư đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Còn trong số huynh đệ Võ gia không ai có thể phân ưu với lão. Mặc dù Võ Ý Tông thân ở chức vị cao, lại là một kẻ ngu ngốc tham lam thành tính, căn bản không thể trọng dụng.
Trương Dịch Chi thấy Võ Tam Tư nói thế liền ngẩng đầu lên.
Dung mạo khiến cho cả phụ nữ cũng phải ghen tị đó mang nụ cười thản nhiên.
- Lương Vương là nói Thanh Bình Điệu đó sao?
Loại rượu đó quả thực là mạnh như lửa, nhưng hồi vị vô cùng. Nói ra, thật ra ta cũng rất thích uống, nhưng tiếc là bớt đi một chút cũng không đủ nghiền.
- Ngươi.
Võ Tam Tư nghe thấy thế giận tím mặt lại.
Trách ta, đều là trách ta. Tính toán tới cùng, các ngươi đều là đàn ông thực sự, chỉ có ta thích uống rượu đàn bà thôi sao?
Lão không khỏi nghiến chặt răng lại, mà không thể phát tác ra được.
Nhưng thật ra Võ Tắc Thiên lại cười nói: - Nếu Ngũ Lang thích, lát nữa Trẫm sẽ sai Trịnh Linh Chi mang tới thêm chút nữa.
Trong mắt đầy sự sủng ái.
Trương Dịch Chi mỉm cười không nói thêm gì nữa.
Sau khi Trương Đồng Hưu bị giáng chức, Trương Dịch Chi cũng đã hùng hổ lên lớp Trương Xương Tông một trận. Y đối với Trương Xương Tông cố nhiên chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, nhưng đối với Dương Thủ Văn thì lại càng kiêng dè. Y biết, huynh đệ của mình đã lọt vào tầm ngắm của Võ Tắc Thiên rồi. Không thể tưởng được, trước đó vài ngày, Võ Tắc Thiên còn nói chuẩn bị để y đi làm thần lệnh, bây giờ đổ rồi, căn bản ngây cả nâng đỡ cũng không nâng.
Lúc này, y vẫn nên thành thực là tốt nhất.
Mâu thuẫn giữa hai nhà Lý Võ tự có hai nhà họ đi giải quyết. Dù sao thì khống chế đại cục trong tay Võ Tắc Thiên, y hà tất phải làm lớn chuyện lên chứ?
Về phần Dương Thủ Văn.
Trương Dịch Chi cũng nói không có rõ ràng, rốt cuộc Võ Tắc Thiên có suy nghĩ thế nào?
Đúng lúc này, một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú chạy tới Tổng Tiên cung, mang một tờ giấy trình lên Thái Bình Công chúa.
- Thái Bình, có lẽ bên ngoài cửa Nam Thiên đó có trình lên một tác phẩm.
- Mẫu thân, lại có tác phẩm hay.
- Cầm cho Trẫm xem xem.
Võ Tắc Thiên đưa tay ra, Thái Bình Công chúa liền trình bài thơ trong tay lên.
Lần này chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú đó cầm tới hai bài thơ, một bài thơ trong đó chính là bài thơ ứng chế dùng chữ "cung" làm vận. Võ Tắc Thiên nhận lấy, trước tiên xem bài thơ ứng chế, cặp mắt phượng sáng lên, cười nói: - Ứng chế của Dương Thanh Chi rất hay.
Nhưng lấy chữ cung làm lục vận Thái Bình, con cũng thật là biết làm khó người ta.
Thái Bình Công chúa cười nói: - Người ta nói Dương Thanh Chi tài văn xuất chúng, cho nên nữ nhi không kìm nổi liền muốn sát hạch xem, không ngờ hắn ta lại sáng tác được.
- Người có thể viết ra loại thơ này, nào "Xuân dạ hỉ vũ", "Biệt Quản thúc", "Tặng A Lang" lại có thể bị con làm khó sao?
Võ Tắc Thiên bật cười ha hả nói, chuyển bài thơ ứng chế cho Lý Hiển.
- Hả?
Khi bà đọc tới bài thơ thứ hai, chưa đọc tới thơ đã bị lối viết chữ thảo điên cuồng của bài thơ đó hấp dẫn, mắt không khỏi sáng lên.
- Đây cũng là của Dương Thanh Chi sáng tác sao?
- Đúng vậy.
- Tác phẩm xuất sắc, xem ra Uyển Nhi rất thích bài thơ này.
- Uyển Nhi cô nương đối với Dương Thủ Văn không khỏi quá đề cao rồi chứ.
Trên bậc thềm, Trương Xương Tông bỗng nhiên lên tiếng.
Trương Dịch Chi bỗng trừng mắt lên nhìn y, lén nhìn về phía Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên mỉm cười, khẽ nói: - Đúng vậy, Uyển Nhi hình như là rất tôn sùng Dương Thanh Chi nghĩ tới bài thơ này, chắc là có điểm bất phàm rồi.
Trên mặt bà vẫn nở nụ cười, nhưng Lý Hiển bên cạnh lại không khỏi lạnh run người lên.
Y nghe thấy hơi thở lạnh lẽo trong lời nói này của Võ Tắc Thiên, dường như đối với Thượng Quan Uyển Nhi đã có sự bất mãn rồi.