Chương 295.2: Ngươi muốn lấy lòng ta?
Trương Xương Tông này quả đúng là thâm độc. Nếu bài thơ này có bất kỳ điểm nào không thỏa đáng, Võ Tắc Thiên không những bất mãn với Dương Thủ Văn, mà ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi cũng sẽ gặp họa. Tuy nhiên, cảm giác Thượng Quan Uyển Nhi đối với Dương Thủ Văn quả thực là có chút quan tâm.
Khách biển đồn Doanh Châu, Khói sóng mịt mù tìm được đâu! Người Việt nói Thiên Mụ, Mây ráng tỏ mờ nay thấy đó. Thiên Mụ liền trời chân trời xanh, Thế lay Ngũ Nhạc, đổ Xích Thành. Thiên Thai một vạn tám nghìn trượng, Đứng trước Thiên Mụ cũng nghiêng mình.
Khi Võ Tắc Thiên vừa mới đọc, giọng rất vang dội, có chút trào phúng.
Nhưng cùng với sự triển khai của bài "Mơ chơi núi Thiên Mụ ngâm nga để lại khúc chia tay", giọng bà càng ngày càng nhỏ, tới mấy câu sau cùng dường như là không nghe thấy gì nữa.
Mà trong Tổng Tiên cung lại lạnh ngắt như tờ.
Tất cả mọi người dường như đều chìm trong cảnh đẹp của núi Thiên Mụ.
Giọng Võ Tắc Thiên yếu ớt khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác ngứa ngáy sao không đọc tiếp đi chứ?
Giã người đi hề bao giờ lui?
Toan thả hươu trắng núi xanh khơi, Cần đi hẳn cưỡi dạo non chơi
Sắc mặt Võ Tắc Thiên bỗng tái đi.
Bà cười lạnh ha hả nói: - Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý, Khiến ta chẳng được mặt mày tươi! Hay cho câu "Khiến ta chẳng được mặt mày tươi" tuổi còn nhỏ mà lại ngông cuồng lại dám nói ra lời này, Trẫm thực sự là đã xem thường Dương Thanh Chi hắn ta rồi.
Trong lòng Lý Hiển không khỏi có chút lộp bộp.
Sao Hủy Tử lại dám ngông cuồng như vậy? Đây chẳng phải là muốn chọc giận mẫu thân sao?
Y liền đứng dậy muốn cầu tình cho Dương Thủ Văn, nào ngờ sắc mặt Võ Tắc Thiên lại một lần nữa tái đi, chuyển bài thơ cho Lý Hiển.
- Đọc kỹ đi!
- Mẫu thân!
- Dựa vào lối viết này, dựa vào bài thơ này, Dương Thủ Văn hắn thật không hổ với lời bình "Hay nhất" của Uyển Nhi.
Nhưng kiêu ngạo như vậy, Thái tử muốn thuần phục e là không có dễ như vậy. Đúng rồi, sao không thấy Khỏa Nhi bên này nhỉ?
- Khỏa Nhi bị Dương Thủ Văn kéo đi rồi.
- Cái gì?
Võ Tắc Thiên nhíu mày lại, lộ rõ vẻ tức giận.
Nhưng, không chờ cho bà phát giận, Thái Bình Công chúa liền mỉm cười nói: - Mẫu thân bớt giận, nên nghe nữ nhi nói xong đã. Chuyện này hì hì, nếu mẫu thân nghe xong rồi, nhất định sẽ thấy thú vị, Dương Thanh Chi này tài chí hơn người, lại là một cái nhọt.
- Thế nào?
- Mẫu thân còn nhớ chuyện của Bắc thị không?
- Đương nhiên.
Võ Tắc Thiên nói xong, ánh mắt liếc nhìn huynh đệ Trương Dịch Chi một lượt.
Trương Dịch Chi vô sự, còn Trương Xương Tông thì trong lòng lại thấy chộn rộn, liền cúi đầu xuống.
- Dương Thanh Chi và Khỏa Nhi cũng chính là khi đó quen nhau mẫu thân cũng biết, Khỏa Nhi cải trang thành nam, cho nên khi đó đổi tên thành Lý Quá, xuất hiện trước mặt Dương Thanh Chi. Còn bây giờ thì lại càng thú vị hơn, khi hắn nhìn thấy Khỏa Nhi, lại thực sự nghĩ Khỏa Nhi là đàn ông. Cũng không biết cái con người này sao lại to gan lớn mật như vậy, lại há mồm ra gọi Uyển Nhi là "cô cô", còn muốn mời Uyển Nhi rượu. Có lẽ Uyển Nhi cũng cảm thấy thú vị, không những không có trách tội, mà còn bằng lòng theo hắn.
- Hử?
Sắc mặt Võ Tắc Thiên cũng hòa hoãn hơn một chút.
Còn Thái Bình Công chúa thì nói tiếp: - Càng thú vị hơn vẫn còn ở phía sau, Dương Thanh Chi uống say rượu lại để Uyển Nhi mài mực cho hắn. Khỏa Nhi có lẽ là cảm thấy thú vị, liền tiến lại gần nói là đọc cho hắn. Kết quả là kết quả là hắn lại hỏi Khỏa Nhi, mùi hương trên người ngươi là mua từ đâu về.
Nói tới đây, Võ Tắc Thiên không nhịn nổi liền bật cười lớn, vỗ tay nói:
- Thú vị, thú vị!
- Thú vị vẫn còn ở phía sau, sau khi Khỏa Nhi đọc được hai câu, lại bị Dương Thanh Chi đẩy ra, nói ả giọng yếu, không đọc được âm vận của bài thơ. Kết quả là Trương Bá Cao liền bước ra mẫu thân cũng biết, Trương Bá Cao cũng là một kẻ ngông cuồng, lại rất tôn sùng Dương Thanh Chi. Dương Thanh Chi viết tới sau cùng không viết "Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý, Khiến ta chẳng được mặt mày tươi" liền định bỏ đi. Uyển Nhi ngăn hắn lại, để hắn viết xong bài thơ rồi mới đi.
Con người này liền nói: Ta viết xong, ai dám viết tiếp?
Do đó đã có câu "Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý, Khiến ta chẳng được mặt mày tươi" này, cũng có Trương Bá Cao viết cùng.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, hắn lại kéo Khỏa Nhi đi, có lẽ lúc này đã lên Dao đài rồi.
Võ Tắc Thiên nghe xong liền đứng dậy bước tới trước lan can, nhìn sang tòa lâu đài bên trái.
- Ngông cuồng, ngông cuồng.
Bà nói liên tiếp, ánh mắt dừng lại trên người Võ Tam Tư.
Chỉ thấy vẻ mặt đau khổ của Võ Tam Tư, thoạt nhìn thì có chút bất lực.
Trước đây, Lý Khỏa Nhi cũng đã nói với Lý Hiển: Vị hôn phu của ta phải có tài trạng nguyên.
Võ Tam Tư liền suy nghĩ, định chờ tới năm khoa cử cho Võ Sùng Huấn đi tham gia, tới khi đó thi được trạng nguyên rồi thì danh chính ngôn thuận.
Đừng tưởng rằng Võ Sùng Huấn có tài trạng nguyên.
Chỉ dựa vào khả năng của Võ Tam Tư cũng đủ cho hắn ta cướp được vị trí trạng nguyên rồi.
Nhưng tiền đề là Dương Thủ Văn không đủ uy hiếp. Bây giờ thì hay rồi, Dương Thủ Văn chính là một yêu nghiệt. Bài thơ này của hắn không cần hai ba ngày đã có thể truyền khắp kinh thành. Tới khi đó Võ Tam Tư muốn gian dối e là cũng rất khó. Nhưng nếu không làm gian dối thì Võ Sùng Huấn sao có thể là đối thủ của Dương Thủ Văn được? Tài năng này sao Võ Sùng Huấn có thể so được?
Chẳng lẽ nói.
Võ Tam Tư hít sâu một hơi, trong lòng thầm đưa ra chủ ý.
- Nếu Dương Thanh Chi hắn ngông cuồng như vậy, vậy Trẫm thử quan sát hắn ta xem sao.
Trong lòng Võ Tắc Thiên cũng đang tính toán, nên làm thế nào mới có thể đè Dương Thủ Văn này xuống được? Không tin hắn có thể một mình địch cả thiên hạ được.
- Này, ngươi muốn dẫn ta đi đâu thế?
Lý Quá đi phía sau Dương Thủ Văn, bước chân có chút lảo đảo, nhìn cũng có chút chật vật.
Lúc này, chiều cao của Dương Thủ Văn cũng đã khoảng sáu tấc, cao khoảng 180cm. Đầu hắn rất to, vai rất rộng, nhưng nhìn bên ngoài thì lại có chút hơi mỏng manh và gầy. Đi đường bước đi có chút hơi dài, khoảng cách giữa hai bước chân chí ít Lý Quá cũng phải đi ba bước. Vì thế y không thể không đi chậm lại để phối hợp với Lý Quá.
- Chúng ta không phải là vượt qua cửa ải rồi sao? Đương nhiên là đi nữa rồi.
- Ngươi đi lên trên, dẫn ta đi làm gì?
- Huynh đệ, tỷ tỷ của ngươi không cần ngươi, đặt ngươi sang một bên rồi, trà trộn vào đám người, chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại đó, tiếp cận với người khác sao?
- Ai nói tỷ tỷ của ta không cần ta nữa?
- Vậy sao ngươi lại ở đó một mình?
- Ta.
Lý Quá nhất thời có chút không biết nên trả lời thế nào.
Vốn có chút từ chối Dương Thủ Văn, cùng đi xuống giống như thói quen vậy.
Miệng nhếch lên, vẻ mặt Lý Quá có chút đỏ ửng lên, khẽ nói: - Này, Dương Thủ Văn, ngươi không phải là muốn lấy lòng ta đấy chứ?
- Lấy lòng ngươi làm gì?
- Hừ hừ, đừng tưởng ta không biết, ngươi và tỷ tỷ của ta có hôn ước.
Lý Quá đảo đảo mắt, liền có chút tính toán trong lòng: - Ngươi muốn lấy lòng ta, sau đó tiếp cận với tỷ tỷ ta, đúng không?
Nào ngờ Dương Thủ Văn vừa nghe thấy thế lại bật cười ha hả.
- Thôi đi, tỷ tỷ đó của ngươi ta không dám trèo cao.
Lý Quá sửng sốt, tái mặt đi nói: - Dương Thủ Văn, câu này của ngươi là có ý gì?
- Hừ, lẽ nào ngươi còn không biết sao? Tỷ tỷ đó của ngươi điêu ngoa thành tính, hơn nữa còn xa xỉ vô độ, càng thôi đi. Ta mới không muốn kéo gần quan hệ với tỷ tỷ ngươi. Thôi đi, trẻ con như ngươi, dù có nói với ngươi những lời này, cũng chẳng có ích gì.
- Ai nói tỷ tỷ ta điêu ngoa thành tính, xa xỉ vô độ?
Lý Quá nghe xong bỗng nổi giận.
Vẻ mặt thanh tú đó càng vì tức giận mà đỏ bừng lên, y dừng lại, kéo tay Dương