Chương 294.2: Khiến ta không được vui vẻ
Từ đầu tới cuối, y không nói đến con y chút nào.
Tuy rằng sau đó y cũng làm một thiên văn tế cho Đỗ Tịnh, nhưng như trước khiến Dương Thủ Văn sinh lòng chán ghét với y.
- Ngươi…
Dương Thủ Văn cười ha hả, không hề để ý tới Đỗ Thẩm Ngôn.
Thượng Quan Uyển Nhi duyên dáng đứng lên, dịu dàng nói:
- Thanh Chi dường như đã có ý văn rồi, thiếp thân cũng đang muốn phải được xem trước mới được.
- Ta đọc đây.
Từ phía sau đám người có một thiếu niên tuấn mỹ đi ra, chính là Lý Quá.
Y tò mò liếc mắt nhìn Dương Thủ Văn, liền đi lên trước.
Dương Thủ Văn đột nhiên nhăn mũi, cười nói:
- Quá công tử dùng mùi hương của nhà ai vậy, mùi hương cũng rất thơm.
Một câu, khiến Lý Quá lập tức mặt đỏ tai hồng.
Thượng Quan Uyển Nhi lại không kìm nổi cười khúc khích thành tiếng, càng hứng thú liếc mắt nhìn hai người.
- Dương Hủy Tử, nếu như ngươi không làm gia văn chương gì hay, cho dù Thượng Quan cô cô không trách tội ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lý Quá nổi giận, đã thấy sắc mặt của Lư Tàng Dụng và Đỗ Thẩm Ngôn trở nên đen xì như đáy nồi.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Được. Nếu ta không viết ra được một tác phẩm xuất sắc, cứ tùy ngươi xử trí.
Nói xong, hắn nâng bút đã được mài mực xong, múa ngòi bút như bay.
Lúc này Dương Thủ Văn đã có chút men say, tự nhiên cũng không viết chữ Khải kia. Giờ phút này hắn sử dụng chính là lối viết chữ thảo. Trong lịch sử Hoa Hạ, nhắc tới lối viết chữ thảo, không thể không nhắc tới Trương Húc. Tuy nhiên ngoại trừ Trương húc ra, còn có một người có cống hiến trác tuyệt đối với lối chữ thảo, nổi tiếng ngang với Trương Húc, được xưng danh Trương điên Tố cuồng, để nói về lối chữ thảo cuồng dã của Hoài Tố.
Dương Thủ Văn thừa dịp lâng lâng say, dùng bút tròn trịa hữu lực.
Trước khi uống rượu, hắn không viết ra được kiểu chữ cuồng thảo của Hoài Tố.
Kiếp trước, hắn cũng từ vẽ mấy lần, nhưng trước sau vẫn không tinh túy. Mà nay, tâm tình cuồng loạn, thừa dịp men say, vẫn không viết ra được ý nhị cuồng thảo, nhưng lại tròn trịa, lưu loát không bị cản trở. Ở trong trường, không có thiếu những danh gia thư pháp bất phàm. Không nói đến những người khác, chỉ riêng Thượng Quan Uyển Nhi, bản thân tinh thông thư pháp, khi Dương Thủ Văn hạ nét bút đầu tiên, ánh mắt nàng lập tức sáng lên.
- Khách biển đồn Doanh Châu,
Khói sóng mịt mù tìm được đâu!
Người Việt nói Thiên Mụ,
Mây ráng tỏ mờ nay thấy đó.
Thiên Mụ liền trời chân trời xanh,
Thế lay Ngũ Nhạc, đổ Xích Thành.
Thiên Thai một vạn tám nghìn trượng,
Đứng trước Thiên Mụ cũng nghiêng mình….
Lý Quá cất tiếng đọc, thanh âm thanh nhã.
Nào biết được, thanh âm thanh nhã của y làm cho Dương Thủ Văn cảm thấy thật mất hứng, một tay đẩy Lý Quá ra, lớn tiếng nói:
- Quá công tử, giọng của ngươi quá mềm nhẹ, không thể đọc lên được cái thần.
Lý Quá tức giận, ngay lập tức định phản bác.
Không ngờ trong đám người lại có một người nữa đi ra, cười nói:
- Mấy ngày trước ở nhà Trịnh Linh Chi uống được mỹ tửu cực ngon, không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy nét bút tuyệt diệu của Dương Thanh Chi. Ha ha, nếu giọng Quá công tử không được, vậy ta tới đọc được không?
- À, Bá Cao cũng tới rồi?
Trương Thuyết nhìn thấy người nọ, lập tức lộ ra ý cười thoải mái.
Thượng Quan Uyển Nhi thì cười nói:
- Bá Cao cũng hiểu rõ lối viết thảo, hôm nay Trương điên Dương cuồng, không lẽ sẽ truyền lại một giai thoại.
Dương Thủ Văn lại không để ý, tiếp theo viết:
“Ta muốn nhân đây mộng Hồ Việt
Một đêm nương trăng Kính Hồ vượt.
Trăng hồ rọi bóng ta
Đưa ta tới Diễm Khê.
Tạ công chốn cũ nay còn đó
Trong veo tiếng vượn nước xanh lè.
Xô chân dép họ Tạ
Cất mình thang mây đi.
Vừng đông, nửa vách thấy
Gà trời, giữa chừng nghe.
Giọng của Lý Quá trong trẻo dịu dàng, lại trước sau không có chút dương khí, quá mức âm nhu.
Mà nam tử này, thanh âm cũng to tát cường đại, mang theo một khí độ phóng đãng khó kiềm chế, khiến người xung quanh nhất thời yên lặng.
Gió núi căm căm, tiếng thơ quanh quất.
Trương Thuyết không khỏi vỗ tay khe khẽ, càng chuyển động đạp ca theo giọng đọc kia.
- Núi ngàn ngoắt nghéo đường lắm hướng
Mê hoa tưa đá bỗng tối om.
Beo gầm rồng kêu núi khe dồn
Run rừng sâu hề rợn từng non.
Mây xanh xanh hề mưa chớm
Nước mờ mờ hề khí um.
Sét đánh chớp nhòa, gò nhào, cồn tom.
Động trời cửa đá, ầm ầm mở toang.
Xanh mờ thăm thẳm chẳng thấy đáy
Ánh trời ánh trăng ngấn bạc, vàng.
Mặc áo ráng hề, cưỡi gió.
Thần trong mây hề bời bời bay xuống đó.
Hổ đánh đàn hề, loan đẩy xe
Người tiên đông hề, đông gớm ghê.
Bỗng hồn kinh làm phách động
Hoảng vùng dậy mà than dài.
Tan khói mây lúc ấy
Trơ chăn gối mình đây.
Cuộc vui trên đời nào khác vậy
Xưa nay muôn việc xuôi nước chảy.
Giã người đi hề bao giờ lui?
Toan thả hươu trắng núi xanh khơi.
Cần đi hẳn cuối dạo non chơi…
Dương Thủ Văn đột nhiên dừng bút, giơ tay bắt lấy tay Lý Quá:
- Quá công tử, chúng ta lên núi thôi.
Lý Quá đã bị bài thơ này làm cho cả kinh không biết làm sao, trong lúc nhất thời không ngờ quên mất phản kháng, không tự chủ được để mặc Dương Thủ Văn dắt vượt qua cửa đá.
Thượng Quan Uyển Nhi chỉ cảm thấy… chỉ cảm thấy… chỉ cảm thấy rất không thoải mái!
Bài thơ này, rõ ràng vẫn chưa hết, sao… sao… sao hắn lại không viết nữa?
Loại cảm giác này, giống như sắp ra rồi, đột nhiên giữa chừng lại dừng lại, khiến người ta nửa vời thật là khổ sở.
- Dương Thủ Văn, làm xong thơ cho ta rồi đi chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi tức giận quát, thanh niên tuấn mỹ liền vội vàng muốn ngăn cản Dương Thủ Văn, đã thấy Dương Thủ Văn dừng bước.
Hắn xoay người, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng.
Hơn mười năm khổ luyện Kim thiền khí, tiếng cười bằng nội lực kia thật lâu không dứt, quanh quẩn trong núi.
- Cô cô, ta dám làm, nhưng có ai dám viết đây?
Nam từ vừa đọc thơ lúc nãy nghe vậy, cười to nói:
- Nếu Dương Thanh Chi dám làm, vậy thì ta sẽ viết tiếp.
- Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý,
Khiến ta chẳng được mặt mày tươi!
Dương Thủ Văn nói xong, cười ha hả, kéo tay Lý Quá, nghênh ngang rời đi.
Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi thay đổi, nàng thông minh đến nhường nào, sao có thể không nghe ra hàm nghĩa trong câu nói kia của Dương Thủ Văn.
Cuồng!
Hủy Tử, không ngờ, không ngờ ngươi có thể cuồng ngạo như vậy!
Ánh mắt trong veo như nước lưu chuyển, nàng nhìn lại nam tử kia:
- Trương Bá Cao, chỉ thiếu một câu cuối cùng, sao không viết tiếp, truyền lại một giai thoại?
Nam tử kia, rõ ràng chính là Trương điên của Trương điên Tố cuồng trong lịch sử, Trương Húc.
Y cầm bút kinh ngạc, nghe xong lời của Thượng Quan Uyển Nhi, đột nhiên cười to nói:
- Thượng Quan cô nương không cần khích ta, Dương Thanh Chi hắn nếu có thể làm ra tác phẩm xuất sắc bậc này, hôm nay ta cũng vì tài năng của hắn mà viết tiếp, cũng là vinh hạnh! Đến đây, nâng ly nào.
Y lấy rượu từ tay nội thị, mở nê phong ra, uống ực ực.
- Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý,
Khiến ta chẳng được mặt mày tươi!
Trương Húc viết xong, đặt bút lên bàn, xoay người rồi chạy tới bên cạnh Trương Thuyết.
Giơ tay, một phát bắt lấy cánh tay Trương Thuyết:
- Đạo Tế, chúng ta đi.
- Làm gì đó?
- Người như thế, nếu không kết giao được, chẳng phải là chuyện đáng hối hận của cuộc đời sao?
Lúc này ta và ngươi tội gì phải hàn huyên với những kẻ phàm tục, ‘Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý, Khiến ta chẳng được mặt mày tươi!” Đi đi đi, hôm nay ta nhất định phải uống với Dương Thanh Chi, không say không về.
Y lôi kéo Trương Thuyết, không nói lời nào vượt qua cửa đá.
Lư Tàng Dụng cũng tốt, Đỗ Thẩm Ngôn cũng vậy, đều không tiến lên ngăn trở.
Lý Lâm Phủ cũng bị câu cuối cùng của Dương Thủ Văn làm sợ ngây người, bỗng dưng y kịp phản ứng, la lớn:
- Thanh Chi, chờ ta với.
Nhìn bóng lưng họ, ý cười trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi càng đậm.
Trên bài thơ kia, nàng phê hai chữ “Thượng thượng”, rồi sau đó đưa bài thơ cho thanh niên tuấn mỹ:
- Minh Ngọc, mau đưa tới Tổng Tiên cung.
- Vâng!
Thanh niên xoay người đi nhanh, Thượng Quan Uyển Nhi lại thở phào một cái.
Mặc kệ tiệc rượu hôm nay thế nào, qua hôm nay, Dương Thủ Văn nhất định sẽ danh truyền lưỡng kinh.
Nàng hơi mệt mỏi ngồi xuống, ánh mắt đảo qua mọi người, chợt trở nên lạnh như băng, môi hồng khẽ mở nói:
- Kế tiếp, ai lên?