Chương 297.2: Mẫu đơn lệnh
Trương Thuyết, Trương Húc, Trương Nhược Hư, Tô Đĩnh, Hạ Tri Chương và Tư Mã Thừa Trinh đều có bộ dạng không liên quan tới mình, đều nhìn về phía Dương Thủ Văn.
- Có ý gì chứ?
Dương Thủ Văn bối rối, có chút không biết nên làm thế nào.
Lý Quá thì vẻ mặt cười gian nói: - Đương nhiên là muốn ngươi lấy mẫu đơn làm đề, làm một bài thơ rồi.
Lại phải làm thơ sao?
Dương Thủ Văn bỗng cảm thấy người ở thời đại này rất hung dữ.
Sao lại động tí là làm thơ, các ngươi không có nhu cầu gì khác sao?
Nhưng làm thơ ta cũng không sợ!
- Nếu như vậy, ta đành hồ thẹn rồi.
Dương Thủ Văn suy nghĩ một hồi, liền bước tới cửa sổ, lộ ra bóng dáng.
Trong Tổng Tiên cung, trên mặt Lý Hiển hiện rõ nụ cười cổ quái, quay đầu sang nói với Lý Đán: - Bát Lang, ngươi nói Thanh Chi lần này liệu có thể làm được tác phẩm xuất sắc gì chứ?
- Từ thiên tiên của Thanh Chi, lời nói nhiều, ta cũng rất mong chờ.
Võ Tắc Thiên thì liếc nhìn hai người bọn họ một cái, khẽ nhếch miệng, trong mắt lóe lên ý cười.
Nụ cười đó chỉ có Thái Bình Công chúa chú ý tới. Trong lòng nàng không chút lo lắng, mẫu thân đơn giản là lại có sự an bài khác sao?
Dương Thủ Văn cầm bút lên, ngẫm nghĩ một hồi liền viết: Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình, Sen trước ao tranh một chút tình. Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc, Nở hoa chính lúc rộn kinh thành.
Từ khi lẵng hoa dừng lại tới khi bài thơ Thưởng mẫu đơn này của Dương Thủ Văn viết xong chỉ một thoáng qua rất nhanh.
Chờ hắn quăng bút xuống, có cung nữ liền bước lên mang bài thơ đi xuống lầu.
- Đây là làm cái gì?
Dương Thủ Văn nghi ngờ nhìn theo bóng của cung nữ đó hỏi đầy kinh ngạc.
Lý Quá liền nói với vẻ mặt ghét bỏ: - Không biết gì cả, nếu là phụ xướng, đương nhiên là phải chuyển lên cho nhạc sỹ trước rồi, sau đó mới phụ xướng chứ.
Cũng chính là nói vẫn còn phải phổ nhạc cho bài thơ này sao?
Dương Thủ Văn cũng có chút hiểu biết về tập tục của người Đường, dường như vừa mới ở ngoài Nam Thiên Môn, Trương Húc đọc Thiên Mụ sơn, gọi là "khiếu". Tất cả đều dựa vào khí đan điền, theo âm luật mà đọc ra, tương đối đơn giản một chút. Nhưng trong cung đình, xướng họa thì lại phức tạp hơn. Mỗi bài thơ mới ra đều phải có nhạc sỹ phổ nhạc, sau đó lại tổ chức người lại để phụ xướng.
Về việc này, Dương Thủ Văn cũng thầm nhủ một câu trong lòng: Chơi Đường hội!
- Tiên trưởng, vừa rồi ta đã thua, không biết ngươi có yêu cầu gì không?
Dưới lầu đang phổ nhạc, trên lầu đương nhiên cũng không thể rảnh rỗi được.
Dương Thủ Văn uống một chén rượu, nhìn Tư Mã Thừa Trinh cười hỏi.
Tư Mã Thừa Trinh lộ rõ vẻ kinh ngạc, Dương Thủ Văn làm thơ quả thực là quá nhanh, văn tư này quả thực khiến cho người ta phải kính nể.
Vừa rồi dù hắn chưa có đứng lên, nhưng trong lòng cũng đang nghĩ nên làm thế nào để làm thơ.
Đừng tưởng Tư Mã Thừa Trinh là một đạo sỹ, nhưng xuất thân rất tốt. Tương truyền là hậu duệ của đệ đệ Tấn Tuyên đế. Y sinh ra ở Ôn huyện, gia cảnh hậu đãi, ở địa phương càng được xem như là hào môn. Chỉ là từ nhỏ y đã thích thần tiên đạo thuật, do đó đã làm đạo sỹ, hơn nữa còn là môn hạ của Phan Sư Chính. Xét từ góc độ nào đó mà nói, sự luyện tập hàng ngày của Tư Mã Thừa Trinh không có kém hơn bất kỳ danh sỹ nào ở thời đại này. Nếu không phải như vậy, y sao có thể trở thành hảo bằng hữu của Hạ Tri Chương được?
Nghe thấy câu hỏi của Dương Thủ Văn, Tư Mã Thừa Trinh liền khôi phục tinh thần.
Y đang định lên tiếng, lại nghe thấy tiếng ti trúc phía ngoài Dao đài vang lên, tiếp theo đó lại truyền tới tiếng phụ xướng của cung nữ: Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình, Sen trước ao tranh một chút tình. Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc, Nở hoa chính lúc rộn kinh thành Nở hoa chính lúc rộn kinh thành.
Nhạc sỹ của hoàng cung đại nội này quả nhiên là không tầm thường, rất nhanh đã phổ xong bài thơ này.
Bài thơ "Thưởng mẫu đơn" của Lưu Vũ Tích này nếu dùng âm vận của hậu thế để bình phẩm, dường như cũng không được xuất sắc lắm. Tuy nhiên dưới sự phụ xướng thanh vận của người Đường thì lại thể hiện được rõ sự khác biệt, khiến cho 36 lầu Tổng Tiên cung đều kinh ngạc.
Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc, Nở hoa chính lúc rộn kinh thành!
Võ Tắc Thiên không khỏi cắn nhẹ môi dưới, trong ánh mắt ánh lên chút cảm xúc khác lạ.
- Thái tử, cấu tứ của Dương Thanh Chi này thật nhanh nhẹn, tài năng hơn người, đương thời là kiệt xuất.
Lý Đán không kìm nổi đứng bên cạnh tán thưởng, còn Thái Bình Công chúa thì mỉm cười gật đầu lia lịa nói: - Dương Thanh Chi này quả nhiên đã không phụ sự kỳ vọng.
Trên Dao đài, Lý Quá cũng ngây người ra nhìn Dương Thủ Văn.
Con người này quả là quái vật? Sao lại sao lại hoàn thành tửu lệnh nhanh như vậy? Còn làm ra được bài thơ bậc này sao?
- Sau bài thơ mẫu đơn này của Thanh Chi không ai có thể ca ngợi mẫu đơn được nữa.
Hạ Tri Chương ngây người ra hồi lâu, không kìm nổi liền phát ra một tiếng cảm thán.
Dương Thủ Văn liền khiêm nhường, khiến cho Lý Quá không kìm nổi nghiến răng nói ra hai từ: Dối trá!
Nhưng, lúc này chẳng ai quan tâm tới tính trẻ con của y, mà lại đọc bài thơ mẫu đơn này lên.
Hồi trống thứ hai vang lên, đám người Dương Thủ Văn đều cẩn thận.
Nhưng lần này lẵng hoa không có dừng lại ở Dao đài, mà dừng lại trước lầu các Tinh Túc Hải. Theo quy định trước đây, khách của Tinh Túc Hải đại đa số được bình là người đọc sách bậc trung. Nói ra cũng thật là khéo, tửu lệnh lần này vẫn lại là "mẫu đơn".
Chỉ thấy một thanh niên bước ra, rất nhanh đã viết ra một bài thơ, hơn nữa còn nhanh chóng giao cho nhạc sỹ phổ nhạc, phụ xướng.
Bài thơ: Thơm tho tươi tốt đứng sau đình, Kém mận thua đào nghĩ tủi tình. Ai nói người tiên dời gốc giúp, Đem lên trồng giữa chốn trời xanh.
- A, bài thơ này dù thua bài "Thưởng mẫu đơn" của Thanh Chi, nhưng lại có tư vị, tác phẩm xuất sắc khó mà có được.
Hạ Tri Chương và Trương Nhược Hư đều đứng lên, đứng phía sau lan can.
- Người đó là ai?
Trương Thuyết lắc đầu tỏ ý không biết.
Nhưng Lý Lâm Phủ đã từng gặp qua, sau khi nhìn qua một cái cũng đã lộ rõ vẻ kinh ngạc nói: - Sao lại là hắn ta?
- Ai?
- Người này tên là Quách Tứ Lang, nhân sỹ Hàm Dương.
Xuân Phương này tới Lạc Dương, là người hào sảng. Nhưng, ta đã từng gặp cậu ta một lần rồi, cậu ta hình như không có tài hoa như vậy.
- Ca Nô, ngươi đừng có xem thường anh hùng thiên hạ như vậy chứ.
Có lẽ người ta khiêm tốn thì sao? Có lẽ người ta không muốn bộc lộ tài hoa thì sao? Hừ, không giống người nào đó thích khoe khoang, lại "Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý", lại viết "Tây du". Ngươi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, người ta đây mới gọi là nổi tiếng.
Lý Quá hôm nay giống như là quyết tâm muốn gây sự với Dương Thủ Văn, nghe lời này của Lý Lâm Phủ liền phản kích ngay.
Dương Thủ Văn dở khóc dở cười, nhưng trong lòng thấy hổ thẹn, lại không tiện phát tác.
Ai bảo hắn lúc trước ở trước mặt Lý Quá nói tỷ tỷ nhà người ta không ra gì chứ? Thôi đi, trẻ nhỏ thôi mà, đại nhân ta nên bao dung.
Còn Tô Đĩnh thì lộ rõ nụ cười quỷ dị, nhìn Lý Quá cười mà không nói gì.
- Nào nào nào, chúng ta ném thẻ vào bình rượu nào!
Lý Quá bị Tô Đĩnh nhìn đến có chút ngượng ngùng, liền cầm phi tiêu lên, hô hào mọi người ném vò.
Tư Mã Thừa Trinh thì cười nói: - Thanh Chi, bần đạo ở đạo cung Thiên Đài Sơn đã xây dựng cải tạo xong, nhưng lại còn thiếu một chữ đẹp, bần đạo muốn nhờ Thanh Chi làm bài thơ cho Bát Cực cung của ta, không biết Thanh Chi có bằng lòng không?
Làm thơ cho Bát Cực cung?
Dương Thủ Văn nghe thấy thế không khỏi nhíu mày.
Làm phú và làm thơ có lẽ là hai chuyện khác nhau. Mà thân phận xuất gia của Tư Mã Thừa Trinh càng chú trọng tới bài phú này khác với mọi người.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ tìm từ, lại nghe thấy bên ngoài lầu vang lên tiếng kinh hãi.
Trương Húc bước nhanh tới trước lầu, vẻ mặt kinh ngạc nói: - Gặp ma rồi, sao lại là mẫu đơn lệnh?
Một lẵng hoa buông xuống bên ngoài Dao đài.
Trên bách lệnh bài đó cắm một mũi tên, một cung nữ bước lên, lấy tửu lệnh đó xuống, dịu dàng nói: - Dao đài, mẫu đơn lệnh!