Chương 298.1: Trăm bài thơ say rượu của Thanh Chi
Lại là mẫu đơn lệnh!
Mở màn liên tiếp ba mẫu đơn lệnh, nếu nói ở đây không có sự mờ ám, điều đó mới thực sự là có ma.
Lý Quá không tự chủ nhìn về phía lầu các Tổng Tiên cung. Dao đài rất gần Tổng Tiên cung, có thể nhìn thấy rõ cảnh sắc bên trong Tổng Tiên cung đó. Thái tử Lý Hiển, Tương Vương Lý Đán, cô cô Thái Bình Công chúa, Lương Vương Võ Tam Tư ngồi một hàng phía sau lan can.
Phía sau họ có một tấm lụa mỏng màu trắng tuyết.
Từ góc độ của Lý Quá cho thấy loáng thoáng có thể nhìn thấy phía sau tấm vải lụa mỏng kia hình như có một người ngồi.
Dù không nhìn rõ bộ dạng của người đó, nhưng trong lòng Lý Quá rất hiểu, người ngồi trong đó chỉ có thể là người ấy!
Tổ mẫu, muốn làm cái gì thế?
Còn Tổng Tiên cung thì sao? Biểu hiện của đám người Lý Hiển mỗi người một vẻ.
Nhưng họ không dám nhìn ra phía sau, bởi vì người đó sau lưng họ lúc này chắc chắn cũng đang nhìn họ.
Tấm lụa mỏng manh đã ngăn cách Võ Tắc Thiên với đám người Lý Hiển.
Trong tay Võ Tắc Thiên vuốt vuốt một chiếc chén lưu ly. Trong chiếc chén có rượu nho màu đỏ sẫm. Cùng với sự lắc lư của cổ tay, trong chén lưu ly chuyển động ánh lên màu sắc rất đẹp.
Trong mắt phượng toát lên tia lãnh ý.
Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý, Khiến ta chẳng được mặt mày tươi?
Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc, Nở hoa chính lúc rộn kinh thành?
Trẫm thật ra là muốn xem xem, thằng nhãi Thanh Chi ngươi vui thế nào. Trẫm cũng rất muốn biết, ngươi làm thế nào có thể nổi danh kinh thành?
Dao đài tổng cộng có bảy người, nhưng Võ Tắc Thiên tin chắc nhất định sẽ là Dương Thủ Văn phụ xướng.
Mặc dù Khỏa Nhi cũng có tài văn chương, nhưng vẫn không đủ để chống lại được cục diện này. Trương Húc và Tô Đĩnh thì thiên về thư pháp, cho nên không đáng để lo ngại. Còn lại Trương Thuyết, Trương Nhược Hư và Hạ Tri Chương đều là người thông minh, sao có thể không nhìn ra vấn đề trong đó được chứ?
Duy có một mình Tư Mã Thừa Trinh đã quyết định quy ẩn Thiên Đài Sơn, tin chắc cũng không thể xuất đầu lộ diện lúc này.
Dương Thủ Văn, Trẫm có bách lệnh!
Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, hôm nay sẽ đưa ra bách lệnh này.
Võ Tắc Thiên lúc này trong lòng dâng lên niềm hưng phấn.
Cảm xúc này đã nhiều năm rồi chưa có xuất hiện, đặc biệt là từ sau khi bà đăng cơ, trải qua một lượt thanh gột đám Lai Tuấn Thần đó, những chiếc gai trong triều dường như đã được gột rửa sạch sẽ. Ngay cả Địch Hoài Anh kiêu ngạo ngông cuồng năm đó, bây giờ cũng đã ngoan ngoãn hơn rồi. Điều này khiến cho Võ Tắc Thiên rất vui. Nhưng trong lòng lại không khỏi có chút cảm giác mất mát.
Võ Tắc Thiên sinh ra trong gia đình quan lại, phụ thân Võ Sỹ Hoạch là nguyên lão thần theo Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên.
Nhưng tiếc là tài cán của Võ Sỹ Hoạch đã định ra thành tựu của ông có hạn. Sau đó cưới được mẫu thân của Võ Tắc Thiên Không sai, là Tục Huyền. Sau khi Võ Sỹ Hoạch qua đời, mấy người anh cùng cha khác mẹ của Võ Tắc Thiên nghĩ ra hàng trăm phương ngàn kế để làm khó mẹ con bà, cũng đã đúc thành trái tim lạnh giá cứng như thép của Võ Tắc Thiên. Bà hiếu chiến, thích đấu tranh! Cho dù là vào thời điểm khổ nạn nhất, cũng chưa bao giờ có chút tuyệt vọng nào. Lấy một câu nói của vĩ nhân hậu thế, đó chính là: Đấu với trời kỳ nhạc vô cùng. Đấu với đất kỳ nhạc vô cùng. Đấu với người kỳ nhạc vô cùng.
Cuộc đời này của Võ Tắc Thiên có thể nói đều là vượt qua trong đấu tranh.
Từ một tiểu tài nhân ra vào hoàng cung, sau đó tới Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, tiếp đó hiện giờ đã nắm quyền ngũ cửu thiên hạ.
Đi từng bước chứ không phải là đầy máu tanh.
Chỉ là sau khi đăng cơ, bà giống như lập tức mất đi đối tượng tranh đấu.
Điều này khiến Võ Tắc Thiên cảm thấy nhàm chán, có đôi khi, thậm chí còn cảm thấy cô đơn như băng tuyết vậy.
Còn lúc này, Dương Thủ Văn đột nhiên bước ra, khơi dậy tiếng lòng hiếu chiến đó của Võ Tắc Thiên.
Trẫm chính là muốn thấy ngươi khó coi! Ngươi không phải là không muốn khom lưng cúi mình vì quý tộc sao? Trẫm muốn ngươi thanh danh mất hết, phải cúi đầu.
Giống như cuộc hội tụ cấp bậc này của Tổng Tiên cung, nếu Dương Thủ Văn không thể ứng đối, thế tất sẽ không nể mặt.
Võ Tắc Thiên chính là muốn xem xem bộ dạng Dương Thủ Văn mặt chau mày ủ.
- Thanh Chi, nếu không thì thôi đi. Lần này chúng ta nhận thua.
Lý Quá rất lo lắng, Dương Thủ Văn tiếp tục như vậy sẽ chọc giận tới Võ Tắc Thiên.
Chỉ là y không ngờ thách thức này của Võ Tắc Thiên lại khích động tới sự quật khởi trong lòng Dương Thủ Văn.
Hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên cười lạnh nói: - Chỉ là mẫu đơn lệnh thôi mà, ta làm được một bài thơ, thì cũng sẽ làm được bài thứ hai.
Nói xong, hắn liền đẩy Lý Quá ra, bước về phía cửa sổ.
- Mang rượu tới.
Cung nữ nghe thấy thế không khỏi ngẩn người ra, liền bước lên phía trước rót đầy rượu.
- Thanh Chi, đừng uống nhiều rượu.
Hạ Tri Chương khẽ nhăn mặt, bước lên muốn khuyên nhủ.
Nhưng Dương Thủ Văn lại cười nói: - Hạ bác sỹ không cần phải lo lắng, ta càng uống nhiều rượu cấu tứ càng như suối tuôn.
Uống thêm một chén rượu, sẽ có thêm một bài thơ. Nào nào nào, xem ta phụ xướng mẫu đơn lệnh này, xin mời các chư công bình cho ta.
Giọng Dương Thủ Văn rất lớn, ngay cả mọi người trên lầu các Tổng Tiên cung cũng đều nghe thấy rõ.
Võ Tắc Thiên khẽ nhếch miệng lên, giống như tự nhủ thầm: - Uống thêm một chén rượu, liền làm thêm một bài thơ sao? Trẫm muốn xem xem ngươi có thể uống được mấy chén rượu.
- Uyển Nhi!
- Có nô tỳ.
- Thay Trẫm theo dõi Dao đài. Trẫm cũng muốn lĩnh giáo chút tài văn của Dương Thanh Chi này.
Trong lời nói của Võ Tắc Thiên không có chút tức giận nào, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại biết vị quân vương hỉ nộ vô thường này có chút không vui rồi.
Hủy Tử cũng thật là, ngươi đã "Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý" rồi sao lại còn đấu khí với Bệ hạ chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi lúc này cũng có chút hơi khó xử.
Nàng không hy vọng Dương Thủ Văn cuốn vào trong cuộc tranh giành giữa hai nhà Lý Võ, nhưng lại không muốn Dương Thủ Văn dùng phương thức chọc giận Võ Tắc Thiên này để giải quyết vấn đề. Đó có lẽ là một người phụ nữ tính tình cực kỳ ngang bướng! Đừng thấy bà tuổi tác đã lớn, đã dịu dàng hơn năm xưa rất nhiều. Nhưng từ tận trong xương tủy, lại vẫn là Võ Mị Nương có thủ đoạn thiết huyết, giết người không chớp mắt.
Vừa nghĩ tới những điều này Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nàng bỗng từ Tổng Tiên cung đi ra, vừa mới tới dưới lầu Dao đài đã nghe thấy một hồi tiếng phụ xướng.
- Một nhánh hồng tươi, móc đọng sương; Mây mưa Vu giúp uổng sầu thương. Hỏi nơi cung Hán ai người giống? Phi Yến còn nhờ mới điểm trang.
Cũng giống như bài thơ mẫu đơn được Quách Tứ Lang sáng tác trước đây, lần này Dương Thủ Văn cũng dùng thủ pháp tán mẫu đơn mà không lộ mẫu đơn. Thông thiên đều là ý tán dương vẻ đẹp của mẫu đơn. Nhưng từ đầu tới cuối lại không có viết ra từ "mẫu đơn". Hơn nữa từ mặt cảnh ý và cách điệu mà nói, bài thơ mẫu đơn này so với "Thưởng mẫu đơn" vừa rồi còn mang đậm cổ phong hơn, cách điệu càng cao hơn.