Chương 297.1: Mẫu đơn lệnh
Lý Quá vừa nói ra khỏi miệng liền ý thức được vấn đề.
Vì sao khi Dương Thủ Văn nói sắp rời khỏi Lạc Dương, y lại có cảm giác không vui như vậy?
Mình đối với Dương Thanh Chi này rõ ràng là một chút hảo cảm cũng không có. Có tài giỏi thì có thể nói linh tinh sao? Ngươi xa xỉ vô độ, ngươi mới điêu ngoa thành tính. Nhưng, vừa rồi y thực sự cảm thấy có chút buồn bực.
- Được được được, ta không rời khỏi Lạc Dương nữa.
Dương Thủ Văn thật ra cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ ràng Lý Quá là tính trẻ con.
Chỉ là Tư Mã Thừa Trinh và Tô Đĩnh bên cạnh lại lộ rõ nụ cười cổ quái. Trương Thuyết, Trương Húc, Trương Nhược Hư không biết thân phận của Lý Quá, nhưng hai người họ lại biết dù Lý Quá tinh ranh cổ quái, thoạt nhìn thì hình như rất hoạt bát, nhưng trên thực tế tính cách của nàng có chút lạnh lùng, không thích gần gũi với người khác. Mà lời đó y vừa nói dường như có chút thú vị chứ? Lẽ nào hai người không hẹn mà cùng nheo mắt lại, nhìn ánh mắt Dương Thủ Văn cũng trở nên khác lạ.
Đông đông đông!
Một hồi trống vang lên.
Trên lầu đài của Tổng Tiên cung một người phụ nữ đẹp khoảng 30 tuổi bước ra.
Nàng mặc trang phục trong cung, thướt tha lay động lòng người.
- Cô cô ra rồi!
Đúng lúc Lý Quá không biết làm gì, sự xuất hiện của một người phụ nữ đẹp mặc trang phục hoàng cung, bỗng nhiên khiến cho y tìm được mục tiêu để chuyển đề tài.
Dương Thủ Văn liền nhìn theo hướng tay của y chỉ, trong lòng có chút giật mình.
Thái Bình Công chúa!
Trong lịch sử cũng có rất nhiều lời bình luận về Thái Bình Công chúa, nói nàng đáng thương, nói nàng bá đạo, nói nàng hoang dâm, nói nàng.
Nói chung, mọi cách nói khiến cho người ta khó mà phán đoán được.
Nhưng Dương Thủ Văn lại có chút thương hại cho người phụ nữ này: Nàng cho dù là đứng sau Võ Tắc Thiên, rất có khả năng là người phụ nữ nữ chủ thiên hạ. Chỉ tiếc là, sau Võ Tắc Thiên cũng không thể có người phụ nữ nào có thể nắm quyền thiên hạ. Nàng có tài năng, có sự quyết đoán, lại không có khả năng chống lại thế tục. Cuối cùng, ngọc nát hương tàn, thậm chí ngay cả con trai cũng phản bội lại nàng.
Đây là một người phụ nữ dùng cả cuộc đời của mình để trả giá vì giang sơn Lý Đường.
Vì giang sơn Lý Đường, nàng đã cưới cháu của Võ Tắc Thiên. Vì giang sơn Lý Đường nàng đã không thể không lá mặt lá trái với Võ gia.
Nhưng tiếc là đối thủ của nàng là Lý Long Cơ.
Nếu đổi lại là một người khác, có lẽ nàng thực sự có thể kế thừa sau Võ Tắc Thiên, chấp chính Lý Đường.
Cùng với sự xuất hiện của Thái Bình Công chúa, trong Tổng Tiên cung bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Trên cao đài mọi người vốn đang diễn xiếc bỗng lần lượt lui xuống, thay thế vào đó là một đám người ăn mặc diễm lệ.
- Đây là muốn làm cái gì thế?
Đối với trường hợp này, Dương Thủ Văn vẫn thực sự là Lưu mỗ mỗ bước vào đại quan viên.
Chỉ thấy mười mấy người đàn ông cường tráng, từ trên đài cao đẩy lên một chiếc bàn quay lớn, sau đó đặt ở giữa đài cao.
- Đây là bách tự bài?
Lúc này Tô Đĩnh bước lên, đứng bên cạnh hai người Dương Thủ Văn.
Y thấp hơn Dương Thủ Văn một chút, nhưng cử chỉ khí độ lại toát lên vẻ quý phái.
- Cái gì là bách lệnh bài?
Dương Thủ Văn với vẻ mặt ngơ ngác.
- Trên đĩa quay đó tổng cộng có 100 tửu lệnh, sau đó đĩa quay chuyển động, sau đó quăng mũi tên chọn lệnh.
Nhìn thấy hoa liễu kia không? Lát nữa sẽ có người đánh trống, tiếng trống vang lên hoa liễu chuyển động. Khi tiếng trống dừng lại thì tất sẽ chỉ, mà hoa liễu dừng ở tòa lầu nào thì do người trong tòa lầu đó ra xướng phụ. Nếu có thể thông qua thì tiếp tục đi vào vòng sau.
Ha ha, lâu rồi không có chơi trò này, hôm nay lại được xem náo nhiệt rồi.
- Nếu không xướng phụ được thì sao?
- Đương nhiên là tất cả mọi người phạt ba thương rượu rồi.
Nhìn chung Dương Thủ Văn cũng đã hiểu rồi, đây có chút giống như trò đánh trống truyền hoa ở hậu thế.
Hắn ngước mắt lên nhìn chỉ thấy ở trên cửa của Tổng Tiên cung đó có một hoa liễu, cả Tổng Tiên cung có 36 tòa lầu, có một sợi dây xích kết nối. Theo lời của Tô Đĩnh, tiếng trống vang lên, hoa liễu đó sẽ chuyển động theo dây xích.
Chơi Đường hội!
Cũng không biết tử lệnh hội đó có hình dáng ra sao.
Lúc này, Thái Bình Công chúa đã đọc xong diễn văn, sau đó liền ngồi xuống phía sau lan can.
Từ cửa sổ của Dao đài nhìn ra, có thể thấy được phía sau lan can của Tổng Tiên cung đó bóng người lắc lư.
Dương Thủ Văn bỗng nhiên cười nói: - Nếu bên ngoài chơi bách lệnh bài, chúng ta cũng có thể chơi trò chơi bên trong.
Nếu ai thua thì người đó lên phụ xướng, không biết chư công thấy thế nào?
36 tòa lầu các, tổng cộng có mấy trăm người.
Tổng chưa tới trăm tửu lệnh đều ở Dao đài.
Nhàn rỗi thì vẫn là nhàn rỗi, chi bằng mình đi tìm chút thú vui. Vốn nghĩ rằng chủ ý của hắn không được hưởng ứng, nhưng không ngờ vừa nói ra lập tức đã nhận được sự tán đồng của mọi người.
- Đổ bình, đổ bình!
Trương Húc lớn tiếng nói: - Hôm qua ta được mười hai vò, hôm nay nhất định không thể bị thua được.
Có cung nữ từ dưới lấu lấy ra một vò đồng và bảy mũi tên, lần lượt đặt ở phía trước đám người Dương Thủ Văn.
Lý Quá lúc này cũng đứng lên, cầm mũi tên lên, cười tươi như hoa nói: - Dương Thanh Chi, ngươi chắc chắn không thắng được ta.
Trò chơi vò rượu thật ra Dương Thủ Văn đã chơi ở Xương Bình vài lần rồi.
Đây cũng là một trò chơi thường thấy nhất, chính là phi tiêu trong tay vào vò đồng, nếu thất bại sẽ bị phạt rượu.
Hắn cầm một mũi tên lên, cười tủm tỉm nói: - Chơi thì chơi, xem ai thua.
Rượu thịt đều đã bày lên cả rồi, sau mỗi chiếc bàn đều có hai cung nữ chờ hầu.
Lúc này, trên đài cao ngoài lầu bách tự bài đã bắt đầu chuyển động.
- Trúng!
Lý Quá dẫn đầu ném vò, mũi tiêu bay vào trong chiếc vò cổ dài đó, sau đó vỗ tay cười nói:
- Ta ném trúng rồi.
- Đến lượt ta!
Tô Đĩnh cũng không cam lòng chịu yếu thế, giơ tay lên ném mạnh.
- Thanh Chi, có dám bác với bần đạo không?
Bác, chính là từ thường dùng nhất của người Đường, có nghĩa là nói đánh cược một lần.
Dương Thủ Văn cười nói: - Tiên trưởng muốn bác thế nào?
- Người chiến thắng có thể đưa ra một điều kiện, người thua phải chấp hành. Lần này ta cược ngươi không trúng.
Đùa à, tốt xấu gì ta cũng là người từng luyện võ, sao có thể không trúng chứ?
Dương Thủ Văn không chút do dự liền nhận lời, cầm một mũi tên từ trên bàn lên, giơ tay ném mạnh. Nhưng đúng lúc này bỗng nghe thấy vang lên một hồi trống, tay Dương Thủ Văn khẽ run lên, mười phần chắc chín, nhưng không ngờ lại lệch miệng vò.
- A! Tiếng kêu lớn vang lên, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Mà Lý Quá thì vỗ tay cười nói:
- Dương Thanh Chi, ngươi quá ngốc, như vậy thì đều có thể không trúng.
- Nếu không phải tiếng trống đó.
Dương Thủ Văn không muốn bị mất mặt trước mặt Lý Quá, hắn vừa định lên tiếng giải thích lại nghe thấy phía ngoài lầu đài vang lên tiếng hoan hô lớn.
Lẵng hoa từ từ dừng lại trước lầu Dao đài.
- Ách.
Dương Thủ Văn liền bối rối, quay đầu lại nhìn mọi người nói: - Có ý gì đây?
Mọi người trên Dao đài cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, chợt vang lên trận cười lớn: - Thanh Chi, lần này phải nhờ ngươi rồi.
- Dao đài, mẫu đơn!
Trên đài cao có nội thị lớn tiếng hô lên, giọng nói sắc nhọn.
- A, lại là mẫu đơn lệnh.
Lý Quá quay đầu lại nhìn mọi người nói: - Ta không thể làm thơ, các ngươi ai tới?
- Chuyện này, vừa rồi Thanh Chi không ném trúng vò, đương nhiên là để Thanh Chi phụ xướng rồi.