Chương 298.2: Trăm bài thơ say rượu của Thanh Chi
Rất nhanh!
Sau khi phụ xướng kết thúc, 180 danh sỹ quý tộc của 36 tòa lầu đều không nén nổi lời khen ngợi.
Sắc mặt Lư Tàng Dụng tái xanh đi, quay đầu lại nhìn Đỗ Thẩm Ngôn đang đứng bên cạnh. Từ ánh mắt của Đỗ Thẩm Ngôn, y đã nhìn thấy chút mất mát. Đó là một sự mất mát vì kính phục mà có. Kỳ thực Lư Tàng Dụng y cũng chẳng phải là như vậy sao?
Sự chán ghét của Lư Tàng Dụng đối với Dương Thủ Văn xuất phát từ Lư thị Phạm Dương và Trần Tử Ngang.
Dương Thủ Văn ở Xương Bình, phá hủy Chân Bảo các, khiến cho Lư thị Phạm Dương có nỗi khổ khó nói. Mà Trần Tử Ngang gần 40 tuổi chưa thành thân, nói toạc ra đều là vì chuyện năm đó của Trịnh Tam Nương. Trần Tử Ngang yêu sâu sắc Trịnh Tam Nương, nhưng Trịnh Tam Nương lại lấy Dương Thừa Liệt. Dù sau này Trần Tử Ngang đã công thành danh toại, nhưng cũng không thành gia.
Lư Tàng Dụng vì vậy mà oán hận Dương gia vô cùng.
Chỉ là.
Mặc dù Trịnh Tam Nương đã ngọc nát hương tan rồi, nhưng lại nuôi dưỡng ra một yêu nghiệt Dương Thanh Chi này.
Bá Ngọc không có tài hoa kinh thiên, lại không được ôm người đẹp về. Sự tiếc nuối này e là cả đời này cũng không thể bù đắp được.
- Tử Tiềm vẫn tức giận vì chuyện vừa rồi sao?
Lúc này, một người đàn ông đứng bên cạnh Lư Tàng Dụng, vẻ mặt mang nụ cười lạnh lẽo.
Y đã qua 40 tuổi rồi những vẫn là nhân tài tuấn tú, tướng mạo khôi ngô.
Thời gian trên khuôn mặt y đã khắc họa ra từng nép nhăn sâu hoắm, lại không thể che giấu được sự tao nhã hơn người của y. Y đứng bên cạnh Lư Tàng Dụng, khẽ nói: - Lão Tử viết: "Chuyện vừa quá không giữ lâu. Con cái Dương gia tài học cố nhiên hơn người, lại không khỏi quá là kiên cường."
Hôm nay tới sao mà so được chứ?
Nếu hắn ta không làm được bài thơ này thì cũng thôi đi, bây giờ làm ra rồi lại càng khiến cho Thánh nhân mặt mày không được vui vẻ.
Đám người này không có tài năng, lại khó có được thành tựu lớn. Nếu thực sự chọc giận Thánh nhân, chỉ e là cách cái chết không bao xa nữa. Ha ha, làm người phải biết tiến thoái, người thức thời mới là tuấn kiệt! Dương Thanh Chi ỷ vào chút tài hoa, cuối cùng cũng chết không toàn thây.
Lư Tàng Dụng nhận ra người này là Thượng thư Giam thừa Tống Chi Vấn.
Tống Chi Vấn này không có gia thế hiển hách. Cha ông ta Tống Lệnh Văn sinh ra ở Hương Lư, đa tài đa nghệ. Ba huynh đệ Tống Chi Vấn đã chịu ảnh hưởng của phụ thân, kế thừa kỹ nghệ tam môn của Tống Lệnh Văn. Tống Chi Vấn giỏi về văn từ, Tống Chi Kính dũng cảm hơn người. Tống Chi Tôn tinh thông thảo lệ, thường được gọi là Tam tuyệt huynh đệ. Năm thứ hai Thượng Nguyên, Tống Chi Vấn thi đậu tiến sỹ, sau này được Võ Tắc Thiên xem trọng.
Y tinh thông luồn cúi, lại có thể làm ra các kiểu thơ từ ứng chế để lấy lòng đế vương. Lại cộng thêm quan hệ mật thiết giữa y và huynh đệ Trương Dịch, cho nên lại nhận được sự tín nhiệm của Võ Tắc Thiên. Cục diện này hôm nay, y đã nhìn ra rất nhiều manh mối, trong lòng cũng theo đó mà có quyết đoán.
Lư Tàng Dụng, danh sỹ đương kim lại là con cháu thế tộc.
Tống Chi Vấn nhìn y, khẽ nói: - Tử Tiềm, đắc ý một thời không đắc ý, được lâu dài tự tại.
- Ý của Diên Thanh là.
Tống Chi Vấn nói: - Ngũ Lang đã biết rõ tài cao của Tử Tiềm, sớm đã muốn kết bạn.
Vừa rồi Dương gia tử ở bên ngoài Nam Thiên Môn khiến cho Tử Tiềm khó chịu, hiện giờ lại đang thể hiện trước mặt Thánh nhân, sớm muộn cũng sẽ bị xui xẻo. Nhưng, nói không chừng hôm nay ta và ngươi có thể lại một lần nữa được chứng kiến một giai thoại, chi bằng trước tiên xem tài căn của Dương gia tử đó rốt cuộc thế nào?
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã thể hiện rõ ý đồ tới.
Thứ nhất Trương Dịch Chi muốn mời chào ngươi. Thứ hai, nếu ngươi bằng lòng, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi xử lý ác khí vừa rồi.
Lư Tàng Dụng nghe thấy thế không khỏi nhăn mày.
Kỳ thực Trương Dịch Chi trước đây đã nhiều lần biểu lộ ý muốn chào mời hắn ta rồi.
Nhưng đối với huynh đệ Trương gia mà nói, Lư Tàng Dụng lại không có hứng thú lắm. Một tiểu nhân dựa vào sự sủng ái của Võ Tắc Thiên để ngang ngạnh mà thôi! Lư Tàng Dụng công danh tốt, nếu không cũng không thể có câu "Mượn núi Chung Nam làm lối tắt như vậy". Nhưng trong lòng, Lư Tàng Dụng vẫn luôn có sự kiêu ngạo vốn có của con nhà thế gia. Trương Dịch Chi cũng được, mà Tống Chi Vấn cũng thế thôi, xuất thân bình dân, xảo quyệt tâm đen. Những người này làm việc không hề có chút mấu chốt nào, căn bản không hiểu cái gì gọi là tiết chế. Nếu đi theo huynh đệ Trương gia, Lư Tàng Dụng rất hiểu mình không thể có được kết cục tốt. Nhưng nếu không dựa vào ngươi biết Tống Chi Vấn vừa rồi chỉ là nói Dương Thủ Văn thôi sao?
Thuận theo ta thì sống, chống lại ta thì chết.
Tống Chi Vấn hiểu chính là dụng ý như vậy.
Lư Tàng Dụng tin chắc, nếu y từ chối, e là Trương Dịch Chi sẽ trở mặt.
Nên làm thế nào đây?
Trong lòng Lư Tàng Dụng bỗng có sự rối rắm.
- Dao đài, bồ đào.
Đã lần thứ ba hoa rơi xuống Dao đài rồi.
Nội thị lớn tiếng đọc tửu lệnh, lại khiến cho các lầu dấy lên một hồi xôn xao.
Đám người Hạ Tri Chương ai cũng lộ rõ vẻ lo lắng. Lý Quá thì càng nháy mắt với Dương Thủ Văn, ý là để Dương Thủ Văn nhận thua.
Nhưng lúc này, sự bướng bỉnh của Dương Thủ Văn đã dâng lên.
Kiếp trước, chính là sự quật cường này đã khiến cho hắn bị liệt mười mấy năm.
Kiếp này, dù hắn đã thay đổi rất nhiều rồi, nhưng thứ đó trong tận xương tủy khó mà thay đổi được.
- Mang rượu tới!
Dương Thủ Văn hô lớn một tiếng, liền cầm bút lên.
- Thanh Chi, đừng uống rượu.
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi từ dưới lầu đi lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Dương Thủ Văn cười nói: - Cô cô tới rồi, đúng lúc mời cô cô đánh giá bài thơ này của cháu.
Nói xong, hắn nâng ly rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn.
Mà sau đó cầm bút viết: Lương Châu từ.
Rượu bồ đào, chén dạ quang Muốn say, đàn đã rền vang dục rồi.
Sa trường say ngủ, ai cười, Từ xưa chinh chiến mấy người về đâu?
- Thơ hay!
Hạ Tri Chương xem xong không nén nổi tiếng vỗ tay khen hay một tiếng, sau đó ánh mắt phức tạp liếc nhìn Dương Thủ Văn.
Thanh Chi à, ngươi như vậy khiến cho Thánh nhân còn mặt mũi nào nữa chứ? Ngươi làm một bài thơ, Thánh nhân lại tức giận thêm một bậc, ngươi phải cẩn thận đấy.
Chỉ là, Thượng Quan Uyển Nhi đứng bên cạnh, những lời này nàng sao có thể nói ra được chứ.
- Dao đài, thiên mã lệnh.
Lần thứ tư rồi! Có thể thấy Võ Tắc Thiên lúc này quả thực đã nổi giận rồi.
Cả Tổng Tiên cung lúc này đã lặng ngắt như tờ, từng cặp mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía dáng người gầy gầy ở lan can Dao đài.
- Ta mệt rồi, ai muốn vì ta mà cầm bút?
Dương Thủ Văn bỗng đặt bút xuống, lùi xuống phía sau hai bước từ tay cung nữ cướp lấy một vò lang quan thanh.
- Để ta.
Tô Đĩnh nhìn mọi người, liền bước lên phía trước.
Khi bước tới bên cạnh Dương Thủ Văn, y thấp giọng nói: - Thanh Chi, nên lui thì lui, không cần thiết phải cậy mạnh.
Lui?
Ta lui đến đâu đây?
Từ Huỳnh Dương tới đây, thoáng cái đã qua hơn nửa tháng rồi, lại không rõ ràng cho lắm, suốt ngày chờ trong căn nhà quỷ quái đó.