Chương 298.3: Trăm bài thơ say rượu của Thanh Chi
Mặc dù ngoài miệng Dương Thủ Văn không nói gì, nhưng trong lòng sao không tức giận chứ?
Từ hôn thì từ hôn, chẳng lẽ ta lại lên cột muốn cưới vị Công chúa nào đó rồi bỏ sao? Nhưng lúc này đối phương không muốn hối hôn, lại không để cho mình từ hôn, vây khốn hắn vào trong thành Lạc Dương, chờ sau khi hắn có lỗi sẽ mất hết thanh danh rời khỏi Lạc Dương.
Hắn có thể rời khỏi Lạc Dương, nhưng lại không muốn bị người ta tính kế như vậy.
- Thiên mã đi ra nguyệt chi hang, Trên lưng hổ văn rồng xương cánh.
Mây xanh quấn lấy tóc xanh, lan gân quyền ký tới diệt đẹp.
Đau Côn Luân, qua Tây Cực, khắp nơi không một dấu vết.
Từ lúc Dương Thủ Văn tỉnh táo đến giờ cũng đã hơn nửa năm rồi, đối với người Đường cũng đã có chút oán trách, trong lòng cũng thấu hiểu.
Nếu là phải vạch mặt, hà tất lại phải nhìn trước ngó sau?
Hắn một tay cầm vò rượu, lùi về phía chiếu ngồi, lần theo chiếc giường, ầm ĩ cuồng ca. Giọng hắn rất to, từ Dao đài truyền ra, đi thẳng vào Tổng Tiên cung.
Thái Bình Công chúa đã không thể ngồi yên được nữa, liền đứng lên bước tới trước cửa sổ, vịn tay lên lan can.
Ánh mắt nàng thê lương, nhìn bóng người trên Dao đài đó, trong đầu hiện lên một người khác.
- Bát Lang, chuyện này nên làm thế nào mới tốt?
Lý Hiển cũng có chút luống cuống, liền quay đầu nhìn về phía Lý Đán.
Về phần Võ Tam Tư ở bên kia, không cần quan tâm tới. Không thấy y cố gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, khuôn mặt mập mạp đó, thịt béo run rẩy sao?
Lý Đán lại khẽ mỉm cười, nói: - Thái tử không cần phải lo lắng, có được người con rể tốt này thực là một vinh hạnh.
Vinh hạnh cái con bà ngươi! Lý Hiển không kìm nổi liền chửi thầm trong lòng một tiếng, nhìn ánh mắt Lý Đán, cũng trở nên âm lạnh.
- Xin quân vương chuộc Mục Thiên Tử, còn có thể thấy được bóng Dao Trì.
Võ Tắc Thiên lúc này cũng có chút đâm lao phải theo lao rồi.
Khi bài "Thiên mã ca" của Dương Thủ Văn được đưa lên, trên mặt hiện rõ phong vận đã là một bầu trời u ám.
Tên khốn kiếp này sao có thể ngông cuồng thế chứ?
Trong lòng Võ Tắc Thiên cũng bị tài năng của Dương Thủ Văn làm cho kinh động, nhưng đồng thời cũng lại cảm thấy nóng mặt, có chút không nhịn được.
Có nội thị nhìn về phía bà, Võ Tắc Thiên hít sâu một hơi, cắn răng lại nói: - Tiếp tục!
- Vâng!
Nội thị liền truyền lệnh xuống, chỉ nghe thấy tiếng trống lại một lần nữa vang lên.
- Dao đài, đoản ca!
- Lần thứ năm, lần thứ năm!
Cả Tổng Tiên cung đều sôi sục lên, thậm chí có người đã từ trong lầu chạy ra, muốn đi lên Dao đài.
Chỉ là, quy củ chính là quy củ, mặc dù họ có thể từ trong lầu đi ra, nhưng lại không thể tiếp cận Dao đài được.
- Thánh nhân, thần muốn tới Dao đài xem xem, xem Dương Thanh Chi đó có gian dối không.
Lương Vương Võ Tam Tư có chút ngồi không yên nữa, liền đứng dậy nói.
Nào ngờ y còn chưa nói dứt lời, Thái Bình Công chúa liền lên tiếng: - Mẫu thân, nữ nhi cũng muốn qua xem xem, Tổng Tiên cung hôm nay không phải sẽ làm thành một giai thoại đấy chứ.
Nàng không hiểu suy nghĩ của Võ Tam Tư, đơn giản là muốn tới quấy rối Dương Thủ Văn.
Thái Bình Công chúa lúc này cũng có chút rối rắm.
Một mặt nàng hy vọng Dương Thủ Văn thấy tốt mà thu lại, mặt khác thì hy vọng Dương Thủ Văn tiếp tục giai thoại này.
"Ngày sao cứ ngắn lại, Trăm năm khổ ứ đầy. Trời mênh mang thăm thẳm, Muôn kiếp thái cực dài.
Ma cô xoã mái tóc, Một nửa thành sương mai. Thợ trời gặp Ngọc Nữ, Cười lớn muôn nghìn nơi.
Sáu rồng ta muốn ngó, Quay xe, treo cây trời. Bắc Đẩu, chuốc rượu quý, Trước rồng, chén lớn mời.
Giàu sang ta chẳng ước, Náu dưới gương mặt người.
Không chờ Võ Tắc Thiên đáp lại, Dao đài liền vang lên tiếng ca của Dương Thủ Văn.
Thoáng chốc, âm thanh ủng hộ vang lên không ngớt, cũng khiến cho Thái Bình Công chúa và Võ Tam Tư đều dừng bước lại, nhìn nhau cười khổ.
Dương Thủ Văn này hôm nay muốn nổi điên à!
- Tiếp tục!
Giọng Võ Tắc Thiên từ phía sau tấm lụa mỏng vang lên, mang theo hàn ý dường như xuất phát từ vạn năm băng giá.
- Dao đài, minh nguyệt lệnh.
- Bài thứ sáu, bài thứ sáu rồi.
Cả Tổng Tiên cung dường như sắp nổ tung lên rồi, loạn thành một bày.
"Có rượu không có bạn,
Một mình chuốc dưới hoa. Cất chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba."
- Dao đài, hái sen.
"Mấy gái hái sen ven suối Nhược Trong hoa cười nói vang lên trước. Gió lay tà áo thoáng trên không, Nắng dọi phấn son lồng ánh nước."
- Dao đài, đối tửu.
Cùng anh nâng chén rượu mời
Gió xuân mơn mởn ghẹo cười ai đâu. Mận đào như đã biết nhau, Nghiêng về ta nở muôn màu sắc hoa.
Trên cành thánh thót oanh ca, Chén vàng sóng sánh trăng ngà ghé chơi. Hôm qua má ửng hồng tươi, Hôm nay tóc trắng tiếc đời trôi nhanh. Gai đền Thạch Hổ mọc quanh, Cô Tô hươu chạy trong thành thênh thang. Đền xưa vua chúa huy hoàng, Phế hưng từng lớp bụi vàng bám sâu. Rượu ngon anh chẳng dốc bầu, Hỏi xem hồn cũ ở đâu bây giờ?"
-
- Dao đài, bình ngọc.
- Đây là bài thứ mấy rồi?
- Ta sao mà nhớ rõ được chứ?
- Có 50 bài rồi.
- Chưa ngừng.
Trong Tổng Tiên cung lúc này đã hoàn toàn sôi sục lên.
Những danh sỹ quý tộc đó lần lượt từ trong lầu các bước ra ngoài, cách Dao đài khoảng hơn chục bước tập trung lại, ai nấy đều châu đầu ghé tai lắng nghe.
- Ngươi còn nhớ mấy bài chứ?
- Ta một bài cũng không có nhớ được. Dương Thanh Chi há chẳng phải là trích Tiên nhân sao? Nếu có được văn từ như vậy, hơn nữa lại bài nào cũng khiến cho người ta kinh ngạc.
Lúc này, chớ nói những danh sỹ đó, mà ngay cả Võ Tắc Thiên cũng không còn ngồi yên được nữa.
Bà vốn cho rằng sau mười hai mươi bài, Dương Thủ Văn đó sẽ cúi đầu nhận thua. Nhưng ai ngờ, lâu như vậy rồi, hắn vẫn cấu tứ như suối tuôn. Theo tin tức từ Dao đài truyền ra, Dương Thủ Văn không có bất kỳ ai trợ giúp, hoàn toàn là một mình làm thơ. Nhưng, nghe nói hắn đã say rồi, từ giọng nói cuồng ca của hắn cho thấy rõ manh mối.
Võ Tắc Thiên ngay từ đầu đã nổi giận, sau đó lại xấu hổ, tới giờ thì cơn tức giận đã biến thành sự thưởng thức và kính phục.
Không sai, tính bà cương cường, không thể nhận thua.
Nhưng nếu đối mặt với một đối thủ có thể khiến bà cảm thấy kính phục, cho dù là đối phương có khiến bà khó chịu, bà cũng không thể tức giận.
Lúc này, Võ Tắc Thiên chính là có thái độ như vậy đối với Dương Thủ Văn.
Một mặt bà tức giận, giận vì Dương Thủ Văn không nhận thua, khiến cho bà không thể xuống nước được.
Mặt khác bà cũng đang thưởng thức, có thể trong một ngày thưởng thức được nhiều tuyệt tác như vậy, cho dù là có lan truyền đi thì đã sao chứ? Có lẽ bà có thể trở thành phản diện của giai thoại này, nhưng có thể trở thành nhân vật trong giai thoại như vậy, chẳng phải cũng là vinh hạnh sao?
Muốn xem xem Dương Thanh Chi ngươi cực hạn ở đâu?
- Là thánh mẫu thần hoàng?
Có người nhìn thấy bóng dáng của Võ Tắc Thiên, bỗng lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Mà lúc này, Dương Thủ Văn thì đã nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt thanh tú đó cũng đã đỏ ửng lên.
Hắn uống cạn ly rượu trong tay, hát vang ầm ĩ: - Dưới trăng múa kiếm, sau ba chén, Bài vịnh chợt ngâm, lệ cảm hoài "
- Rượu đâu?
Dương Thủ Văn bỗng đập bàn quát lớn.
Lúc này, không chờ cung nữ đó bước lên, Hạ Tri Chương đã mang theo vò rượu bước lên, ngồi bên cạnh Dương Thủ Văn rót đầy chén cho hắn.
- Người đời nào rõ Đông Phương Sóc, Tiên trích Kim môn vốn ẩn tàng. Tây Tử chau mày cười vẫn đẹp, Học đòi, gái xấu luỵ thân oan.
Dầu vua yêu nét ngài nồng thắm, Kẻ hại trong cung vẫn khó lường."
Trương Thuyết nuốt nước miếng, không kìm nổi quay đầu sang hỏi: - Đây là bài thơ thứ mấy?
Trương Nhược Hư cười khổ lắc đầu nói: - Sao ta có thể nhớ được chứ?
- Bài thơ thứ 78.
- Hả?
- Đây là bài thơ thứ 78.
Lý Quá bỗng tiếp lời, ngồi xuống bên cạnh Dương Thủ Văn, ngẩng đầu lên nhìn Trương Thuyết đáp.
Y chợt liếc mắt về phía Dương Thủ Văn, trong ánh mắt đó lộ rõ vẻ phức tạp khó nói.
- U Châu lệnh.
- Bài thứ 80.
"Kỵ sĩ đất U Châu Mắt xanh mũ da hổ. Nhẹ phóng hai mũi tên, Người người khó xâm phạm.
Cung kéo như vành trăng, Bắn, đầu mây nhạn rớt. Rồi vung roi phóng ngựa, Săn người tận Lâu Lan.
Một đi không trở lại, Lấy chết báo quốc ân.
Năm Thiền Vu giặc nước, Ngang ngược lẫn hung tàn. Ngưu mã thả biển bắc, Ăn thịt tươi như cọp. Tuy ở núi Yên Chi, Không hề sợ tuyết lạnh. Nữ nhân cười trên ngựa, Má đỏ như ngọc hồng. Nghiêng người bắn điểu thú, Trăng hoa thích yên ngựa. Sao Mao chiếu cỏ dày, Tranh chiến dữ như ong. Dao nhọn nhỏ đầy máu, Cát trôi nhuộm sắc hồng.
Người xưa ai danh tướng, Buồn vì quân lính mệt. Khi lang sói diệt hết, Cha con sẽ an nhàn.
Sau khi Dương Thủ Văn đọc xong bài thơ này, Trương Húc liền buông bút xuống.
- Đình Thạc, ngươi lại đây.
Trong lúc bất tri bất giác, mọi người trong phòng ngoài Lý Quá và Lý Lâm Phủ ra, bao gồm cả Thượng Quan Uyển Nhi cũng đều bước lên phía trước viết lại.
- Dao đài, thiếu niên hành.
- Bài thứ 81, bài thơ thứ 81 rồi!
Bên ngoài Dao đài lại vang lên một hồi hoảng sợ.
Lại thấy Dương Thủ Văn bỗng nhiên đứng lên, cướp lấy một vò rượu từ tay cung nữ, ngửa mặt lên trời uống cạn vò rượu. Hắn một tay nâng vò rượu lên, lắc lư bước tới trước cửa sổ, vịn tay lên thành lan can, nhìn về phía lầu các Tổng Tiên cung gần đó.
- Thanh Chi, ngươi làm cái gì thế?
- Mặc kệ ta.
Dương Thủ Văn đẩy Lý Lâm Phủ ra, bỗng hát vang ầm ĩ.
"Đại bàng một ngày bay lên cùng gió, Bay thẳng một mạch chín vạn dặm.
Giả như gió thổi tới, Có thể sàng lại Thương Minh thủy.
Thế nhân thấy ta đặc biệt, Nghe thấy đại ngôn đều cười lạnh.
Tuyên phụ có thể sinh sợ hậu sinh, Trượng phu không thể thiếu thanh niên!
Hát xong, hắn bỗng giơ vò rượu lên, ném mạnh xuống dưới Dao đài.
Chỉ nghe thấy bốp một tiếng, vò rượu đó từ trên lầu ném thẳng xuống đất, bỗng nhiên vỡ tan tành.
- Ta không sợ người, nghe rõ chưa, ta mới không thể sợ người.
Hắn rướn cổ lên, hướng thẳng về phía lầu các Tổng Tiên cung lớn tiếng hét lên, thoáng chốc đã khiến cho tất cả mọi người đều sợ tới tái xanh mặt đi.