Chương 299: Hắn vẫn sợ đấy!
Ai ở trên lầu các Tổng Tiên cung?
Ai lại có thể làm tu hú chiếm tổ chủ trì đại cục của Thái Bình Công chúa?
Người có thể tham gia tụ hội lần này đều có thể xem như là tuấn kiệt, không ai là kẻ ngốc hết. Như vậy rõ ràng là nhằm vào Dương Thủ Văn, hơn nữa còn không hề kiêng nể gì như vậy, ngoài Cửu Ngũ chi tôn đó ra thì còn có thể là ai chứ? Chỉ là, ai cũng không ngờ Dương Thủ Văn lại ngông cuồng rống thẳng về phía lầu các Tổng Tiên cung như vậy. Là hét lên với ai? Điều này trong lòng mọi người đều hiểu.
- Càn rỡ, cái thằng này sao lại càn rỡ như vậy?
Võ Ý Tông vẫn luôn trầm mặt ít lời, hình như là đang ngủ vậy bỗng đứng lên, hét rống lên: - Người đâu, bắt lấy kẻ ngông cuồng đó lại, chém thành ngàn vạn mảnh.
Cục diện đang im ắng, lúc này lại bỗng dậy sóng, cũng khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Nhưng, không chờ y nói dứt lời, từ trên lầu các Tổng Tiên cung vang lên một giọng nói sâu thẳm: - Từ khi nào có người có thể làm chủ thay Trẫm thế?
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Kèm theo với sự lên tiếng của Võ Tắc Thiên, người trong Tổng Tiên cung cũng không thể còn giống như bộ dạng vừa rồi nữa, giả như cái gì cũng đều không biết.
Võ Tắc Thiên không chịu hiện thân, vậy tốt nhất nên xem như bà không tồn tại.
Nhưng bà bây giờ lại lên tiếng, ai còn có thể không nhìn thấy sự tồn tại của bà nữa chứ?
Võ Ý Tông sợ tới mức giật nảy mình lên một cái, liền phủ phục dưới mặt đất, run giọng nói: - Thần tuyệt đối không phải muốn làm chủ thay Thánh nhân, thực sự là Dương Thủ Văn đó quá ngông cuồng, đơn giản chính là không xem quân vương ra gì. Đám người ngông cuồng này, nên.
- Nên cái gì?
Giọng Võ Tắc Thiên âm trầm vang lên.
Võ Ý Tông không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt lạnh lùng đó đang liếc nhìn y, khiến y bỗng thấy vã mồ hôi lạnh.
- Hừ, chuyện của Trẫm, khi nào tới lượt ngươi làm chủ?
- Thần đáng chết.
Võ Ý Tông chỉ cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Võ Tắc Thiên từ từ bước tới phía sau lan can cửa sổ, vẻ mặt lộ rõ nụ cười ấm áp, trầm giọng nói: - Tiếp tục, vì sao lại không tiếp tục nữa?
Vẫn còn tiếp tục sao?
Người đây rốt cuộc là muốn làm cái gì thế?
Vô số người thầm kêu lên trong lòng, không đoán được tâm tư của Võ Tắc Thiên.
Đã gây tới mức này rồi, người ta đã hét lên từ "trượng phu không thể thiếu thiếu niên" rồi, ngươi còn muốn làm thế nào nữa?
Cuộc tụ hội này đã diễn biến thành màn kịch độc diễn của Dương Thủ Văn.
So ra Võ Tắc Thiên lúc này cũng đã đâm lao phải theo lao rồi, cho nên mới để tiếp tục nữa.
Võ Tắc Thiên lại với vẻ mặt bình thản, chỉ im lặng nhìn về phía cửa sổ Dao đài.
Dương Thủ Văn vẫn đứng phía sau lan can cửa sổ, cúi đầu, hai tay vịn lên thành lan can, thân người lắc lư liên hồi, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa.
Không sợ sao?
Nếu ngươi nói như vậy, kỳ thực trong lòng nhất định là sợ rồi!
Không biết vì sao, Võ Tắc Thiên bỗng cảm thấy chàng thiếu niên bướng bỉnh không chịu thuần này dường như không có đáng ghét như trong tưởng tượng của bà.
Hắn quả thực khiến cho người ta cảm thấy rất mất mặt, nhưng mặt khác chẳng phải cũng thể hiện rõ sự ngông cuồng của tuổi trẻ sao?
Không biết vì sao, trong mắt Võ Tắc Thiên, chàng thiếu niên đứng lắc lư sau lan can cửa sổ Dao đài đó lại trùng hợp với mình của 60 năm trước. Khi đó, bà cũng là bộ dạng như vậy, không chịu cúi đầu trước bất kỳ ai, cho dù là bị hai huynh trưởng ức hiếp, bà cũng cắn răng chịu đựng, đứng vững, và đấu tranh với hai tên khốn kiếp đó.
Trong đầu, chợt lóe lên cảnh tượng của năm đó.
Bà bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Võ Tam Tư, trong ánh mắt lóe lên một lãnh ý trong đó.
Võ Tam Tư sợ hãi run rẩy, liền cúi đầu: Cô cô, lại không phải ta chọc giận ngươi, ngươi đi tìm Dương Thủ Văn phiền toái đó đi!
- Dao đài, tiếu tự lệnh.
Đây là tửu lệnh thứ 82, thoáng chốc trong Tổng Tiên cung im lặng như tờ.
Dương Thủ Văn đứng phía sau lan can cửa sổ, cúi đầu không nói một lời.
Tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi sự xuất hiện bài thơ 82 của hắn.
Nói thực, cho dù là Dương Thủ Văn không có sáng tác ra, cũng chẳng có sao hết, liên tục 81 bài thơ đã đủ để kinh thế hãi tục rồi, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ dấy lên một làn sóng trong thiên hạ. Tuy nhiên, người ta vẫn hy vọng có thể nghe thêm được một tác phẩm xuất sắc nữa.
- Hủy Tử, có phụ xướng không?
Thượng Quan Uyển Nhi thấy Dương Thủ Văn hồi lâu không có động tĩnh gì, không khỏi khẽ nhíu mày, bước lên phía trước khẽ hỏi.
Chỉ là, sau khi nàng vừa dứt lời, lại chợt lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.
- Uyển Nhi, sao hắn không phụ xướng?
Giọng Võ Tắc Thiên từ trên lầu đại Tổng Tiên cung vang ra.
- Khởi bẩm đại gia, Dương Thanh Chi Dương Thanh Chi đang ngủ rồi.
Câu trả lời của Thượng Quan Uyển Nhi khiến cho cả Tổng Tiên cung yên tĩnh.
Lát sau lại nghe thấy tiếng cười từ lầu các đó vang lên, giọng nói vừa rồi không lớn, chỉ là từ phía sau truyền tới, lại cũng chẳng có gì che giấu cả.
- Ngủ rồi sao?
Ngay cả đám người Thái Bình Công chúa cũng không kìm nổi mỉm cười.
Tiểu tử này vừa rồi rõ ràng là uống nhiều rượu, xông tới bên này điên cuồng.
Lý Hiển lén nhìn về phía Võ Tắc Thiên, chỉ thấy Võ Tắc Thiên mỉm cười có chút khó mà kiềm chế được.
Còn trên Dao đài, Thượng Quan Uyển Nhi bước lên nâng người Dương Thủ Văn lên, khẽ kéo ra phía sau. Dương Thủ Văn liền giống như một đống bùn, đổ nhào xuống. Cũng may, Lý Lâm Phủ và Tô Đĩnh nhanh tay, đã ôm lấy hắn.
Dương Thủ Văn nằm trên chiếu, mặt đầy mùi rượu, càng phát ra tiếng ngáy đều đều.
- Vâng ngủ rồi.
Tô Đĩnh vừa nhìn thấy bộ dạng này của hắn liền biết tình huống là thế nào.
Thượng Quan Uyển Nhi thì nhìn về phía lầu Tổng Tiên cung, hồi lâu sau nghe thấy Võ Tắc Thiên nói: - Nếu đã ngủ rồi thì đưa hắn về đi, Trẫm còn sợ tên khốn kiếp này nổi cơn điên rượu, không biết còn có thể hét lên những lời gì nữa.
Võ Tắc Thiên chửi người ta sao?
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Dương Thủ Văn, trong mắt toát lên ánh cười.
Thằng nhãi này thật là may mắn! Trong ký ức của nàng, lần trước người vừa mới xông vào người Võ Tắc Thiên rít gào như vậy, là lúc nào chứ? Nàng đã không còn nhớ rõ, nhưng người đó không có kết cục tốt đẹp, cuối cùng hình như là cũng rất thảm.
Còn bây giờ, Võ Tắc Thiên một câu khốn kiếp cũng chẳng khác nào xóa sạch chuyện này rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười lắc đầu.- Ca Nô, ngươi đưa Thanh Chi về nhà đi.
Cùng với Dương Thủ Văn say ngã xuống, tiệc rượu dường như cũng đã trở về quỹ đạo chính.
Trương Húc và Hạ Tri Chương cùng Lý Lâm Phủ đưa Dương Thủ Văn rời đi. Còn đám người Tư Mã Thừa Trinh thì không dễ rời đi, tiếp tục ở lại Dao đài.
Dương Thủ Văn đi rồi, Lý Quá cũng không muốn ở lại Dao đài, liền tìm lý do trốn đi.
Thật ra hội thơ đó vẫn đang tiếp tục, chỉ là sau khi trải qua 81 bài thơ say rượu đó của Dương Thủ Văn, tiếp theo đó hội thơ cũng trở nên vô vị. Cũng giống như ăn gan rồng mật phương, lại thưởng thức thêm món ăn của dân gian thì chẳng khác nào như sáp nến.
Ngay cả Võ Tắc Thiên cũng cảm thấy không có hứng nữa.
Bà quay trở về chỗ ngồi, lẳng lặng lắng nghe phụ xướng tiếp theo, nhưng cảm thấy hình như đã thiếu đi thứ gì đó.
Vừa rồi khi Dương Thủ Văn làm thơ, bà rất tức giận, lại có chút kỳ vọng. Mà thơ từ của Dương Thủ Văn đúng như Lý Đán đã nói, từ thiên tiên, lời dẫn nhiều mà thơ từ hoa mỹ trau chuốt có sự khác biệt như trời và đất.
Không thú vị, thật sự không thú vị!
Bà nghe một lát, liền không muốn nghe tiếp nữa, do đó đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
- Bệ hạ, bỏ qua cho tên tiểu tặc đó như vậy sao?
Trương Xương Tông không nhịn được nữa bèn lên tiếng: - Vừa rồi hắn ta ngông cuồng như vậy, trong lời lẽ phần lớn là bất kính, bỏ qua cho hắn ta như vậy sẽ tổn hại tới thánh nhan Bệ hạ.
Y vừa nói ra lời này, Trương Dịch Chi liền giật nảy mình, lạnh run người.
Muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
Võ Tắc Thiên liền dừng bước, nhìn Trương Xương Tông, hồi lâu sau khẽ nói: - Lục Lang, vả miệng!
- Hả?
Không chờ Trương Xương Tông kịp phản ứng lại, Trương Dịch Chi đã bước lên phía trước một bước, giơ tay lên vả vào mặt Trương Xương Tông.
- Ngươi muốn Trẫm tính toán với tài tử say rượu làm 81 bài thơ đó sao?
Hay là nói, ngươi cảm thấy tấm lòng của Trẫm không đủ rộng lớn, đi tính sổ với một tên say rượu? Ha ha, hắn có lẽ làm càn, nhưng rốt cuộc cũng chẳng qua là một đứa trẻ, hơn nữa là một đứa trẻ rất có tài. Lục Lang, nếu ngươi cũng có tài hoa bậc này, Trẫm hứa với ngươi chấp nhận ngươi làm càn giống Dương Thanh Chi. Nếu ngươi không có tài hoa này, thì câm miệng lại cho Trẫm.
Lời của Võ Tắc Thiên từ từ chậm rãi, toát lên sự tao nhã.
Bà chưa nói xong, tay Trương Dịch Chi không dám dừng lại, chỉ thấy một tay liên tục tát, đánh khiến cho mặt Trương Xương Tông đầy máu.
Thái Bình Công chúa đứng bên cạnh nhìn thấy thế cũng không bước lên cầu xin.
Đối với Trương Lục Lang này, nàng đã vô cùng phản cảm rồi. Ngày xưa, Trương Lục Lang này là nàng một tay đề cử với mẫu thân, nhưng kết quả là y ỷ vào sự sủng ái của mẫu thân, lại tác oai tác quái trước mặt nàng. Bây giờ, xem như là dạy cho y một bài học.
Võ Tắc Thiên nói xong, liếc nhìn Trương Dịch Chi một cái, liền quay người bước xuống lầu.
Còn Trương Dịch Chi thì đỡ Trương Xương Tông đứng lên, hạ giọng nói sát vào tai y: - Ngu xuẩn, không thể nói thì không nên nói!
Thượng Quan Uyển Nhi ở dưới lầu hội hợp với Võ Tắc Thiên.
- Thằng bé đó say thật chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói: - Say không nhẹ. Hôm nay hắn đã uống cạn tám thăng rượu, gần một đấu. Sau đó thần cho người đưa hắn lên xe, đủ bốn nhân tài nâng hắn lên. Tên đó nhìn thì rất gầy, nhưng lại rất nặng.
- Ha ha!
Võ Tắc Thiên nghe thấy thế, không nhịn được cười lên thành tiếng.
Bà bước được chừng hai bước, bỗng nói:
- Khỏa Nhi đâu rồi?
- Ồ, vừa rồi khi thần quay lại, thấy nàng từ Dao đài đi ra.
- Tìm nó về đây, lát nữa nói cho Thái tử biết, nói đêm nay Trẫm muốn dẫn Khỏa Nhi hồi cung nghỉ ngơi.
- Vâng!
- Uyển Nhi.
- Vâng.
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một hồi, cười hỏi:
- Đồ khốn kiếp đó quả nhiên không sợ Trẫm sao?
Thượng Quan Uyển Nhi ngẩn người ra, liền nói: - Tên đó ngoài miệng nói là không sợ, nhưng theo nô tỳ thấy, trong lòng sợ đấy.
- Hừ, Trẫm cũng thấy như vậy.
Võ Tắc Thiên nói xong liền dẫn người đi.
Nhìn theo bóng Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi khẽ thở phào một tiếng.
Nàng đang muốn lên lầu, liền thấy Trương Dịch Chi đỡ Trương Xương Tông từ trên lầu đi xuống. Nhưng, Trương Xương Tông lúc này không còn có chút phong thái thần tiên của Vương Tử Kiều nữa, khuôn mặt tuấn tú đó sưng lên giống như đầu heo vậy, trên người cũng dính vết máu.
Hai huynh đệ xem ra là đã chật vật lại còn chật vật hơn nữa, cũng khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi ung dung trong lòng.
Nàng cũng đang ngứa mắt với hai huynh đệ này, bây giờ thấy bộ dạng chật vật này của họ, bỗng có cảm giác vui sướng.