Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 302.1: Bóng dáng Mai nương tử lần đầu xuất hiện

Chương 302.1: Bóng dáng Mai nương tử lần đầu xuất hiện
Mai nương tử xuất hiện rồi!
Điều này đối với Dương Thủ Văn mà nói tuyệt đối là một tin vui bất ngờ.
Vốn, hắn vẫn đang nghĩ làm thế nào mới có thể tìm được Mai nương tử, không ngờ Mai nương tử lại tìm tới nhà mình. Lần trước ở Xương Bình, Dương Thủ Văn cố gắng đuổi theo bà ta, bây giờ bà ta lại một lần nữa tìm tới, Dương Thủ Văn đương nhiên là không thể bỏ qua được.
Tuy nhiên, đối với Thẩm Thuyên Kỳ và Hạ Tri Chương mà nói, Mai nương tử là ai?
May mà dù sao Trang Tất Phàm cũng đã làm Lạc Dương úy 10 năm rồi, đối với những chuyện giang hồ ít nhiều cũng có chút hiểu biết.
Sau khi nghe tới cái tên "Mai nương tử", Trang Tất Phàm không khỏi nhướn mày.
- Trang Huyện úy, có vấn đề gì sao?
Theo như Thẩm Thuyên Kỳ nghĩ, nếu đã biết tên của hung thủ, vậy tất việc bắt được cũng không có khó khăn gì.
Trang Tất Phàm cười khổ nói: - Huyện tôn, mai nương tử này xuất quỷ nhập thần, cùng với Trúc Lang Quân, Lan phu nhân hợp lại xưng Tuế Hàn Tam Quân, là thích khách cực kỳ nổi tiếng trong giang hồ. Mai nương tử hóa thân hàng trăm nghìn, đến nay cũng không còn ai có thể nói rõ được diện mạo của bà ta.
Hơn nữa.
- Hơn nữa thế nào?
Trang Tất Phàm ấp úng, lộ rõ vẻ khó khăn.
Thật ra thì Dương Thủ Văn đã nhìn thấu tâm tư của gã, liền cười nói: - Thôi để ta nói cho. Nghe nói Mai nương tử là thượng khách của không ít quý tộc, cho nên cho dù là biết bà ta ở đó, muốn bắn được người này, e là cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Thật nực cười!
Thẩm Thuyên Kỳ nghe xong, liền giận tím mặt.
- Lãng khách giang hồ loại này sao có thể bừa bãi như vậy được chứ?
Trang Huyện úy, ngươi lát nữa cùng với Thanh Chi tới phủ của hắn ta, hỏi trong đám tôi tớ khác trong phủ gã. Ta sẽ vào cung, bẩm báo với Thánh nhân chuyện này.
Phản ứng của Thẩm Thuyên Kỳ không những đã khiến cho Dương Thủ Văn sợ hãi, mà ngay cả Hạ Tri Chương cũng sợ hãi.
- Vân Khanh khoan đã.
Hạ Tri Chương liền ngăn Thẩm Thuyên Kỳ lại, kéo y ra bên cạnh.
Nếu Thẩm Thuyên Kỳ thực sự đem chuyện này truyền tới tai Võ Tắc Thiên, như vậy có lẽ đã phạm vào đại kỵ rồi. Nhưng phàm thì người ta có danh có tính như vậy, ai mà không nuôi dưỡng vài môn khách chứ? Ồ, năm nay đã không có cách nói môn khách, "kết giao" với nhân sỹ giang hồ.
Bản thân Đường triều chính là thời đại hiệp nghĩa. Ngươi thẳng thắn như vậy khiến cho các công huân quý tộc biết phải làm thế nào đây?
Dương Thủ Văn nheo mắt đứng trên đoạn cầu gãy, vừa nghe Hạ Tri Chương khuyên nhủ, vừa thấy được Thẩm Thuyên Kỳ đầy bất mãn. Trong lịch sử Thẩm Thuyên Kỳ chết thế nào nhỉ? Dương Thủ Văn không còn nhớ rõ lắm! Nhưng, trong phường thị có lẽ còn có lưu truyền chuyện Thẩm Thuyên Kỳ nhận hối lộ. Trước đây Dương Thủ Văn tin chắc, bây giờ lại không tin lắm nữa rồi.
Đây rõ ràng là một thư sinh không thông thế sự.
Đừng tưởng y nhập sỹ đã 24 năm, nhưng trên thực tế dưới sự bảo vệ của Đường Trung Tông và Võ Tắc Thiên, không có chịu bất kỳ đau khổ nào.
Mặc dù là ở thời đại ác quan hoành hành, những người như Lai Tuấn Thần cũng không dám ra tay với Thẩm Thuyên Kỳ.
Duy có một lần, y là vạch trần bộ mặt tham quan, kết quả là bị người ta vu cáo ngược lại, suýt chút nữa đã bị lưu đày. May mà Võ Tắc Thiên kịp thời phát hiện, miễn xá tội danh của y, lại triệu Thẩm Thuyên Kỳ về, sau đó liền giữ lại bên mình.
Đây chính là một con mọt sách, viết thơ ứng chế, làm một số văn chương, y rất am hiểu.
Nhưng.
Cũng may là tài ăn nói của Hạ Tri Chương rất tốt, cuối cùng cũng đã khuyên nhủ được Thẩm Thuyên Kỳ.
Nhưng thấy bộ dạng không cam lòng của y, Dương Thủ Văn bỗng có một dự cảm, một khi Võ Tắc Thiên chết đi, kết cục của Thẩm Thuyên Kỳ tất sẽ thê thảm. Võ Tắc Thiên còn sống, có thể bảo vệ được Thẩm Thuyên Kỳ. Nhưng, nếu bà chết đi rồi, Thẩm Thuyên Kỳ tất nhiên sẽ là sủng thần của Võ Tắc Thiên, sẽ chịu sự đè nén và báo thù của tập đoàn Lý Đường. Khi đó, cuộc sống của y không thể dễ dàng được.
Dương Thủ Văn cũng có chút thiện cảm với Thẩm Thuyên Kỳ.
Con người này rất chính trực, thậm chí còn có chút ngu xuẩn thực sự.
Nhưng kiểu chính trực này, không phải chính là phẩm chất mà kiếp trước hắn vẫn luôn nỗ lực bảo vệ sao?
Nếu có thể, thật ra cũng muốn nghĩ cách, bảo vệ Thẩm Thuyên Kỳ. Những cái khác không nói, điều này rốt cuộc là tông sư văn đàn một thời.
Hạ Tri Chương cùng Thẩm Thuyên Kỳ quay về nha môn. Dương Thủ Văn thì dưới sự đồng hành của Trang Tất Phàm cũng quay về Đồng Mã Mạch.
Vừa vào cửa nhà, hắn đã đi tìm Dương Tòng Nghĩa và Ô Vưu, để Trang Tất Phàm hỏi han tình hình.
Trang Tất Phàm thật ra cũng không có khách khí, cùng với đám người Dương Tòng Nghĩa và Ô Vưu nói chuyện một hồi, liền cáo từ Dương Thủ Văn ra về.
- Tình hình thế nào rồi?
Dương Thủ Văn ngồi ở hiên cửa, bê bát canh bánh bốc hơi nghi ngút, đang thổi thổi ăn.
Hôm qua uống rượu ở Tổng Tiên cung đã sạch ruột rồi.
Sau khi quay về, lại còn kéo Tô Đĩnh và Hạ Tri Chương uống thêm một vò Thanh Bình Điệu nữa. Sáng nay, lại là cảnh tượng vội vàng, ăn một bát cháo rồi đi tới nha môn. Lúc này, đã gần tới giờ ngọ rồi, mặt trời cũng đã chiếu lên đình viện, bụng lại sôi lên ùng ục.
Cũng may, Dương Thị sớm đã lường tới kết quả này, lệnh cho người đi chuẩn bị ít canh dương liễu.
Dương liễu màu trắng sữa, sau khi thả vào bánh canh, rắc thêm ít hành, màu xanh trắng rõ ràng, khiến cho người ta rất thích ăn.
Chỉ tiếc là, thiếu chút ớt cay.
Nói tới ớt, trong lòng Dương Thủ Văn không khỏi dâng lên tiếng gào rít.
Lúc này, ớt vẫn mọc ở đại lục Châu Mỹ, cách lúc Columbus phát hiện ra Châu Mỹ vẫn còn gần nghìn năm nữa. Muốn ăn ớt, e là không phải là chuyện dễ dàng. Mặc dù thù du cũng rất cay, nhưng dù sao cũng không phải là tư vị.
Cũng không biết, kỹ thuật hàng hải ở thời Đường này thế nào?
Nếu có thể, có thể sai người đi tới đại lục Châu Mỹ. Đại lục Châu Mỹ lúc này có lẽ vẫn còn là một vùng đất hoang. Dương Thủ Văn thậm chí bắt đầu tưởng tượng, nếu người Đường phát hiện ra Châu Mỹ trước, không hiểu liệu có còn sự xuất hiện của ông chú Tom lưu manh đó nữa không?
Nên nhớ, tinh thần thám hiểm của người Đường, có lẽ còn mạnh hơn cả người Âu Mỹ,
Lúc này, đám người Dương Tòng Nghĩa và Ô Vưu cũng đi vào. Dương Thủ Văn liền hồi lại suy nghĩ.
Hắn ăn hết bát canh, liền chuyển lại cho Dương Thị.
Có Na Tháp mang khăn ướt tới, Dương Thủ Văn liền cầm lấy, lau mồ hôi vì ăn canh toát ra.
Mồ hôi đầm đìa này, cảm giác say rượu hoàn toàn tan biến, cả người giống như đã sống lại vậy, bỗng nhiên tinh thần chấn hưng.
- Ô Vưu, Trát Bố Tô là thủ hạ của ngươi, bên ngoài hắn ta có đắc tội với người nào không?
Ô Vưu nghe thấy thế, liền lắc đầu nói: - Hồi bẩm A Lang, Trát Bố Tô bình thường cũng không có ra ngoài, sao có thể đắc tội với ai được? Tính nết của y sảng khoái, mặc kệ là ai cũng đều có thể nói được, quan hệ cũng rất tốt, lại không ngờ bị người ta giết chết.
Nói xong, mặt y còn lộ rõ vẻ bi thương.
Dương Thủ Văn nghe thấy thế mỉm cười:
- Theo như lời ngươi nói, nếu hắn ta là người như vậy, sao có thể bị người ta giết hại chứ?
Trong lúc nói chuyện, hắn liền chuyển ánh mắt về phía Dương Tòng Nghĩa.
Dương Tòng Nghĩa lắc đầu nói: - A Lang, ta và Trát Bố Tô không có quen nhau.
Hắn ta là người của Ô Vưu, ta rất ít khi tiếp xúc với hắn ta, lại cộng thêm tập tục của người ta khác nhau, cho nên rất ít khi nói chuyện với nhau.
Dương Tòng Nghĩa là người Qua Châu, nói ra thì cũng không lạ lẫm gì người Thổ Phiên.
Chỉ là loại người như bọn họ, sao có thể thân cận được với đám người Ô Vưu? Về điều này, Dương Thủ Văn không hề nghi ngờ gì.
- Vậy các ngươi cũng đã biết rồi, gần đây hắn ta qua lại với ai không?
Ô Vưu ngẩn người ra một hồi, khẽ nói: - Hắn ta có thể nói chuyện được với ai, tiểu nhân cũng không nắm rõ lắm.
Không đắc tội với người ta, lại không ai biết hắn ta qua lại với ai?
Mắt Dương Thủ Văn bỗng nheo lại, nhìn Ô Vưu, chỉ thấy dường như gã có chút bối rối.
- Vậy ngươi có biết gần đây Trát Bố Tô làm gì không?
- Ồ, mấy hôm trước hắn ta thu dọn lầu nhỏ, nghe Dương nương tử nói, A Lang muốn lật lầu nhỏ, cho nên thường gọi hắn ta tới giúp đỡ.
Dương Thủ Văn quay đầu lại nhìn về phía Dương Thị.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Dương Thị, Dương Thủ Văn không tiếp tục truy vấn nữa, mà vẫy tay cho Ô Vưu lui xuống.
- Con người này ngoan ngoãn, sao lại chết chứ?
Dương Thị ngồi bên hiên, vừa may vá quần áo vừa nói thầm.
Bên cạnh bà, Tiểu Kim đang im lặng ngồi, trừng hai mắt lên, hiếu kỳ nhìn đường thêu trong tay Dương Thị.
- Đúng rồi, Bảo Châu, ngươi và Trát Bố Tô chẳng phải rất thân với nhau sao?
- Hả?
Bảo Châu từ trong lầu bước ra liền tái mặt đi.- Dương nương tử, sao nô lại thân thiết với tên Liêu tử Thổ Phiên đó chứ?
- Nhưng hôm qua ta thấy ngươi và hắn ta ở nhà bếp vừa nói vừa cười với nhau mà.
Bảo Châu liền hiểu ý.- Ồ, hôm qua Trát Bố Tô không phải nói đi Nam Thị mà, nô còn nhờ hắn ta tiện thể mua chút vải vụn về.
Trong cửa hàng tơ lụa kia, thường có ít vải vụn.
Người bình thường sẽ mua những thứ đó về, may vá để dùng.
Sau khi Dương Thị nghe xong, liền có vẻ hiểu ra vấn đề.
Còn Dương Thủ Văn thì cũng liếc nhìn Bảo Châu, liền ngồi xuống hiên nhà ngẩn người ra.
Hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên đứng dậy.- Đại huynh, Tòng Nghĩa, theo ta tới tiểu lầu một chuyến.
A Bố Tư Cát Đạt từ phòng bên cạnh đi ra gật đầu với Dương Thủ Văn, bước ra khỏi đình viện. Còn Dương Thủ Văn thì dẫn theo Dương Tòng Nghĩa, đi phía sau Cát Đạt thẳng tới tiểu lầu khác trong viện. Tiểu lầu đó nằm ở góc tây nam của đình viện, xung quanh có chút hoang vắng. Tiểu lầu thoạt nhìn thì rất cũ nát, không có mấy người qua lại, thế cho nên trên vách tường kia có vết loang lổ, khiến cho người ta có cảm giác tang thương và hoang vắng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất