Chương 10:
Mạnh Tư Viễn nhất quyết không chịu ly hôn, cố gắng hết sức để níu kéo.
Anh ta huy động tất cả mọi người xung quanh để thuyết phục tôi, khiến tôi sau này chỉ còn cách tuyên bố rằng ai còn khuyên tôi thì sẽ cắt đứt quan hệ.
Tôi nộp đơn ly hôn lên tòa án, lần đầu ra tòa Mạnh Tư Viễn không xuất hiện.
Tôi quyết định nói chuyện rõ ràng về chuyện này.
Trong phòng khách sau giờ làm việc, mọi thứ im lặng đến mức gần như có thể nghe rõ tiếng thở của nhau.
Những câu hỏi mà tôi vốn nghĩ mình không quan tâm, không muốn biết câu trả lời, đột nhiên ùn ùn kéo đến trong đầu.
Lúc đó tôi mới nhận ra có những chuyện nếu không làm rõ, sẽ không bao giờ vượt qua được, sẽ mãi tắc nghẽn ở đó.
Vậy thì hãy làm theo bản năng, nghĩ gì nói nấy thôi. Tôi nghĩ.
"Bắt đầu từ khi nào?" Tôi cất tiếng, giọng hơi trầm xuống.
Mạnh Tư Viễn im lặng vài giây, cuối cùng cũng nói ra sự thật: "Nửa năm trước, khoảng thời gian đó anh không bận lắm, em thường xuyên đi công tác, có một cuối tuần anh muốn bay đến tìm em, em nói công việc quá nhiều không có thời gian ở bên anh, anh không vui nên uống say, rồi... anh xin lỗi Thanh Trúc."
"Nửa năm..." Tôi cười khẩy một tiếng, "Vậy là sau này lâu như vậy, hai người vẫn duy trì mối quan hệ đó. Mạnh Tư Viễn, cảm giác 'bắt cá hai tay' thật tuyệt vời đúng không?"
"Không phải, không phải vậy Thanh Trúc," Mạnh Tư Viễn hơi hoảng loạn giải thích, "Thực ra anh muốn tìm cơ hội để chấm dứt rồi, anh sợ, anh sợ em sẽ phát hiện, anh nghĩ em biết rồi chắc chắn sẽ ly hôn với anh..."
"Vừa sợ hãi, vừa lén lút ngoại tình." Tôi gật đầu, "Nghe có vẻ kích thích thật. Anh luôn thích thể thao mạo hiểm, đây đúng là việc anh sẽ thích."
"Anh xin lỗi vợ, anh biết anh đã sai rồi, sau này anh tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, khoảng thời gian này ngày nào anh cũng hối hận." Mạnh Tư Viễn đưa tay nắm lấy tay tôi, anh ta hạ thấp giọng, cố gắng cầu xin sự tha thứ của tôi.
"Em tha thứ cho anh lần này thôi được không vợ? Mười bốn năm rồi, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, có bao nhiêu kỷ niệm đẹp, em thực sự nỡ sao?"
"Anh cũng biết là mười bốn năm rồi à?" Tôi rụt tay lại, cười mỉa mai, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh có biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?"
"Em nói đi." Mạnh Tư Viễn nhìn tôi, vẻ mặt hiện lên sự đau khổ.
"Nói thật, tôi thấy anh bây giờ, thực sự rất ghê tởm. Tôi chưa bao giờ thảm hại đến vậy, cũng chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế này, Mạnh Tư Viễn, tất cả là do anh mà ra."
"Thanh Trúc, xin em, đừng nói như vậy được không..." Mạnh Tư Viễn ôm mặt.
"Nửa tháng nghỉ phép đó, tôi không thể kiềm chế được việc tưởng tượng cảnh anh và Lâm Huyên lén lút vụng trộm sau lưng tôi, anh biết tôi đã xem vài đoạn phim, nên có thể tưởng tượng rất sống động."
"Cái gọi là đội đạp xe của các anh, những đồng đội của anh, có bao nhiêu người từng là khách hàng của tôi, chúng ta đã cùng nhau ăn cơm, họp hành, ai cũng biết anh là chồng tôi, nhưng anh lại ngang nhiên phản bội tôi như vậy, để tôi sống thành một trò cười trong mắt họ, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà phải chịu đựng sự sỉ nhục này?"
"Mười bốn năm rồi Mạnh Tư Viễn, anh tay trắng tôi vẫn nguyện ý đi theo anh, anh làm gì tôi cũng hết lòng ủng hộ, tôi đã đặt trọn niềm tin vào anh, nhưng còn anh thì sao, anh đã đền đáp tôi như thế này ư? Bây giờ anh lại đến cầu xin tôi tha thứ, rốt cuộc anh có tư cách gì mà cầu xin tôi tha thứ?"
"Rốt cuộc tôi đã tạo cho anh ảo giác gì, để anh nghĩ rằng tôi sẽ hèn hạ đến mức tiếp tục chọn làm một kẻ ngốc?"
Sự tức giận bị kìm nén suốt mấy tháng qua bỗng dâng lên như lũ quét trong lồng ngực, khiến tôi phải cố gắng hết sức để giữ vững lý trí.
Những ngón tay lạnh buốt nắm chặt vào nhau, lồng ngực khẽ phập phồng vì xúc động.
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi vợ." Mạnh Tư Viễn lặp đi lặp lại lời xin lỗi, "Là lỗi của anh... tất cả là lỗi của anh... là anh có lỗi với em! Em đánh anh, mắng anh thế nào cũng được, chỉ xin đừng rời xa anh."