Lần đầu tiên ta gặp Ninh Oanh, là ở 1 căn phòng phía sau nhà thờ tổ, ở đây thường ngày là cân địa, ai cũng không thể vào.
Nhưng hôm nay, họ đột nhiên bảo ta tới đây, nói từ nay về sau ở đây do ông ấy quản lý, phải chịu khó cúng tế đồ bên trong.
Đúng thế, thứ họ nói.
Lúc đó ta liền hiểu ra, thứ trong đây, là thứ họ không thích lại không thế loại bỏ.
Cho nên, họ bảo ta đi.
Đẩy chiếc cửa cũ nát đó, thanh âm cót két kéo dài nhọn hoắt.
Căn phòng cũng coi như rộng rãi, bên trong có 1 chiếc bàn thờ, trên bàn bày hương án và 1 chiếc bình.
Trên chiếc bình dán giấy niêm phong.
Giấy niêm phong rất cũ, ta đi lại gần xem kĩ, từ trên tờ giấy niêm phong đã nhạt màu lờ mờ nhận ra, đó là nét bút của cụ cố.
Cụ cố, trọng năm tháng binh hoạng mã loạn đó, ông ấy dẫn dắt gia tộc bình ổn vượt qua, là hắn hùng gần đây nhất trong tộc.
Ngay khi ta nhìn giấy niêm phong, chiếc bình đột nhiên lắc lư, trên thân bình xuất hiện vết nứt, trước mắt ta vỡ vụn thành vô số mảnh.
Khói tuôn ra từ trong bình, đợi khói tan đi, 1 cô gái không mặc gì cả đứng trước mặt ta.
Thần sắc cô ấy rất gớm giểc, vừa nhìn thấy ta liền lao tới phía ta, bộ dạng như muốn gϊếŧ ta.
Bị uy hϊếp, ta đương nhiên phải phản kích, nhưng không đợi ta lấy bùa ra, cô ấy đột nhiên ngã nhào ra đất.
Ta giơ bùạlên, đứng tại chỗ, lúc đó ta có lẽ là không biết ứng phó thể nào.
Cô ấy dù là ma, lại là manữ.
Vì trong tộc có quy tắc, ma vật có thể được nuôi dưỡng trong tộc, hoặc là có ơn với tộc, hoặc là có hổ thẹn với nó, không thể gϊếŧ được.
Nhưng ta lại nhìn thấy cơ thể của cô ấy, chỉ đành đưa cô ấy về chỗ ở.
Ta không dám nói cho người khác, sợ họ lấy Việc này làm khó ta.
Lúc đó nghĩ là phong ấn cô ấy lại, cô ấy luôn ngủ say, coi bộ rất yếu ớt, ta đã thử mấy lần, đều không có cách nào phong ấn cô ấy.
Không có cách nào, ta chỉ có thể nuôi cô ấy.
Cho đến 3 năm sau, cô ấy mới tỉnh lại, mà lúc đó ta vừa hay 18 tuối, dọn khỏi nhà cũ.
Ta không ngờ cô ấy lại mất đi kí ức, ngoài việc nhớ mình tên Ninh Oanh, việc khác hoàn toàn không nhớ được.
Ta đưa cô ấy rời khỏi, lại không ngờ bị người khác tính kế, lần đó ta và cô ấy không cẩn thận kí kết 1 quỷ ước, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng nuôi nhiều năm như vậy, có quỷ ước này hay không cũng giống nhau.
Cô ấy rất ngoan ngoãn, ta nói gì, cô ấy liền làm đó, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi 1 vài câu.
Nhưng mỗi lần đều bị thái độ lạnh như băng củạ ta ngăn lại, thời gian lâu rồi, cô ấy nhìn thây ta ngoài cung kính, Vân là cung kính.
sau này ta phái cô ấy tới bên cạnh Nạp Lan Ánh, bảo cô ấy tìm nhược điếm của Nạp Lan Anh.
Nhưng ta không ngờ, nhược điểm khộng tìm được, đợi khi ta gặp lại cô ấy, cô ây giông như đã biến thành 1 con người khác vậy.
Hôm đó ta rất lâu không cảm ứng được cooa áy, mới đến tiếu khu cô ấy từng ở lại lâu nhất ΧΕΙΥ1 ΧΕΙΥ1.
Ta nhìn thấy cô ấy vây quanh tiểu khu lượn mấy vòng liền, ta không biết cô ấy đang tìm gì, nhưng biểu cảm trên mặt cô ấy là thứ ta trước đây chưa từng thấy.
Rất sinh động, hỉnộ đều có.
Nhưng ta lại không hiểu tình cảm thật sự trong mắt cô ấy.
Ta nhìn cô ấy 1 lát, mới xuất hiện trước mặt cô ấy.
Vốn cho rằng cô ấy sẽ giống như trước đây, đối với ta cung kính có thừa, thái độ xa cách.
Nhưng lần này cô ấy không có, vừa mở miệng cô ấy liền oán hận, trong ngữ điệu mang theo chút khinh thường và chán ghét.
Cô ấy nói cô ấy không muốn ở bên cạnh Nạp Lan.
Ảnh, còn nói Nạp Lan.
Ảnh háo sắc, lúc đó ta không biết làm sao mở miệng bảo cô ấy trở về cùng mình.
Ta có chút không quen sự thay đổi của cô ấy, cô ây quá ônào rôi.
Cô ấy không giống Ninh Oanh trước đây, nhưng quỷ ước lại rõ ràng rành mạch nói cho ta, cô ấy chính là Ninh Oanh.
Ta cũng không hiểu mình làm sao, trước đây Ninh Oanh quanh quẩn trước mặt ta, ta đều cảm thấy khó chịu, nhưng cô ấy hiện giờ, cứ coi như la hét ầm ĩ dỡ nhà ta, ta cũng chỉ cảm thấy cô ấy quá ồn, không thể ghét cô ấy.
Thái độ của cô ấy đối với ta cũng có chút kì lạ, luôn là muốn sờ ta.
Nói thật, lúc đó, ta cho rằng cô ấy bị Nạp Lan Anh xúi giục, muôn giêt ta.
Nhưng cô ấy nói đúng, với năng lực lúc đó của cô ấy, dựa vào thanh thiết kiếm cổ quái đó, cô ấy muốn gϊếŧ ta, căn bản không cần hao phí tâm tư lại gần ta.
Vậy thì cô ấy muốn gì?
Cho đến buổi tối hôm đó, cô ấy đè ta, đem 1 luồng sức mạnh kì quái đưa vào thân thểta.
Sức mạnh đó tung hoành ngang dọc trong thân thể ta, cuối cùng tập trung tới xung quanh tâm tạng, giống như bị thuần phục trở nên cực kì dịu dàng.
Sâu trong nội tâm ta dâng lên từng trận từng trận cảm giác thân thuộc và kích động.
Ta dường như cũng từng ôm cô ấy như vậy.
Loại động tác vô thức đó nhanh chóng lướt qua đầu ta.
Sau đó ta liền phẫn nộ, cô ấy lỗ mạng chạm vào hắn như vậy, hễ không cẩn thận sẽ tan thành tro bụi, nhưng ta lại không nỡ trách cứ cô ấy.
Không nỡ
Khi 2 chữ này xuất hiện trong đầu ta, bản thân ta có chút đờ đân.
Talại không nỡ cô ấy.
Cô ấy thần sắc huênh hoang nói Với ta.
–Phong Cẩm, sau này ta bảo vệ ngươi, ai dám động tới ngươi, ta sẽ lập tức đưa hắn lên trời.
Lúc đó ta có lẽ khóc cười không được, cô ấy rốt cuộc lây đâu ra tự tin như vậy?
Huênh hoang như vậy?
Nhưng ta lại không thể không thừa nhận, có lẽ ta đã thích cô ấy rồi.
Loại cảm giác thân thuộc đến từ linh hồn, khiến ta không thế phủ nhận, cô ấy đang từ từ chiếm cứ lấy trái tim ta.
Việc sau này, khiến ta càng tin chắc, mình đã thích cô ấy rồi.
Chúng ta ai cũng không nói, hình như ở bên nhau là việc đương nhiên như thế.
Cô ấy sợ bản thân sẽ hút đi dương khí của mình, đụng chạm với ta chỉ giới hạn tới việc hôn, vẫn chỉ là vô cùng nhạt, loại môi chạm môi mà thôi.
Nhưng cô ấy lại có thể tàn nhẫn với bản thân, ta không thể hình dung cảm giác nhìn thấy cô ấy nhếch nhác như thế ở nghĩa trang khi đó.
Trong tim đau tới sắp tê liệt.
Cho nên tối hôm đó ta bất chấp sự phản đối của cô ấy, cưỡиɠ ɦϊếp cô ấy.
Cảm giác dương khí mất đi thật sự rất không tốt, giống như thân thể bị moi trống trơn, yếu ớt, mệt mỏi, theo nhau lũ lượt tới.
Chả trách cô ấy phản đối như thế.
Nhưng cô ấy có thể làm được cho ta như vậy, ta đến chút việc này cũng không chịu nổi, ta còn coi là đàn ông gì nữa.
Ta muốn hoàn dương cho cô ấy, nhưng cô ấy lại không đồng ý, cố gắng nâng cao thực lực của mình.
Ta rất lâu sau cũng không hiểu, vì sao cô ấy từ chối, cho đến khi ta nghĩ tới 1 câu cô ấy từng nói.
– hắn là người, hắn rất yếu ớt.
Cô ấy biết ta giúp cô ấy hoàn dương, bản thân cũng phải trả giá rất đắt.
Cô ấy không muốn để ta mạo hiểm, cho nên thà rằng tự mình nỗ lực.
Cô ấy thật sự rất cưng chiềuta, loại cảm giác muốn cưng chiều như ông giời đó, mỗi lần đều làm ta không thế cười nối.
Lúc đầu những người bị ép thừa nhận ta đó, sau này không ai không ngưỡng mộ ta.
Tarất may mắn, lúc đầu ta đưa cô ấy về.
Nhưng trong lòng ta rất rõ, nếu cô ấy vẫn là Ninh Oanh trước đây, ta sẽ không thích cô ây.
Cô ấy không như thế.
Cô ấy là Ninh Oanh, nhưng cô ấy lại không phải.