Chương 19: Chuẩn Bị Phát Sóng Trực Tiếp, Định Hải Thần Châm Của Quốc Gia Xuất Hiện (2)
Giết ra được vòng vây của đàn chuột, Lâm Thần và Tô Ấu Vi đều đã mệt lử, cùng nhau ngồi phịch xuống trong một chiếc xe Jeep gần đó.
“Ấu Vi tỷ, cái áo giáp này của ngươi rất được đó! Ngươi xăm hình gì vậy?”
Lâm Thần cười nói: “Về sau chúng ta có thể lập đội cùng đi săn giết dị thú, hai chúng ta liên thủ, không có gì không làm được!”
“Ngươi đừng có kéo chân sau ta là được.”
Tô Ấu Vi mỉm cười trêu chọc một tiếng, xem như đồng ý. Ở chung với cậu ta cô thấy rất dễ chịu, cho nên cũng có ý nghĩ muốn cùng đối phương tổ đội.
Lâm Thần rất kiêu ngạo nói: “Làm sao mà kéo chân sau ngươi được, ta còn có một cái áo giáp Đế Hoàng đây!”
Lâm Thần là một tên mê áo giáp chân chính, bởi vì rất yêu thích áo giáp Viêm Long và Đế Hoàng, nên phía sau đã xăm hình áo giáp Đế Hoàng, trước ngực thì xăm áo giáp Viêm Long.
Vậy mà không ngờ tới lại sẽ có một ngày những hình xăm vốn là vật chết này lại đột ngột thức tỉnh.
Sau khi trải qua thống khổ của việc dị biến ban đầu, cảm giác còn lại trong lòng Lâm Thần lúc này chỉ là sự hưng phấn khó mà diễn tả thành lời.
. . .
Chỗ trú ẩn ở ngoại ô phía Tây, trên sân thượng cao hơn cả tường thành.
Trương Hổ và 108 anh em đang tập trung ở đó, nhìn kiến hành quân đen kịt bên ngoài tường vây mà có cảm giác tê dại cả da đầu.
Ngô Duệ nhíu mày nói: “Cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ bị tiêu hao điện lực rất lớn.”
Trương Hổ trấn định đáp: “Đừng hoảng, chúng ta vẫn còn ba: bốn mươi vạn tấn dầu hỏa, năm: sáu vạn máy phát điện cỡ lớn, ngoài ra còn có cối xay gió phát điện và vô số tấm phát điện năng lượng mặt trời. Chỉ cần có thể kiên trì nửa tháng nữa thì chúng ta có thể dọn dẹp sạch sẽ những con kiến này, hiện tại chỉ có bọn chúng là có uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta!”
Bên trong nơi trú ẩn đều là những tấm phát điện năng lượng mặt trời tiên tiến nhất, chỉ cần vẫn còn ánh nắng là có thể dự trữ điện, không cần phải có mặt trời hừng hực chiếu vào.
Triệu Phong cũng không lo lắng chút nào, hắn nói: “Khung cảnh này nhìn thôi cũng khiến người ta nổi hết da gà, nhưng con sâu cái kiến chung quy cũng chỉ là con sâu cái kiến, chúng ta mà ra ngoài giết thì chắc chắn sẽ có thể thuấn sát toàn bộ!”
“Tất cả tập hợp ở cổng, phải nhớ, đám kiến hành quân này chính là chất dinh dưỡng để chúng ta có cơ hội nhanh chóng quật khởi!”
Lúc này, trên đài phát thanh vang lên thanh âm trầm thấp của Cố Trường Khanh.
“Đi!”
Trương Hổ nghe tiếng liền hô hào mọi người cùng đi xuống.
“Ở đây… có mạng à?”
Trong đại sảnh tại biệt thự trung tâm, Tiểu Đoàn Đoàn vừa bận việc xong thì chợt phát hiện điện thoại vậy mà lại có mạng rồi, đồng thời còn có thể liên lạc qua mạng.
Chuyện này khiến các cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Lúc này, Cố Trường Khanh mặc tây trang đen bước nhanh từ trên lầu xuống.
Tiểu Đoàn Đoàn thấy thế liền tươi cười tiến lên phía trước, thông báo: “Lão bản, đột nhiên có mạng rồi.”
“Đúng lúc, các ngươi đi lên sân thượng chuẩn bị một buổi livestream đi, những nền tảng khác hẳn là đều bị liệt rồi, nhưng nền tảng Long Võng vẫn có thể dùng.”
Cố Trường Khanh nhàn nhạt nói rồi đi lướt qua họ.
Hắn muốn để tất cả mọi người nhìn thấy, cái gì gọi là nơi trú ẩn an toàn tuyệt đối trên thế giới này.
Còn về vấn đề như cây to đón gió gì đó, tất cả đều chỉ là trò cười.
Chỉ cần không phải là công kích bằng đạn hạt nhân thì hiện tại, hắn chính là vô địch.
Huống hồ, hắn không tin nhân loại sẽ ném đạn hạt nhân vào hắn.
Nhưng cho dù có ném thì sao? Hắn cũng có thể nhân lúc đạn hạt nhân chưa rơi xuống đất mà lấy ra phi đao Bạch Hổ, phá hủy nó ở mấy ngàn mét trên không trung.
“Vâng, lão bản, chỉ chờ ngài thể hiện thần uy!”
Tiểu Đoàn Đoàn nhanh nhẹn đáp ứng, sau đó lên lầu thay quần áo, trên người cô đang mặc một bộ váy ngủ, khe ngực sâu hun hút mắt thường cũng có thể nhìn thấy, khiến người ta nhìn mà không khỏi len lén nuốt một ngụm nước bọt.
Trên Long Võng cô cũng có một tài khoản lên đến mấy trăm vạn fan.
Bất quá cũng không biết bây giờ còn lại bao nhiêu fan còn sống…
Giai đoạn hiện tại, các tỉnh thành đều đã tiếp viện mấy chục vạn người tiến vào nơi trú ẩn, đến lúc đó người xem trực tiếp hẳn là vẫn có, nhưng có lẽ sẽ không nhiều.
. . .
Đại sảnh hội nghị tối cao.
“Những người kia… đều mặc áo giáp siêu văn?”
“Vậy mà thật sự có hơn 100 người, Cố Trường Khanh kia chắc chắn biết được nguyên nhân của cuộc dị biến này.”
“Đã như vậy thì vì sao hắn không nói trước cho chúng ta, nếu nói trước thì chúng ta đã không bị động như vậy.”
“Cho dù có nói thì lúc ấy chúng ta sẽ tin chắc?”
“Chuyện này… cũng đúng!”
Hình ảnh được chụp bởi vệ tinh chính là trước cổng lớn của nơi trú ẩn.
Trương Hổ dẫn theo một nhóm người đã tập trung ở đó, tất cả 108 huynh đệ đều bao trùm áo giáp siêu văn lên người.
Nhìn thấy một màn trước mắt, mấy vị cao tầng của chính phủ không thể nghi ngờ là vô cùng khiếp sợ.
Ai nấy đều khẳng định, hẳn là Cố Trường Khanh đã biết được nội tình gì đó.
Người của Bộ Chính Trị Hiên Viên Vương Thụy nói: “Hình như bọn họ muốn ra ngoài xử lý những con kiến hành quân kia, chúng ta có cần mở một buổi phát sóng trực tiếp hay không? Nếu như thực lực của bọn họ mạnh thì có thể mượn lần này ổn định tâm tình sợ hãi tuyệt vọng của mọi người.”
“Có thể, bàn giao xuống dưới đi.”
Long Chiến Quốc và Hoàng Mạnh Quốc gật đầu.
“Ồ, anh chàng đang đi tới kia chính là Cố Trường Khanh à?”
Lúc này bọn họ nhìn thấy có một người đàn ông đi tới chỗ đám người mặc áo giáp siêu văn kia, người này bất kể là diện mạo hay khí chất đều hoàn mỹ đến không thể soi mói.
Bỗng nhiên, ánh mắt của bọn họ trừng lớn, kinh ngạc thốt lên: “Đây là… Tử Thần?”
Chỉ nhìn thấy trên màn hình, lúc đám siêu văn nhân kia tiến lên nghênh đón thì trong nháy mắt, người đàn ông đang đi về phía bọn họ đã mặc vào bộ áo choàng Tử Thần, cầm trong tay Liêm Đao Khô Lâu, trên người tràn ngập khí đen tử vong đáng sợ.
“Thật sự hiếu kỳ quá, rốt cuộc trên người hắn có khắc hình xăm gì?”
Hiên Viên Vương Thụy rất tò mò.
“Chắc chắn sẽ không ít, hơn nữa đều là chiến lực vô song. Nếu có thể chào mời hắn hợp tác thì quốc gia chúng ta rất nhanh có thể ổn định cục diện trong lần tai nạn này.”
Vẻ mặt Hoàng Mạnh Quốc tràn đầy khao khát nói.
“Thật đúng là khiến người khác hiếu kỳ, trước tiên chúng ta cứ nhìn xem thực lực của hắn ra sao đã.”
“Chắc là không yếu đâu!”
“Hi vọng hắn có thể trở thành định hải thần châm của đất nước chúng ta!”
Ba vị này đều gửi gắm kỳ vọng vào Cố Trường Khanh, rất hy vọng hắn có thể dẫn dắt mọi người thoát khỏi lớp sương mù hoảng loạn trước mắt.