Chương 20: Đối Đầu Với Kiến Vương (1)
Thành phố Long Giang, hầm trú ẩn số 3.
Không gian cực lớn có thể chứa được mấy vạn người, tổng cộng có mười khu vực như vậy cả thảy.
Bên trong mỗi khu vực đều bày biện hơn một vạn cái giường sắt ba tầng, trong tầm mắt lít nha lít nhít đều là người.
Có 10 phòng bếp và phòng tắm tập thể cỡ lớn, nơi phát điện chính là lưới điện dưới mặt đất của chính phủ, trước mắt nó còn chưa bị phá hỏng.
Các vị siêu văn nhân ở đây có phòng ở, phòng bếp và phòng tắm riêng biệt, đây chính là sự khác biệt về đãi ngộ.
Tại bất cứ thời đại nào đều không có sự công bằng, đây là chuyện mà ai cũng ngầm hiểu và phải chấp nhận thực tế.
Số lượng người quá đông, trong khi vật tư cất giữ ở đây chỉ đủ cho từng này người ăn trong khoảng 10 ngày.
Bầu không khí ở đây đang vô cùng áp lực. Nhóm người còn sống sót sau tai nạn cảm thấy mê mang đối với tương lai, cảm thấy đau khổ đối với việc mất đi người thân.
Bầu trời bên ngoài bị bao trùm bởi một tầng sương mù xám xịt u ám, mà trong lòng bọn họ hiện giờ cũng hệt như vậy.
Theo mạng lưới internet của vệ tinh mở ra, những người sống sót có mang theo điện thoại trên người đều đang lên Long Võng lướt xem tin tức có liên quan đến lần tai họa này.
Phía chính phủ đưa ra thông báo, chỉ đơn giản là một vài lời an ủi.
Ting!
Đúng lúc này, phòng phát trực tiếp của phía chính phủ bỗng nhiên mở ra chiếm cứ toàn bộ màn hình, chỉ cần nhấn vào là có thể tiến vào phòng phát sóng của quốc gia.
“Mau nhìn kìa, chính phủ mở livestream rồi.”
“Thật sao? Là muốn công bố chuyện gì à?”
Đột nhiên trong hầm trú ẩn vang lên một tràng âm thanh ồn ào, người sống sót không có điện thoại đều nhao nhao đến gần những người có điện thoại.
Ting!
Rất nhanh, từng cái tivi màn hình lớn treo trong hầm trú ẩn đều lần lượt sáng lên, hình ảnh phát sóng chính là phòng trực tiếp của phía chính phủ, là cảnh tượng ở chỗ trú ẩn bên phía Cố Trường Khanh.
Nhóm người sống sót trong hầm trú ẩn thấy thế, ánh mắt đều tập trung về phía chiếc TV gần nhất.
“Mẹ ơi! Thật nhiều kiến!”
Đập vào mắt chính là những con kiến cực lớn tụ tập dày đặc khiến người ta nhìn mà tê rần cả da đầu, đám kiến ấy đang vây quanh một bức tường vây của hầm trú ẩn, chật như nêm cối.
Bấy giờ, hình ảnh đã chuyển đến bên ngoài chỗ trú ẩn, nơi mà nhóm người mặc áo giáp siêu văn đang đứng ở trong cửa lớn.
“Những người này đều là siêu văn nhân sao?”
“Đều mặc áo giáp siêu văn, không phải siêu văn nhân thì là ai?”
“Nhìn trận hình của bọn họ, là đang muốn chiến đấu với những con kiến biến dị bên ngoài à?”
Vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nhóm người trong màn hình.
. . .
Bên trong cửa lớn nơi trú ẩn.
“Lão đại!”
Mọi người đều tiến lên, đồng loạt xoa xoa tay.
Siêu văn Tử Thần của Cố Trường Khanh, lại thêm siêu văn Khô Lâu phụ thể, hiện giờ hắn giống hệt như Tử Thần đến từ địa ngục, khí tức trên thân tỏa ra làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực và không thoải mái.
Thanh âm của Cố Trường Khanh khàn khàn trầm thấp giống như thanh âm của Tử Thần truyền ra dưới chiếc mặt nạ dữ tợn: “Ngô Duệ, ngươi dẫn theo 50 người đi thu thập tinh hạch, những người còn lại chỉ cần dũng mãnh xông lên giết chóc là được!”
“Vâng, lão đại!”
Ngô Duệ mặc áo giáp Giao Long gật đầu, sau đó chọn ra 50 anh em đi theo mình.
Đợi phân đội xong, Cố Trường Khanh mới nhấn nút mở cửa.
Ầm ầm!
Cửa sắt dày nặng từ từ mở ra.
Một mình Cố Trường Khanh đứng ở gần cửa sắt, những người còn lại đều ở sau lưng hắn quan sát.
Ngay khi cửa sắt vừa hé mở, đám kiến hành quân lập tức ào ào xông tới hệt như triều dâng, cố gắng chui vào khe hở, những con kiến phía sau cũng từng lớp từng lớp nối đuôi nhau mà vào, bò kín cả cánh cửa sắt.
Cố Trường Khanh cầm Liêm Đao Khô Lâu, lẳng lặng nhìn hàng ngàn con kiến đang lũ lượt bò tới, hình thể của mỗi con có thể so với một con chó săn trưởng thành.
Khi cửa mở được một phần ba, đã có vô số con kiến cuồn cuộn tiến vào chỉ cách chân hắn chừng 2 thước.
Những người sống sót trên cả nước giờ phút này cũng theo đó mà nín thở.
Ầm!
Ngay sau đó, Cố Trường Khanh cử động.
Lực lượng tử vong giống như một làn sương đen từ trong cơ thể hắn tuôn ra, Liêm Đao Khô Lâu trong tay hắn lóe lên ánh sáng, đột nhiên quét ngang một cái về phía trước.
Rầm rầm!
Nhất thời, một sợi dây xích tử vong dài mấy chục mét xuất hiện, như sóng biển của đại dương mênh mông cuồn cuộn quét qua.
Oanh! Oanh! Oanh!
Chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả kiến hành quân đang nối đuôi nhau mà vào, ít nhất cũng phải có hơn một ngàn con đều bị cái quét ngang này làm cho nổ tan xác mà chết, tinh hạch màu trắng sữa rơi rụng đầy đất.
“Giết!”
Quét sạch kiến hành quân tiến vào trong xong, thanh âm khàn khàn trầm thấp của Cố Trường Khanh vang lên, sau đó dẫn đầu xung phong giết ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa lớn liền gặp phải vô số kiến hành quân màu đen, giống hệt như thủy triều bao trùm tràn tới.
Ầm!
Cố Trường Khanh dậm mạnh một chân lên mặt đất, nương theo thanh âm nổ tung vang vọng, một làn sương tử vong cuồng bạo đến cực điểm từ dưới mặt đất dâng lên, cuồn cuộn dồn dập quét về phía trước.
Phàm là kiến hành quân tiếp xúc với làn sương mù thì đều không thể thừa nhận nổi nó, tất cả đều nổ tan xác ngay tại chỗ.
Siêu văn Tử Thần cùng siêu văn Khô Lâu là thứ thích hợp nhất để chiến đấu tàn sát trên diện rộng.
“Giết!”
Cùng lúc đó, Trương Hổ cùng Triệu Phong dẫn theo 50 anh em giết ra ngoài, phân ra xung quanh, mỗi người giết một phương.
Còn lại Ngô Duệ mang theo người của mình theo sát phía sau, mục đích chủ yếu của bọn họ là thu thập tinh hạch.
Bởi vì số lượng của kiến hành quân thật sự quá nhiều, không thể giết sạch trong một lần duy nhất.
Còn về phần có thể đánh lui chúng hay không thì ai cũng không chắc chắn.
Sau khi bọn họ đi ra ngoài, người ở bên trong lập tức đóng cửa sắt lại.
Một cuộc tàn sát quy mô lớn đối với dị thú chính thức mở màn.
Trương Hổ cầm trường đao hợp kim trong tay, lao thẳng về phía đàn kiến vô cùng vô tận phía trước, mỗi giây tựa hồ có thể chém giết mấy con.
Cho dù kiến hành quân có thể tiến gần đến bên người y đi nữa, đừng nói muốn tạo thành tổn thương với y, ngay cả muốn để lại một dấu vết trên áo giáp cũng không làm được.
Ầm!
Cố Trường Khanh mới là người mạnh nhất, Liêm Đao Khô Lâu trong tay vung qua vung lại, sương mù tử vong nở rộ, bao trùm cả một khu vực cực lớn. Chỉ cần lan đến con kiến hành quân nào thì chúng đều không ngoại lệ phải nổ tan xác mà chết, chỉ lưu lại đầy tinh hạch trên mặt đất.
Nơi hắn đi tới, mặt đất không còn một ngọn cỏ, vạn vật đều điêu tàn.
Dưới sự bao phủ của làn sương tử vong, thảm thực vật biến dị gần đó cũng héo rũ trong nháy mắt.
Các anh em mặc áo giáp Ác Ma, cả đám đều vô cùng hung mãnh.
Trong mắt bọn họ chỉ có vung đao chém giết, máu tươi màu xanh lục của đám kiến biến dị này trong nháy mắt đã phủ kín mảnh đất dưới chân.
Đây là một cuộc tàn sát đơn phương, chỉ đến khi bọn họ tinh bì lực tẫn mới có thể kết thúc.
“Cmn, siêu văn nhân mặc bộ đồ Tử Thần kia mạnh thật! Tùy tiện chém ra một kích cũng có thể giết từng tảng lớn kiến.”
“Những siêu văn nhân này đều mạnh đến quá đáng, nhưng mà bọn họ có thể kiên trì được bao lâu? Có thể giết sạch lũ kiến này không?”
“Nói rất đúng, cho ngươi cầm một con dao sắc bén, liệu có đủ sức mà thái hết mấy trăm vạn quả dưa hấu không? Thậm chí nhiều hơn?”
“Nói thì nói thế, nhưng siêu văn nhân Tử Thần này, ta dám chắc chắn tuyệt đối không có dị thú nào là đối thủ của hắn.”
Vô số người sống sót trên cả nước tựa hồ đều đang xem, nhóm người này mạnh mẽ là điều không thể nghi ngờ, nhưng liệu bọn họ có thể kiên trì trước số lượng kiến vô cùng vô tận này trong bao lâu?
Chẳng qua hiện tại chính mắt nhìn thấy thực lực khủng bố của đám người trên màn hình, những người sống sót trên cả nước đều giống như thấy được một tia hy vọng, không còn tuyệt vọng như vừa rồi nữa.
Gào!
Khoảng sau mười phút, trên mặt đất nơi phương xa bỗng nhiên vang lên một tiếng thét dài cực kỳ bén nhọn.
Ầm ầm! Gào!
Sau đó mọi người nhìn thấy một con Kiến Vương chậm rãi xuất hiện ở sau ngọn núi, uy thế hung hăng ngập trời, cơ thể to gần bằng một chiếc xe Van, toàn thân có một lớp vảy cứng rắn bao trùm, giống như một pho tượng vương giả đứng ngạo nghễ ở đó, cặp mắt to như đèn lồng nhìn chằm chằm vào tên nhân loại đang tàn sát con dân của nó nơi xa.
Một tiếng gầm lớn vang lên, nó quyết định tự mình ra tay, rất nhanh đã đánh về phía hắn.