Chương 24: Còn Một Con Kiến Vương Khác
“Vị đại lão này ở đâu vậy? Ta muốn đến đầu quân vào dưới trướng hắn!”
“Quá mạnh rồi! Ta cũng là siêu văn nhân, ai biết đại lão này ở chỗ nào không?”
“Tổ chức thành một đoàn đi? Ta ở Ma Đô, có siêu văn nhân nào ở Ma Đô không?”
“Trùng hợp quá, ta cũng ở Ma Đô, ngươi ở trạm trú ẩn nào? Chúng ta cùng nhau lập đội đi tìm đại lão.”
“Có siêu văn nhân nào ở Quảng Thành không, tới đây lập đội đi, inbox riêng cho ta nhé!”
“Nơi trú ẩn này không phải lúc xây dựng đã làm kinh động cả cộng đồng mạng sao? Ta nhớ rõ là ở ngoại ô phía Tây thành phố Long Giang. Có siêu văn nhân nào ở Đông thành không, inbox riêng chúng ta cùng nhau đi!”
Trong phòng phát sóng trực tiếp, rất nhiều vị siêu năng giả đang gửi bình luận muốn tổ chức thành đoàn để cùng nhau tới chỗ Cố Trường Khanh xin gia nhập.
Số lượng siêu văn nhân kỳ thực cũng không ít, phần lớn khi dị biến xảy ra thì đều có ý thức đứng dậy tương trợ cho quốc gia, cứu viện được rất nhiều người sống sót.
Đương nhiên, số lượng những siêu văn nhân vô cùng hung ác, lợi dụng sức mạnh bản thân để làm ra những hành vi xấu xa cũng không phải thiểu số.
“Tỷ, người này tương lai chắc chắn sẽ là bá chủ tuyệt đối của tinh cầu này, quá mạnh! Vì sao lại không phải là ta chứ?”
Trong hầm trú ẩn số 3, Lâm Thần đang vô cùng hâm mộ xen lẫn ghen tỵ.
“Ngươi không muốn chết thì đừng có đi trêu chọc hắn, sống tốt cuộc sống của bản thân chúng ta là được rồi.”
Lâm Thủy Dao sao có thể không nhìn ra, trong mắt tiểu đệ đệ khó mà che giấu sự ghen tỵ đối với Cố Trường Khanh, vì vậy nàng rất nghiêm túc dặn dò.
“Tỷ, ta thật sự không nghĩ sẽ đi trêu chọc hắn.” Lâm Thần tỏ vẻ mất hứng.
Đương lúc tỷ đệ hai người nói chuyện, thì tâm tình Tô Ấu Vi ngồi bên cạnh lại hết sức phức tạp, nếu lúc ấy cô giữ vững quyết tâm, kiên trì đi theo Chủ tịch thì hiện tại cô cũng có thể cùng hắn kề vai chiến đấu.
Nhưng mà, thế giới này không có thuốc hối hận.
. . .
Đại sảnh hội nghị tối cao ở Kinh Đô.
“Chuẩn bị liên lạc với Cố Trường Khanh đi! Lấy thực lực mà hắn vừa thể hiện ra, chỉ cần hắn vung tay hô hào là có thể triệu tập được phần lớn siêu văn nhân trên toàn quốc đi theo, vừa vặn dựa vào đó để thành lập một liên minh siêu văn nhân.”
Long Chiến Quốc ổn định tâm trạng một chút, thấp giọng nói.
“Hiện giờ ta chỉ lo lắng hắn sẽ từ chối chúng ta.”
Hiên Viên Vương Thụy nói ra nỗi lo duy nhất trong lòng.
Hoàng Mạnh Quốc gật đầu, “Đây quả thật là một vấn đề, nhưng dù sao cũng phải thử một lần xem sao.”
“Chờ hắn quay về nơi trú ẩn thì chúng ta sẽ liên lạc với hắn. Hy vọng hắn có thể chấp nhận lời mời của chúng ta.”
Long Chiến Quốc cũng lo lắng đối phương sẽ từ chối.
Hiên Viên Vương Thụy nheo mắt nói: “Nếu hắn từ chối thì chúng ta phải làm thế nào?”
“Còn có thể làm gì? Vẫn phải giữ thái độ khách khí như cũ. Ai biết trong lũ dị thú có bao nhiêu sự tồn tại cường đại như con Kiến Vương vừa rồi? Về sau rất có thể chúng ta còn phải tiêu tốn chi phí cực lớn để mời hắn xuất thủ hỗ trợ.”
Hoàng Mạnh Quốc trầm giọng nói.
“Tuyệt đối không thể đắc tội hắn.”
Long Chiến Quốc tán đồng với quan điểm của đối phương.
“Không sai, nếu hắn từ chối cũng không sao, chúng ta rất cần một siêu văn nhân cường đại như hắn làm định hải thần châm của Long Quốc này.”
“Hơn nữa, hiện tại chỉ e trong lòng siêu văn nhân và người sống sót ở Long Quốc đều đã coi hắn là định hải thần châm, chúng ta mà đắc tội với người này thì cũng chẳng được lợi ích gì.”
. . .
Nơi trú ẩn ở ngoại ô phía Tây.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã tới ba giờ chiều.
Mọi người gần như đã cạn kiệt sức lực, bắt đầu biến thành tình cảnh một bên cố giữ vững chiến tuyến mà chém giết, còn một bên thì ra sức thu thập tinh hạch rớt dưới đất.
Khoảng bốn giờ chiều, dưới sự dẫn dắt của Cố Trường Khanh, mọi người nhanh chóng vừa đánh vừa rút lui, trở lại bên trong căn cứ trú ẩn.
Còn may mà không có ai gặp phải thương vong.
Đám kiến đông nghìn nghịt vẫn như trước bò lên che kín bức tường vây.
Grào!
Ngay tại lúc đám người Cố Trường Khanh tiến vào hầm trú ẩn không lâu, một tiếng kêu bén nhọn từ cuối chân trời bỗng truyền đến.
Theo thanh âm này vang lên, kiến triều đang bò lên tường vây lại bắt đầu rút đi như thủy triều.
“Rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi sao?”
Cố Trường Khanh vẫn luôn một mực chờ đợi ở cửa lớn nơi trú ẩn, nghe thấy tiếng kêu này liền trực tiếp kích hoạt siêu văn Tu La, Hắc Long, Minh Thần và Huyết Mâu, mở cửa lao đi với tốc độ cực nhanh đến chỗ truyền tới thanh âm kia.
Những nơi hắn đi qua đều làm nổ tung từng mảng lớn bầy kiến, hai đầu Hắc Long phía sau cũng xuất thủ thu thập đám kiến ở gần đó.
Cố Trường Khanh không thể để mặc cho con Kiến Vương thứ hai này rời đi, chỉ số thông minh của nó cao như vậy, còn biết cắn nuốt đồng loại để tiến hóa, nếu lại để cho nó thêm thời gian mấy ngày nữa, chỉ sợ là ngay cả hắn cũng khó mà đối phó.
Vì vậy Cố Trường Khanh nhất định phải nhanh chóng diệt trừ nó, không để lại hậu quả khôn lường.
. . .
“Chuyện gì vậy? Kiến triều đều đã lui rồi, vì sao vị đại lão này lại lần nữa giết ra ngoài?”
Đám người còn lại vẫn đang xem trực tiếp, nhìn thấy Cố Trường Khanh lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh đến nỗi chỉ còn lại tàn ảnh thì đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Vừa rồi các ngươi có nghe được tiếng kêu bén nhọn kia không? Nó vừa vang lên thì kiến triều liền rút lui, khẳng định vẫn còn một con Kiến Vương nữa, hoặc là Kiến Hậu, vị đại lão này là muốn diệt trừ hậu hoạn ấy mà.”
Rất nhanh đã có người phản ứng lại. Ống kính của vệ tinh vẫn luôn tập trung vào Cố Trường Khanh. Mọi người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn ảnh, tò mò liệu có phải như lời người nọ vừa mới suy đoán, rằng vẫn còn một con Kiến Vương hoặc Kiến Hậu khác thật hay không.