Chương 3: Xây Dựng Một Nơi Trú Ẩn Lớn, Khắc Những Hình Xăm Lợi Hại Nhất (1)
Sau khi Vương Dung rời đi, Cố Trường Khanh lại nhấc máy lên gọi một cuộc điện thoại.
“Xin chào, Chủ tịch, ngài có gì cần phân phó?”
Đầu đây điện thoại bên kia vang lên giọng nói nịnh nọt của một người đàn ông trung niên.
Cố Trường Khanh bình tĩnh nói: “Hãy điều tra cho ta xem ở Long Giang thành có một nhà tù bỏ hoang nào không, xem thử nếu có thì có mua lại được không.”
Tập đoàn Hằng Vũ mà cha mẹ hắn để lại bao gồm rất nhiều lĩnh vực, bất động sản chính là một trong số đó.
Người đàn ông mà Cố Trường Khanh đang nói chuyện hiện giờ chính là Ngô Duệ: tổng giám đốc phụ trách lĩnh vực bất động sản của công ty.
“Báo cáo Chủ tịch, theo ta được biết thì đúng là có hai địa điểm như ngài nói. Một cái nằm ở ngoại ô phía tây, tổng diện tích hơn 500.000 mét vuông, lớn hơn nhiều so với quảng trường Thiên An, hình như đây là công trình xây dựng đã có từ thế kỷ trước, hiện tại giá rao bán là 700 triệu, cái kia…”
“Chọn nó đi!”
Cố Trường Khanh cắt ngang lời của Ngô Duệ, nhà tù mà ông ta vừa giới thiệu nằm ở khu vực hoang vắng của vùng ngoại ô phía tây, trước mắt khá thích hợp với yêu cầu của hắn.
“Khoan đã Chủ tịch, lẽ nào ngài muốn. . .”
Giọng nói khó hiểu của Ngô Duệ vang lên ở đầu dây bên kia.
Cố Trường Khanh không buồn nhiều lời, nói thẳng vào vấn đề:“Lập tức liên hệ với người phụ trách ngục giam này, nhanh chóng hoàn thiện thủ tục mua lại, sau đó bắt đầu xây dựng cải tạo lại cho ta.”
“Xây hàng rào bao quanh thật cao, chí ít cũng phải khoảng 500 mét, độ dày tối thiểu là 10 mét, làm bằng bê tông cốt thép hoàn toàn, mặt đất cũng như vậy, mặt ngoài cùng của mặt đất cũng phải dùng thép tấm thật dày bao phủ!”
“Mục tiêu của ta là kiến tạo một cái hầm trú ẩn thật lớn, ngoài ra ngươi cũng thu xếp cho người đi tích trữ vật tư và những vật dụng thiết yếu khác, ít nhất phải để cho mấy ngàn người đủ ăn đủ uống trong ba năm, dĩ nhiên càng nhiều càng tốt, ngươi đã hiểu chưa?”
Ngô Duệ hơi bối rối trước một loạt chỉ lệnh kỳ lạ của Cố Trường Khanh, thế nhưng rất nhanh, ông ta đã tính toán một lượt, vội trả lời: “Chủ tịch, ta tính toán áng chừng đại khái thôi nhé, dựa theo lời ngài nói mà xây dựng hầm trú ẩn như vậy thì tối thiểu phải chi ra 30 đến 40 triệu tệ, cộng thêm số tiền 700 triệu tệ thu mua nhà giam trước đó nữa, tổng cộng cũng phải tiêu tốn đến trên trăm triệu tệ, ngài đã quyết định chắc chắn chưa?”
“Ta sẽ bảo kế toán giải ngân cho ngươi 10 tỷ, trong vòng năm mươi ngày ngươi nhất định phải hoàn thành mọi công việc ta giao, nếu 10 tỷ không đủ thì cứ tùy thời gọi điện thoại cho ta!”
Cố Trường Khanh dặn dò: “Nhớ kỹ, phải xây dựng cho ta một nơi tương tự như pháo đài kiên cố trong ngày tận thế, tiền bạc không thành vấn đề!”
Đối với Cố Trường Khanh hiện tại, tiền bạc chỉ đơn giản là một dãy số.
Chưa nói đến giá trị thị trường của Tập đoàn Hằng Vũ phải lên tới hàng trăm tỷ, mà chỉ tính riêng khoản tiền thừa kế do cha mẹ hắn để lại thì cũng không dưới 70 tỷ.
Hơn nữa, sau khi thảm họa xảy ra thì Liên Hợp Quốc sẽ đưa ra một loại tiền tệ thống nhất để ổn định tình hình, cũng như để tiện cho những người còn sống sót có thể giao dịch mua bán. Đến lúc ấy, chỉ có vàng và những thứ tương tự mới còn giá trị lưu hành.
Cố Trường Khanh đã lên kế hoạch bán Tập đoàn Hằng Vũ, và dùng toàn bộ số tiền còn lại để mua thật nhiều vàng và các kim loại đắt đỏ khác.
“Vâng, Chủ tịch đã quyết là được, chỉ cần có đủ tài chính thì ngài cứ yên tâm, ta sẽ đích thân giám sát công việc, trong vòng năm mươi ngày, ta nhất định sẽ cho ngài thấy một tòa pháo đài kiên cố tới nỗi ngay cả tận thế có ập tới thì cũng không thể nào phá hủy được.”
Mặc dù Ngô Duệ vẫn không hiểu tại sao Chủ tịch lại bỏ ra một số tiền lớn kinh người như vậy chỉ để mua lại một trại giam đã bỏ hoang từ lâu, nhưng làm việc cùng nhau đã nhiều năm, ông ta biết rõ tính cách nói một thì không nói hai của hắn, cho nên Ngô Duệ cũng không dám nhiều lời, trực tiếp vỗ ngực nhận lệnh.
Ai cần một kẻ như ông dạy đời người giàu nhất Long Giang thành này cách xài tiền chứ? Quên đi thôi!
“Tốt, ta sẽ điều động kế toán lập tức giải ngân sớm chi phí sang cho ngươi, ngươi mau chóng đi làm việc đi!”
“Vâng, Chủ tịch, ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!”
“Làm xong càng nhanh càng tốt, thường xuyên báo cáo tiến độ cho ta biết!”
Cố Trường Khanh dứt lời liền cúp điện thoại.
Vấn đề về nơi ẩn náu tạm thời đã được giải quyết, bây giờ hắn chỉ cần chờ vị thợ xăm hàng đầu mà thư ký tìm về nữa là được.
Nghĩ đến đây, Cố Trường Khanh liền nhanh chóng ăn xong bữa trưa, sau đó tiến về phía chiếc sô pha sang trọng trong phòng khách, bắt đầu lên mạng tra Baidu tìm những hình xăm phù hợp.