Chương 38: Athena Đã Tới
Thành phố Long Giang, sân quay quốc tế.
Một trăm chiếc máy bay vận chuyển cỡ lớn chỉnh tề đáp xuống nơi đây.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi Cố Trường Khanh giết giao long, Athena rốt cuộc cũng mang theo vật tư tới.
Một trăm chiếc máy bay vận tải cỡ lớn, bên trong là đầy ắp các loại vật tư.
Dưới chiếc máy bay đầu tiên, Trương Hổ dẫn theo vài anh em tự mình đến đón.
Rất nhanh, cửa máy bay chậm rãi mở ra.
Lọt vào tầm mắt Trương Hổ đầu tiên là một người phụ nữ da trắng quý phái xinh đẹp, dáng người cao gầy lồi lõm đầy đủ, một đầu tóc vàng, mặc trên người áo giáp hai màu vàng đỏ.
Vị này chính là Athena.
Một đường bay từ Phiêu Lượng Quốc tới đây, trên đường bọn họ gặp phải không ít loài chim hung ác tập kích.
Nếu như không có cô tọa trấn, nhóm máy bay này sẽ khó mà đáp được tới đích đến.
“Hoan nghênh!”
Trương Hổ thấy người đã xuất hiện liền mỉm cười tiến lên chào hỏi, sau đó chủ động tự giới thiệu: “Ta là Minh chủ của Ma Minh: Trương Hổ, phụng lệnh lão đại đến nghênh đón Athena nữ sĩ.”
Người phụ nữ phương Tây đối diện thật sự quá mức xinh đẹp, Trương Hổ không khỏi nhìn nhiều thêm một cái.
“Xin chào, ta là Athena.”
Athena dẫn theo hai vị siêu văn nhân mặc áo giáp đi xuống máy bay, đưa tay về phía Trương Hổ, mỉm cười nói.
Trương Hổ cũng đưa tay nắm lại, vui vẻ đáp: “Cảm ơn quý quốc đã chi viện vật tư, lão đại của chúng ta đang ở căn cứ chờ ngươi, mời.”
Athena khẽ gật đầu, tán đi siêu văn áo giáp đang mặc, bản thể cô nàng mặc là một chiếc váy xẻ tà bó sát màu tím có đường vân đen.
Đường nét cơ thể hoàn mỹ được tôn lên vô cùng sống động, làn da tuyết trắng dưới tà váy như ẩn như hiện, phía trên bờ mông đầy đặn là vòng eo thon thả không chút mỡ thừa, trên nữa là khe rãnh sâu hun hút giữa hai ngọn núi lấp ló.
. . .
Cùng lúc đó, tại đại sảnh một trung tâm hội nghị lớn ở Kinh Đô. Buổi họp báo bị hoãn lại vào ngày hôm qua sẽ được tiếp tục diễn ra vào hôm nay.
Buổi họp báo này sẽ được truyền hình trực tiếp trên cả nước, đồng thời tuyên bố Liên Minh Siêu Văn thành lập, và người đảm nhiệm chức vị Minh chủ chính là Lâm Thần.
Bên cạnh đó, Lâm Thần cũng chính thức ban hành tuyên bố chiêu mộ siêu văn nhân trên cả nước, một lần nữa chung tay xây dựng lại quốc gia bị tàn phá.
Tại buổi họp báo, Lâm Thần diện một bộ tây trang rất bảnh bao, cậu đứng trước khán phòng chật ních phóng viên, vô cùng hùng hồn dõng dạc đọc bài diễn văn đã được phía cao tầng chính phủ soạn sẵn.
Bởi vì việc Cố Trường Khanh vì người thường mà đàn áp siêu văn nhân trước đó, dẫn tới rất nhiều siêu văn nhân có khúc mắc với hắn, những người này liền đồng loạt gia nhập vào Liên Minh Siêu Văn của Lâm Thần.
Trở thành một thành viên của Liên Minh Siêu Văn, đó chính là dùng thân phận phía chính phủ để làm việc.
Về sau bọn họ ở trong nhà máy chế biến khấu trừ thịt hộp của người lao động, Cố Trường Khanh còn dám nói cái gì?
Nhà máy có tới mấy trăm người lao động, khấu trừ mỗi người một lọ thì tổng cộng chính là mấy trăm lọ. Tiết kiệm được vô số tiền!
Rất nhiều siêu văn nhân đều ôm suy nghĩ này mà nguyện ý gia nhập.
Tuy sau khi gia nhập Liên Minh Siêu Văn thì cần phải nghe theo lời kêu gọi của quốc gia, nhưng có thể đổi lấy thân phận nhân viên của chính phủ thì vẫn đáng giá.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một ngày, thành viên của Liên Minh Siêu Văn trên Long Võng đã vượt qua hơn một nghìn người.
Có điều Liên Minh Siêu Văn gì đó, Cố Trường Khanh căn bản không có hứng thú quan tâm.
Lời hắn nói đã truyền ra ngoài, ai dám xem như gió thoảng bên tai, vậy thì đừng trách hắn ra tay tàn nhẫn.
. . .
Ngoại ô phía Tây, căn cứ Ma Minh.
Không còn quạnh quẽ như trước đây, hiện tại căn cứ vô cùng náo nhiệt. Một số nhà xưởng đồng thời khởi công, người lao động trong căn cứ đã vượt qua tám nghìn người.
Bọn họ chỉ cần chăm chỉ làm việc thì mỗi ngày ăn no mặc ấm đều không thành vấn đề, hơn nữa còn được ở trong những căn phòng có điều kiện tốt, căn bản không cần lo lắng nguy hiểm gì, hay bận tâm việc ngày mai phải làm sao để có miếng ăn.
Tại vườn hoa trong căn cứ, có không ít trẻ con đang thoải mái chơi đùa.
Trong đồng ruộng thì những người phụ nữ vẫn đang cần mẫn làm việc.
Mỗi ngày mặt trời mọc rồi lặn, cuộc sống tuần hoàn, trên mặt mỗi người đều là nụ cười vui vẻ.
Đúng lúc này, bên ngoài căn cứ có một hàng xe tiến vào.
Tất cả đều là xe chở hàng hạng nặng, bên trên chất đầy các loại thi thể của dị thú.
Sau đó còn có máy bay vận chuyển cỡ lớn đáp xuống sân bay, mang về rất nhiều thi thể của hải thú, đưa vào nhà xưởng chế biến thịt.
Một trăm năm mươi tám thành viên Ma Minh, cứ mười người một đội, mỗi lần đều có năm đội ngũ thay phiên nhau dẫn theo một nhóm siêu văn nhân bình thường ra ngoài săn giết dị thú.
Đội ngũ chưa đến lượt thì sẽ tiếp tục ở lại căn cứ tu luyện.
Siêu văn nhân bình thường thì đều không phải thành viên của Ma Minh.
Trong căn cứ cũng có khoảng ba trăm siêu văn nhân bình thường, khi ra ngoài săn giết dị thú, phần lớn họ đều phụ trách quét dọn chiến trường và vận chuyển vật tư.
Không phải ai cũng đều có tư cách gia nhập Ma Minh.
“Đội trưởng, nhiệm vụ lần này thành công mỹ mãn, ta muốn ra ngoài một chuyến có được không?”
Sau khi đội xe chạy vào căn cứ thì đậu lại trên quảng trường trống trải.
Một cô gái ngồi cùng xe với Vương Dung, trên người mặc áo giáp Loan Điểu, đang xin chỉ thị từ Vương Dung.
Vương Dung là đội trưởng của đội ngũ này, muốn ra ngoài làm gì thì đều phải báo cáo với bà, cho dù chỉ là ra ngoài chơi thì cũng phải nói với bà một tiếng.
Cô gái này tên là Triệu Vũ Phỉ, là thành viên của Ma Minh, tướng mạo và dáng người đều không chê vào đâu được, nhìn mới chỉ khoảng hai tư, hai lăm tuổi.