Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 72: Chưa bao giờ yêu nàng

Chương 72: Chưa bao giờ yêu nàng


Trương Hiên quay xung quanh Trương Vinh Phương nhanh chóng chuyển động một vòng tròn lớn, sau đó lại trở về tại chỗ, đứng lại, lão nói:
"Ngươi nhìn kỹ chưa?"
"Nhìn kỹ!" Trương Vinh Phương nghiêm túc gật đầu.
"Đây cũng là Mê Yên Bộ bên trong Triều Khí phù. Cũng là then chốt để luyện tập nguyên bộ."
Tu tập Triều Khí phù còn khó hơn Trương Vinh Phương nghĩ.
Mỗi một lần giẫm chân tại chỗ, đều có yêu cầu nghiêm khắc đối với độ mạnh yếu của nhịp bước. Độ nặng nhẹ, trạng thái tâm pháp phối hợp, còn có lựa chọn đối với hoàn cảnh mặt đất, đều yêu cầu cả.
Thế nên trên thực tế, Triều Khí phù là một môn phù pháp đặc biệt nhất định phải tùy ngoại giới biến hóa mà biến hóa theo.
Có điều Trương Hiên cũng khá tốt với hắn, tay cầm tay giáo dục, lúc nào cũng dùng nhánh trúc sửa cho đúng chỗ sai.
Tròn một buổi sáng, Trương Hiên đã cùng hắn luyện từ sáng sớm.
Trong lúc luyện tập, họ nghỉ ngơi hai lần, ăn chút gì đó rồi lại tiếp tục.
Dưới sự dạy dỗ nghiêm ngặt ấy, Trương Vinh Phương rõ ràng cảm giác sự nắm bắt của mình đối với Triều Khí phù càng ngày càng thuần thục.
Đảo mắt, lại là hai ngày trôi qua.
Hậu sơn Thanh Hòa Cung. Ban đêm.
"Vô Ưu ca ca, huynh ở đâu?" Tiêu Thanh Anh nhỏ giọng gọi với vào sân phơi quần áo đen như mực ở hậu sơn.
Lúc ban đêm, thỉnh thoảng có tiếng động vật quái dị gầm rú, toàn bộ hậu sơn có vẻ u ám mà thần bí.
Thời gian trôi qua hai ngày, Tiêu Thanh Anh lại nhận được tờ giấy của Trần Vô Ưu.
Lúc này đây, là hẹn nàng tại hậu sơn gặp mặt.
So với sơn môn lần trước, hậu sơn rõ ràng là an toàn hơn rất nhiều.
Tiêu Thanh Anh không chút suy nghĩ đã thỉnh cầu Tiêu Đằng cho nàng đi ra ngoài trước tiên.
Tiêu Đằng vô cùng khó xử, nhưng không lòng lòng được trước sự khẩn cầu của nàng, vẫn là đáp ứng.
Có điều điều kiện là hắn nhất định phải theo, không thể để nàng chạy loạn.
Điều này làm cho Tiêu Thanh Anh cảm thấy đại sư huynh rõ ràng thật tốt hơn nhiều, đối lập với tên Trương Vinh Phương kia.
Hôm nay Triệu Đại Thông sư tỷ bị phạt đi diện bích tụng kinh, Tiêu Đằng liền phụ trách bảo vệ nàng cả ngày.
Không thể không nói, có một đại sư huynh thông tình đạt lý như vậy, thực sự rất tốt.
Khóe miệng Tiêu Thanh Anh không khỏi lộ ra nụ cười.
"Vô Ưu ca? Huynh đã đến rồi sao?" Nàng lại kêu một tiếng.
"Chờ đã." Bỗng nhiên sau lưng Tiêu Đằng khẽ ồ một tiếng. "Bên kia hình như có người." Trong tay hắn cầm cái đèn lồng, chỉ về một chỗ ở phía trước.
Tiêu Thanh Anh đưa mắt qua nhìn, thấy trong ánh trăng mờ mờ chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy hình như có một người đứng ở nơi đó.
"Chúng ta đi qua nhìn xem!" Không đợi Tiêu Đằng đáp lời, nàng đã phóng về phía bên đó.
Bịch.
Còn chưa chạy ra vài bước, nàng bỗng nhiên cảm giác sau gáy đau xót, tựa như có thứ gì đâm vào.
Rất nhanh nàng không ý thức được liền ngất xỉu, thân thể cấp tốc trở nên vô lực.
Bịch, nàng ngã nhào xuống đất.
"Ai…!? Ai đánh ta??"
Tiêu Thanh Anh giãy dụa quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm khinh miệt của Tiêu Đằng.
"Ngươi…"
"Mang đủ hết chưa? Vô Ưu sư đệ." Tiêu Đằng không nhìn nàng nữa, mà là nhìn về phía bóng người phía trước.
"Ta đã nói rồi, đừng nói chuyện với ta!!" Giọng Trần Vô Ưu mang theo vẻ tức giận truyền tới.
"Sợ gì chứ, dù sao chúng ta cũng đã hẹn trước, sau khi chơi xong chúng ta sẽ ném cho Hoàng lão đại. Ngươi nghĩ nàng ta còn có thể sống sót trở về sao?" Tiêu Đằng chế nhạo.
“Ngươi cố ý?” Trần Vô Ưu chậm rãi tới gần, nhìn Tiêu Thanh Anh đang nằm trên mặt đất, ánh mắt lãnh đạm.
"Cái gì? Chỉ có ngươi được phép uy hiếp ta?" Tiêu Đằng chế nhạo. "Chúng ta đều là châu chấu trên một sợi dây, không ai quý hơn ai!"
“Đừng nói nhảm, mau mặc lên, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.” Trần Vô Ưu lúc này không nhìn vào mắt Tiêu Thanh Anh.
Hắn ta vỗ tay nhẹ.
Đột nhiên, hai đạo nhân phía sau hắn ta bước ra, mang theo một cái rương dài.
"Đây là rương vận chuyển tạp hóa. Nhét người vào đó, khiêng xuống núi. Cha ta đã sắp xếp tuần tra bên kia xong hết rồi. Ngươi có thể trốn ở đây trước, kéo dài thời gian." Trần Vô Ưu nhẹ giọng nói.
“Được rồi.” Tiêu Đằng nhếch miệng cười nói.
Ngay sau đó, hai đạo nhân đặt chiếc rương xuống, mở nắp và đi tới nâng Tiêu Thanh Anh lên.
Tầm mắt của Tiêu Thanh Anh có chút mơ hồ, nhìn chằm chằm vào Trần Vô Ưu với vẻ khó tin.
Trên người nàng không có chút sức lực, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Nàng nhìn Trần Vô Ưu, người mà nàng từng tin tưởng rất nhiều, vào lúc này lại...
Cả người nàng mềm nhũn, ngón tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lại vô lực không nắm được chút nào.
"Vô Ưu... Ca ca..."
Nàng thì thầm những lời cuối cùng từ đôi môi của mình.
Tâm trí nàng hỗn loạn, vô số cảm xúc, tức giận, buồn bã, đau đớn, hòa tan vào nước mắt, không ngừng trào ra từ khóe mắt.
Nàng luôn vì Trần Vô Ưu mà cân nhắc mọi điều, nhưng hắn ta... dường như chưa bao giờ yêu nàng…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất