Chương 29: Chỉ là thằng ngốc.
Ánh sáng cuối ngày đang tắt dần, gió lạnh thổi từng cơn, nhà nhà lên đèn, cái trấn nhỏ lại như hồi sinh, khắp huyên náo, bốn người Cừu Địch chẳng còn bận tâm nữa, lê bước thất thểu, ai chỉ muốn tắm một cái cho hết bụi bặm rồi lăn ra ngủ, hoặc là không tắm cũng được, có chỗ ngả lưng là tốt rồi, bọn họ thực sự trải qua một ngày dài mỏi mệt.
Vừa đi tới đầu đường thì có tiếng xe phanh gấp làm người ta giật mình, tiếp đó có tiếng hô như lệnh vỡ:" Này, đứng lại ... Nói bốn người đấy, đứng lại!"
Lại có chuyện gì nữa, Bao Tiểu Tam hung dữ trừng mắt quay lại, thấy một cái xe van nát, từ trên xe một thằng cha béo tốt để râu kiến, mày xếch mồm lệch, cứ như muốn sinh sự chạm rầm rầm tới. Bao Tiểu Tam không sợ, hung lên quát:" Muốn cái gì?"
" Có phải mới tới không? Trông mặt lạ lắm." Người kia giọng oang oang, từ trong xe còn có mấy người nữa thò đầu ra nhìn:
Đối phương đông hơn, Cừu Địch kéo Bao Tiểu Tam lại, bảo hắn bình tĩnh xem chuyện gì đã.
" Đúng thế, chúng tôi tới đây chơi." Quản Thiên Kiều nhỏ nhẹ đáp, phối hợp với gương mặt ngốc đáng yêu như thiên sứ của cô, không một ai có thể tức giận được:
" Mới thì tốt, không hiểu nơi này đúng không? Làm quen một chút, kẻ hèn này là giám đốc công ty môi giới diễn viên trấn Truân Binh, Hách Lai Vận. Đừng nói tới đây chơi, tôi biết các cô cậu đều mang mộng tưởng hiến thân vì nghệ thuật mà tới đây."
Ủa, sao tự nhiên lại thành người muốn hiến thân cho nghệ thuật rồi. Cả bốn còn đang mắt tròn mắt dẹt thì tên béo đã nhanh chóng chia hết danh thiếp, từ quan trọng cũng nói ra:" Có thể tới chỗ tôi chụp ảnh đăng ký, diễn viên quần chúng không thu phí, các cô cậu kiếm được bao nhiêu đều là của minh. Nhân vật phụ có lời thoại được lên hình, chỉ thu hai mươi phần trăm phí trung gian. Tôi quen toàn bộ đạo diễn ở nơi này, bọn họ đặt cho tôi một biệt danh, mọi người lên trấn hỏi bất kỳ ai cũng biết tới tôi."
" A, thì ra là danh nhân, biệt danh gì thế?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi:
" Hollywood chính là kẻ hèn này." Hách Lai Vận sờ ngực, giọng rất chân thành:
" Báo danh có thu phí không?" Bao Tiểu Tam cảnh giác hỏi:
" Vậy nếu tôi nói miễn phí thì cậu có tin không?" Hách Lai Vận không hài lòng, trên đời này làm quái gì có chuyện hay thế:
" Bao nhiêu tiền?" Cừu Địch hỏi:
" Mỗi người 200 đồng, đừng chê đắt, tôi sẽ mau chóng an bài vai diễn cho mọi người, nếu như thực sự có thể đứng vững chân trong nghề này, vậy thì các cậu không chỉ hiến thân cho nghệ thuật đâu, nói không chừng có nữ nghệ sĩ hiến thân cho các cậu ấy chứ." Hách Lai Vận nói văng nước bọt, mấy người phía sau hắn che miệng cười khùng khục:
Loại chuyện này Quản Thiên Kiều không muốn dính dáng tới, xua tay từ chối. Mặc cho Hách Lai Vận ba hoa xích thố, mấy người bọn họ vẫn trơ ra như khúc gỗ nhìn hắn. Đến lúc chuẩn bị đi, Hách Lai Vận tựa hồ nhìn ra vẻ tức giận trong mắt họ, quay đầu nhìn lại nhìn thấy người cao lớn của nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, hắn thoáng cái hiểu ra:" Ấy, đừng nghi ngờ cả người tốt thế chứ, có phải mọi người ăn món Kim Lăng thập tam sai nên bị xẻo không?"
Bốn người cùng dừng bước, thế nhưng Cừu Địch lại phủ nhận:" Làm gì có chuyện đó."
" Cái thực đơn tên phim trong cái nhà hàng đó chính là do tôi đặt đấy, kịch bản do tôi thiết kế ... Tới nơi này rồi thì phải linh hoạt một chút, cố chấp quá là không được đâu. Có muốn xem hiện trường một bộ phim không? Đảm bảo sẽ thay đổi hẳn ấn tượng đầu tiên của mọi người với nơi này." Hách Lai Vận vẫy tay gọi tên cao lớn đang đẩy xe ba bánh chở rác:" Nhục Đôn, lại đây nào, cho cậu điếu thuốc."
" Tới đây." Tên to xác ném ngay xe đó, lật đật chạy tới:
Cảnh này làm đám Cừu Địch phát hiện ra có chuyện gì đó không ổn rồi, nhưng chưa kịp hiểu thì Hách Lai Vận đã rút ra một điếu thuốc, giơ lên hô:" Phải đối được mới có thuốc hút, tôi trước, Thiên vương cái địa hổ."
Nhục Đôn đang chạy tức thì dừng bước, cực kỳ uy phong nắm tay xuống tấn:" Gà con hầm với nấm."
" Bảo tháp hà trấn yêu." Hách Lai Vận tiếp tục hô:
Nhục Đôn thu lại thế tấn, bước chân tới, tay đấm về phía trước:" Đừng quên cho thêm ớt."
Đám người trên xe cười lăn cười bò, đám Cừu Địch không cười nổi, bọn họ lờ mờ biết là chuyện gì rồi.
Hách Lai Vận thì nổi hứng, đưa cho Nhục Đôn điếu thuốc, nói:" Nào, làm vài tạo hình, mai có đoàn làm phim tới, tôi sẽ kiếm vai diễn cho cậu."
" Được!" Nhục Đôn gài thuốc lá lên trên tai:
Hách Lai Vận hô:" Quân Nhật tới rồi."
Nhục Đôn làm động tác vác súng đi đều, không ngờ miệng còn hát bài hành quân của Nhật, nghe cũng ra gì lắm. Hát vài câu hắn làm động tác cầm đao chỉ huy chĩa về phía trước, rống lên:" Ya tư kê tệ, bát tạ!"
Bộ dạng hắn hung dữ, còn nói tiếng Nhật khiến đám Cừu Địch phải giật mình.
Hách Lai Vận cười khoái trà, lập tức thay đổi:" Quân Tưởng tới rồi."
Ngay lập tức Nhục Đôn cũng thay đổi, chân rút về phía sau, mặt vừa hèn vừa sợ hãi, phất tay hướng về phía sau:" Các anh em, chiếm lấy ngọn núi này! Lên! Lên! Đứa nào không lên, đứa nào không lên lão tử bắn chết."
Đúng là hình tượng tiêu chuẩn của quân Quốc dân đảng trong phim.
Hách Lai Vận lại đổi nhân vật, hô:" Quân ta tới rồi."
Nhục Đôn tức thì ưỡn ngực, ngẩng cao đầu làm động tác thổi kèn xung phong, mồm còn dùng làm súng, tạch tạch tạch, đoàn đoàng đoàng, bày ra tư thế một người giữ ải muôn người khó qua, hô hào:" Các đồng chí! Thời khắc Đảng và nhân dân khảo nghiệm chúng ta tới rồi! Vì tân Trung Quốc, xông lên!"
Ha ha ha ha ... Trên xe vang vọng tiếng cười, xung quanh có thêm người đứng xem, vỗ tay rào rào, không ít người cho hắn thuốc lá. Hách Lai Vận phất tay:" Đi đi, diễn tập khá lắm, sẵn sàng nghe tổ chức triệu tập!"
" Vâng!" Nhục Đôn chào kiểu quân đội, chạy chậm về phía xe chở rác:
" Hiểu chưa?" Hách Lai Vận quay sang bốn người Cừu Địch nhìn tới thộn mặt:
Xem một màn như thế làm gì có ai không hiểu, con mẹ nó, bọn họ bị thằng ngốc lừa rồi.
(*) Thiên vương cái đích hổ, bảo tháp trấn hà yêu, tiếng lóng của thổ phỉ, bắt nguồn từ phim Trí thủ uy hổ sơn, trên thực tế là không có ý nghĩa gì, hiện dùng như kiểu nói đùa.
(*) Tiếng hô xung phong của quân Nhật, kiểu xông lên, đánh mạnh vào.