Chương 30: Qua được một ngày.
" Thì ra là tên đầu óc có vấn đề à?" Cừu Địch dở không dở cười, không ngờ mình lại bị chơi một vố như thế, người ta xẻo mấy trăm đồng ngon lành:
" Những người mới tới đây, phàm là ai thiếu nhanh nhạy chút thôi là đều bị thằng ngốc này xẻo một vố." Hách Lai Vận cười ha hả, những người xung quanh hiểu ngay ra tình hình nhìn đám Cừu Địch như nhìn bọn ngốc:
" Con mẹ nó chứ, mai tìm hắn tính sổ." Bao Tiểu Tam nghiến răng, có điều ngữ khí không được dứt khoát lắm, chẳng lẽ nói mình bị thằng ngốc lừa, thế thì mình thành cái gì:
" Hiểu là được rồi, đừng so đo quá, ngay cả Nhục Đôn cũng là nhân vật phụ của mấy bộ phim rồi đấy, các cậu nói xem, cả thằng ngốc còn thành diễn viên được, các cậu không thành vấn đề ... Trên danh thiếp có điện thoại của tôi rồi đấy, tìm tôi lúc nào cũng được, phim cổ trang, phim chiến tranh, phim huyền ảo, còn có cả phim tình cảm nông thôn ... Chỗ tôi có hết. Đừng nói người, ở cái trấn này tới mấy con lừa của nhà Nhị Quải cũng thành công lên màn hình ... Ê, ê, làm sao chạy hết vậy?"
Hách Lai Vận còn đang thao thao bất tuyệt thì bốn người lạ mặt kia co cẳng chạy rồi.
Người xem trò cười đông lắm, Hách Lai Vận không bỏ lỡ cơ hội, giơ tay hô to:" Còn ai chưa báo danh thì tới báo danh đi, Môi giới diễn xuất Trấn Bắc, bộ phim Tây bắc kiêu hùng sắp quay rồi, không cần biết mọi người trông sứt môi lồi rốn thế nào, đừng tự ti, đừng từ bỏ, trên màn ảnh cần loại hình tượng đặc sắc như thế.
Cả đám cười rộ, có người hô lên:" Giống như con lừa nhà Nhị Quải ấy à?"
" Cút xéo, nếu cậu hóa trang được thành lừa, tôi giao vai đó cho cậu."
Trong tiếng cười ầm ĩ, Hách Lai Vận nhảy lên cái xe rách nát bỏ đi, ở nơi này bất kể xảy ra chuyện gì cũng giống phân cảnh nhỏ trong cả bộ phim lớn, chớp mắt người ta chú ý tới thứ khác rồi. Diễn viên đủ các loại vai tụ tập ở nhà khách, nhà hàng, đường phố, trang điểm cho cảnh đêm ở tiểu trấn càng mỹ lệ.
Len lỏi qua những con ngõ nhỏ tối tăm của tiểu trấn, đây là khu dân cư đầu tiên của trấn Truân Binh, lịch sử lâu đời, xây dựng chẳng có mấy quy hoạch, đường lớn ngõ nhỏ quanh co. Ở đây lại còn nuôi nhiều chó nữa, đi tới đâu cũng sủa ăng ẳng, nhiều con tiếng tru khả nghi, Quản Thiên Kiều phải bám sát sau Bao Tiểu Tam.
Vất vả hồi lâu bốn người về tới nơi thuê trọ, đó là căn nhà gạch hai tầng, ngoài trét đất, nhà đã khá cũ rồi, nhà xí là xí công cộng ở trong sân. Tắm rửa khỏi mơ đi, chủ nhà nói, không thể cung cấp được, nhà tắm công cộng thì thu phí đắt hơn cả xông hơi trong nội địa.
Bốn người đã mệt tới chẳng còn bận tâm tới điều kiện nơi này nữa, phòng bọn họ ở tầng hai, mấy gian liên, đợi Quản Thiên Kiều về phòng trước, ba người Cừu Địch mới vào căn phòng kế bên, phòng không có giường chiếu, chẳng có đồ đạc gì hết, mỗi có đinh đóng dây thép làm chỗ phơi quần áo, một cái tủ gỗ để ít chăn đệm bốc múi, chẳng bận tâm, ba người trải chăn ra đất, ngã người xuống ngủ luôn.
Thôi thì coi như bước đi hết bước đầu tiên trong hành trình gián đẹp vạn dặm rồi ...
Buổi sáng mùa hè luôn đến sớm, sáng sớm ở vùng tái ngoại còn sớm hơn, chắc vì không gian trống trải, ít thứ che chắn, thời điểm cuối cùng chuyển từ đêm tối sang bình minh nhanh tới không ngờ, chẳng hề có quá chuyển tiếp gì cả, như là ảo thuật vậy, một khắc trước trời đang tối, thế rồi mọi thứ đột ngột bừng sáng như có phép thuật.
Khung cảnh buổi sáng ở tiểu trấn tái ngoại hoàn toàn khác với hôm qua khi bốn người tới, đông vui náo nhiệt chưa nói, đáng kể nhất là hai bên đường không ít những xe bán đồ ăn, khẩu vị kiểu gì cũng có, mùi thơm ngào ngạt khắp phố khiến con sâu trong bụng ngọ nguậy.
" Đứng lại! ... Đứng lại! ..."
Mấy tiếng quát khẩu âm tái ngoại đặc sệt từ phía sau nhà khách Truân Binh truyền ra, hình như là xảy ra chuyện rồi.
Bao Tiểu Tam dậy từ sớm ở bên đường húp canh lòng cừu chấm bánh tức thì vươn dài cổ ra, giống như chuột ngửi thấy mùi phô mai, cái mặt bỉ ổi mà hưng phấn.
Quản Thiên Kiều chỉ hắn, môi mím chặt, dáng vẻ cảnh cáo. Bao Tiểu Tam thoáng cái đã đổi sang khuôn mặt cười hì hì:" Kiều, ngón tay hoa lan của em đẹp quá."
Phụt, Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch bị bộ dạng hạ tiện của Bao Tiểu Tam làm phun đậu tương, Quản Thiên Kiều cũng thấy má đỏ lên, lườm hắn một cái, cảnh cáo:" Anh đừng có tới góp vui đấy!"
" Được, không đi!" Bao Tiểu Tam rất ngoan ngoãn:
Bọn họ tiếp tục ăn sáng, chẳng mấy chốc chuyện ồn ào kia ra tới đường phố. Mấy hán tử phương bắc cầm gậy cao su, nhìn cái là biết loại lưu manh đương địa rồi, tên nào tên nấy tóc tai bù xù, đang truy đuổi hai người đang cắm đầu chạy, một béo một gầy, rõ ràng thể lực không đủ, sắp gặp tai ương tới nơi.
Ấy vậy mà kỳ, khắp đường phố người qua kẻ lại, nào là chuẩn bị làm việc, nào quán xá ăn vặt bên đường, chẳng ai tham gia, thậm chí có những người bình thản ăn uống, tới mí mắt cũng chẳng thèm nhướn lên một cái, khác hẳn tinh thần vui đâu tụ tập ở đó ở nội địa.
Bốp!
Người truy đuổi đầu tiên ùng gậy cao su làm ám khí, ném ra vèo một phát, trúng ngay sau hông tên gày, tên gầy kêu đau đớn ngã lăn quay ra đường, mấy người còn lại xông lên dẫm như dẫm gián, ra sức mà dẫm. Tên gầy co quắp cố gắng bảo vệ thân thể chẳng ăn thua. Ở phía đường đối diện lại có một chiếc xe lao tới, tên béo tức thì sợ điếng người, đang tiền thoái lưỡng nan thì bị hai người phía sau tóm được.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! ...
Tiếng tát tai như pháo nổ vang lên không ngừng.
" Nơi này hung hãn thế." Cảnh Bảo Lỗi rợn người, mấy người kia nắm đấm to như cái bát, bàn tay to như quạt bồ, đánh phát nào là vang vang phát đó:
" Nơi này đúng là dân chủ, không hề có cảnh sát!" Bao Tiểu Tam thì lại hưng phấn vì phát hiện đánh nhau tới mức này không có cảnh sát đã đành, chẳng thấy ai có ý báo cảnh sát:
Quản Thiên Kiều không buồn nói nữa, cô biết cái tên này tam quan hỏng hẳn rồi, thị giác cũng chẳng giống với người ta.