Chương 31: Phục tùng tổ chức.
Lại nói hai tên béo gầy đã bị đánh tới chỉ biết nằm trên mặt đất mà rên rỉ, máu mũi máu miệng hộc ra, mặt mày biến dạng, trông không còn ra con người, kẻ hành hung thì lục lọi lấy di động, đồng hồ ... À, còn có máy quay, mà không chỉ một bộ, trừ máy quay cỡ nhỏ trên người, lại có người mang tới mấy cái, không ngờ máy quay lớn nhỏ có tới bảy tám cái.
Trong chiếc xe đuổi tới lúc này cũng có người đi giày khủng bố, quần ống chẽn bước xuống, có người chỉ đống máy quay chỉ cho hắn, hắn nhổ nước bọt vào mặt mấy người bị bắt được, vẻ mặt khinh bỉ.
" Mẹ nó chứ, nơi này là chỗ chúng mày tới được à? Lại còn dám chụp trộm." Có người tức tối đạp tên béo làm hắn rú lên:
"Còn dám đánh trả à?" Có người cho tên gầy một phát:
" Chạy đi, chạy tiếp ... Sao không chạy?" Hai người kia bị đánh thảm lắm rồi, tưởng chừng đánh thêm là mất mạng, vẫn có người chưa hả, đá thùm thụp như đá bao tải rách:
Tên cầm đầu chẳng bận tâm, chăm chú xem những thiết bị ghi hình kia.
Một cảnh tượng bạo lực như thế xảy ra giữa ban ngày ban mặt, đánh người ta máu me be bét, vậy mà chẳng có ai vây quanh xem hay bàn tán. Cừu Địch chú ý tới hán tử cầm đầu mặc đồng phục giống kiểu bảo an, y giả ngốc nhỏ giọng hỏi người bán hàng:" Anh nói xem, đang diễn phim gì thế?"
Người bán hàng chỉ phía phim trường:" Đó mới là nơi diễn phim, còn nơi này là phía sau màn ảnh, tất cả đều là thật đó chú em."
" Sao đánh người ta dã man thế?" Cảnh Bảo Lỗi rùng mình hỏi:
" Đám người kia gọi là gì nhỉ, cẩu gì ấy nhỉ?"
" Cẩu tử đội ấy hả?"
" Ừ đúng rồi, chính là cái đội ấy đấy, tới là bị đánh, bọn này mặt trơ trán bóng lắm, bị đánh vẫn tới, đánh chết cũng không ai thương."
Người bán hàng vừa thong thả nói vừa múc canh cho khách, chẳng buồn nhìn chuyện đang diễn ra. Thế nhưng mấy lời ấy lại khiến mấy người Cừu Địch sợ hết hồn, Cừu Địch chỉ chỉ máy quay đeo trước ngực Quản Thiên Kiều, cô vội vàng cất ngay vào trong túi.
Chuyện này xảy ra thực sự khiến bọn họ chột dạ, lỡ chẳng may mình chụp trộm bị người ta bắt được, ăn một trận đòn thế này là không tránh được.
Mà nào đã hết đâu, không lâu sau có hai chiếc xe cảnh sát phóng tới, đến Bao Tiểu Tam lần đầu thấy nhẹ người vì hóa ra nơi này cũng có cảnh sát. Nhưng cảnh sát không bắt kẻ hành hung mà lại bắt người bị hại, thái độ thô bạo, vừa đánh vừa chửi đẩy lên xe. Bốn người Cừu Địch càng thấy mồm ăn không rõ vị, mắt chớp không ngừng, nghiêm trọng hoài nghi, có phải mình xuyên không về cái xã hội cũ vạn ác không?
" Chú ơi, cái người kia, người mặc áo bảo an là ai thế?" Cừu Địch nhỏ giọng hỏi, chỉ cái tên cao lớn không kém gì tên ngốc Nhục Đôn:
" Mới tới hả? Ngay cả hắn mà không nhận ra ... Kỳ Liên Bảo, nhà hàng, nhà khách, còn cả xe ở nơi này, đều do người ta quản lý đấy." Người bán hàng chỉ tay qua loa, nơi đó là một dãy những chiếc xe tải chở hàng lớn, mỗi chiếc giá tới 30 vạn.
Cừu Địch có cảm giác rất không lành, có câu sơn cùng thủy tận xuất điêu dân, nếu thấy điêu dân còn chưa đáng sợ thì nghĩ điêu dân đó lại còn có tiền thì sẽ hiểu ngay. Chứ không à, đánh cho đám cẩu tử đội sống dở chết dở, máu me đầy đất mà Kỳ Liên Bảo có vẻ chẳng coi là có gì to tát, lên xe nghênh ngang bỏ đi. Lúc này không biết có con chó nhà ai chạy ra liếm vết máu trên đường.
Một màn không liên quan kết thúc, biểu diễn chính thức bắt đầu, nơi này có mấy đoàn làm phim, những chiếc xe khách lớn, xe nhỡ, xe van, ra sức nhét người lên xe. Đường nhiên đây là đãi ngộ của diễn viên quần chúng và diễn viên phụ thôi, chứ nhân vật chính và người trong đoàn làm phim có xe riêng đưa đón rồi. Bắt đầu từ 7 giờ đủ các loại xe rầm rộ đi về phía phim trường, rầm rộ như xuất quân đánh trận, con đường bốc lên bụi vàng mù mịt, tráng lệ vô cùng.
Bao Tiểu Tam nheo mắt, nhìn qua ống nhòm to bằng ngón tay.
Quản Thiên Kiều thử máy, quay lại cảnh tượng hùng tráng này.
Từ ngoài đường trở về, lúc này đứng trên tầng hai căn nhà dân, ám ảnh tâm lý từ chuyện vừa rồi còn chưa tan đi, Cừu Địch kiểm tra lại trang bị, một chiếc di động chống bụi, chống nước, chống va đập, trong có camera độ phân giải cao, nghe nói mỗi giây có thể chụp 40 lần, là thần khí chụp trộm.
Cảnh Bảo Lỗi thì mân mê đồng hồ đeo tay, đó cũng là công cụ chụp trộm, ấn một nút trên đó là OK. Còn cả loại máy quay giống bật lửa, giống nút áo nữa ... Khiến Cừu Địch lúc vừa nhận những thiết bị này còn hoài nghi, Công ty Cáp Mạn có phải xuất thân từ phóng viên giải trí không, sao mà công cụ chụp trộm nhiều như thế.
Vốn cho rằng đây là công việc rất thần bí, rất ngầu, rất kích thích, bây giờ đám chim non mới mơ hồ nhận ra, đây còn là loại công việc rất đê tiện, bị người ta khinh bỉ. Cảnh Bảo Lỗ không yên tâm nói:" Thiên Kiều, công việc này nguy hiểm quá, cô cũng nhìn thấy mấy người vừa bị đánh rồi đấy."
" Khác nhau chứ, bọn họ bám theo những minh tinh tới nơi này, chụp trộm tiến độ quay phim, sau đó mang về bán ảnh, không bị đánh mới là lạ." Quản Thiên Kiều sửa lời, trông có vẻ dũng cảm hơn cả đám con trai:
" Tính chất công việc của chúng ta khác gì, nếu bị bắt được người ta thèm quan tâm chúng ta mang ảnh về bán hay về công ty à?" Cảnh Bảo Lỗi chẳng yên tâm hơn chút nào:
" Cho nên anh cẩn thận vào." Quản Thiên Kiều thản nhiên nói, trong số họ Cảnh Bảo Lỗi là nhát gan nhất, cô quay sang Cừu Địch, giọng hơi chút khích tướng:" Anh cũng sợ à?"
" Tôi không phải người cô phải lo, có điều tôi hơi lo về cô đấy." Cừu Địch hai mắt thâm trầm nhìn Quản Thiên Kiều:
Quản Thiên Kiều như bị ánh mắt đó làm bỏng, vội nhìn sang phía khác. Bảo Tiểu Tam rất không thức thời xen vào, sán tới bên cạnh Quản Thiên Kiều:" Không sao đâu Kiều, nếu nói tới làm gián điệp thì anh đây chỉ là trình độ nghiệp dư, nhưng nói tới đánh nhau thì trình độ hơi bị chuyên nghiệp đấy, quê anh chính là vùng chùa Thiếu Lâm."
" Đừng nói nhảm nữa, tôi an bài đây, bắt đầu từ hôm nay, Cừu Địch, anh và Bảo Lỗi tới phim trường theo dõi thực địa, tôi và Tam Nhi sẽ đi một chuyến tới kiến trúc xây dựng dở dang ở trên trấn." Quản Thiên Kiều vừa dọn đồ vừa nói:
Bao Tiểu Tam nhìn quanh, cách trấn vài km có một tòa nhà dang dở có vẻ phía nhà khai phát bỏ chạy để lại:" Một đống phế liệu thôi, chúng ta quan tâm làm cái ..."
" Phục tùng mệnh lệnh, đây là an bài của công ty." Quản Thiên Kiều cắt lời rồi đứng dậy đi ngay:
" Em an bài thế nào, anh làm thế đó." Bảo Tiểu Tam tí tởn chạy theo em gái, chẳng có tí khí tiết nào:
Quản Thiên Kiều trước khi xuống lầu còn nhắc nhỏ:" Các anh nhớ khóa cửa đấy."
" Chúng ta cũng đi thôi." Cừu Địch nhún vai phục tùng tổ chức cùng Cảnh Bảo Lỗi xuống lầu:
(*) Cẩu tử đội nói tới những người chuyên theo dõi, rình mò, chụp trộm. Nó chính là Paparazzi, sở dĩ gọi là cẩu tử đội vì động tác nằm bò ra đất chụp trộm giống chó.